Trang chủ » Thần Khống Thiên Hạ » Chương 864: Nam Nhân Vô Tình (2)

Chương 864: Nam Nhân Vô Tình (2)

Hưu hưu!

Hai đạo công kích thuộc tính quỷ dị màu xám tro chém về phía ahi gã đê cấp Địa Hoàng.

Hai gã đê cấp Địa Hoàng cũng là đã trải qua vô số giết chóc mà trưởng thành, mặc dù thiên phú thần thông "Sợ hãi" của Phượng Tiêm Vận để cho bọn họ không đánh mà chạy, nhưng mà cũng không thể khiến bọn họ bó tay chờ chết.

Chỉ thấy bọn họ đồng thời lấy ra huyền khí phòng ngự của mình.

Song, công kích của Phượng Tiêm Vận lại không dễ dàng ngăn chặn như vậy.

Sau khi bọn họ đem công kích của Phượng Tiêm Vận đỡ lấy, bị chấn đến mỗi người phun một ngụm nghịch huyết.

Một cái tay khác của Phượng Tiêm Vận nhân cơ hội nhẹ nhàng vung lên, hai con cổ trùng cực kỳ nhỏ từ trong xiêm y của nàng bay ra.

Hai người không có phòng bị bị cổ trùng kia chui vào trong miệng.

Sau đó hai người lập tức phát ra tiếng kêu sợ hãi thê thảm không nỡ nhìn, hai người từ trên cao rơi xuống.

Hai người ở trên mặt đất càng không ngừng lăn lộn kêu thảm thiết, cũng không lâu lắm liền chết đi.

Cái chết của bọn hắn hình dáng mang theo vẻ sợ hãi tuyệt vọng vô cùng, tựa hồ sau khi chết cũng không được an bình.

Tàn Báo cũng bị thủ đoạn của Phượng Tiêm Vận khiến cho kinh ngạc.

- Thiếu phu nhân không hổ là Thiên Cổ thân thể, tương lai chắc chắn thành Thánh nhập Thần.

Tàn Báo cực kỳ hâm mộ thầm nghĩ.

Lăng Tiếu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại thủ đoạn sát nhân cực nhanh này của Phượng Tiêm Vận, không khỏi cảm thấy dư thừa vì mình mới vừa rồi lo lắng.

Lấy tính cách phong khinh vân đạm kia của Phượng Tiêm Vận, một khi bại lộ sát ý, đánh ra thần diệu của Thiên Cổ thần công, chỉ sợ cao cấp Địa Hoàng cũng khó có thể là địch thủ của nàng. Huống chi hiện tại nàng đã là trung cấp Địa Hoàng đỉnh phong, qua không lâu nữa lại sẽ đột phá rồi, đây chính là tồn tại đáng sợ của Thiên Cổ thân thể.

Đêm càng khuya, thanh âm chiến đấu dần dần lắng xuống.

Trải qua hơn nửa đêm kịch chiến, người của Huyết Xà dong binh đoàn bị chém đến không còn một mống.

Bên phía Lăng Tiếu thì Độc Ưng, Lý Cuồng Hổ cùng hơn mười người đều hoặc nhiều hoặc ít bị thương.

Trong đó bị thương nặng nhất không phải là Hoa Hiểu Quế không am hiểu chiến đấu, mà là Bạch Vũ Tích cùng Cát Bối Hân, hai người bọn họ trên thân nhiều chỗ bị đối thủ oanh thương rồi.

Bởi vì các nàng đều quá thiện lương, thủy chung không cùng đối phương nảy sinh ra độc ác mà liều mạng, không có đem lực chiến đấu của các nàng phát huy ra, nếu không phải Lăng Tiếu thời khắc bảo vệ các nàng, chỉ sợ các nàng đã sớm vẫn lạc.

Vi Đại Nhi đem Bạch Vũ Tích đỡ lấy đau lòng nói:

- Vũ Tích ngươi có sao không?

Sắc mặt của Bạch Vũ Tích cực kỳ tái nhợt, nàng nhẹ nhàng đáp:

- Đại Nhi tỷ tỷ, ta không có chuyện gì, ngươi mau đi xem Hân Nhi muội muội một chút.

Phượng Tiêm Vận đuổi tới đem Cát Bối Hân bế lên, sau đó đút cho nàng mấy viên đan dược chữa thương.

- Hân nhi ngươi không sao chứ?

Phượng Tiêm Vận hỏi.

Cát Bối Hân lắc đầu nói:

- Vận Nhi tỷ tỷ, ta... Ta không sao!

Thải Hà Nguyệt chạy tới đau lòng nhìn hai muội tử của mình nói:

- Ai, đều do Tiếu không cho phép mấy người chúng ta tham chiến, bằng không các ngươi tuyệt đối sẽ không bị thương.

Thải Hà Nguyệt cùng lão giả sớm đã đánh chết trung cấp Địa Hoàng kia, Phượng Tiêm Vận cũng là cơ hồ miểu sát hai gã đê cấp Địa Hoàng, các nàng vốn muốn ra tay cứu viện Bạch Vũ Tích cùng Cát Bối Hân.

Chỉ là Lăng Tiếu cũng không cho các nàng tham dự vào Vương giai chiến đấu.

Đây làm cho các nàng ở một bên nhìn cực kỳ lo lắng, trợn mắt nhìn tỷ muội của mình bị thương, các nàng cũng là thương tâm không dứt.

- Các ngươi qua một bên đi, để cho các nàng chính mình chữa thương.

Lăng Tiếu đi tới sâu kín nói.

Tiếu, các nàng bị thương rất nặng, cho chúng ta ở chỗ này chiếu cố các nàng đi.

Phượng Tiêm Vận nói.

Thải Hà Nguyệt cũng nói:

- Đúng vậy a, chúng ta có thể giúp các nàng nhanh chóng khôi phục như cũ một chút.

- Lời của ta các ngươi không nghe thấy sao? Để cho các nàng hai người tự hành khôi phục.

Lăng Tiếu nhăn một chút chân mày lớn tiếng nói.

Phượng Tiêm Vận, Thải Hà Nguyệt cùng với Vi Đại Nhi thân hình đều là chấn động, trong mỹ mâu của các nàng lộ ra vẻ không thể tin được.

Các nàng không hiểu nổi Lăng Tiếu vì sao ác tâm như vậy?

- Đại Nhi tỷ tỷ, ngươi... Ngươi buông ra, ta có thể chính mình làm được.

Bạch Vũ Tích tránh thoát tay của Vi Đại Nhi, liền ngồi xếp bằng xuống.

Cát Bối Hân cũng là đối với Phượng Tiêm Vận hữu khí vô lực mà năn nỉ nói:

- Vận... Vận nhi tỷ tỷ, ngươi để cho ta ngồi xuống.

Nhị nữ bị trọng thương đều tự biết đã kéo chân, đối mặt với lần đầu tiên lạnh lùng của Lăng Tiếu, các nàng cảm giác mình giống như không làm được việc gì, cho nên bọn họ muốn chính mình mau sớm khỏe, không muốn trở thành gánh nặng của mọi người.

Tam nữ khác không biết nên nói gì, chỉ có thể khẽ thở dài môt hơi đều thối lui ra một bên.

Mà nữ tử trẻ tuổi kia sau đó gia nhập lại là khó chịu nhìn Lăng Tiếu thầm nói:

- Nam nhân vô tình!

Nhị nữ tiêng mình ăn vào đan dược, lợi dụng linh khí khôi phục thương tích của chính mình.

Các nàng cũng là lần đầu tiên chịu nhiều thương tổn như vậy, mặc dù dùng đan dược chữa thương nhưng mà tốc độ khôi phục vẫn là chậm hơn nhiều so với người khác.

Sau hai canh giờ, Lăng Tiếu nhăn một chút chân mày nói:

- Nhanh chóng đứng lên rời đi thôi.

Những người khác rối rít tập hợp lại với nhau, chỉ có hai nàng vẫn là lộ ra vẻ rất suy yếu.

Phượng Tiêm Vận không hiểu nói:

- Tiếu, hiện tại đang là nửa đêm tại sao muốn rời đi, Hân muội cùng Vũ Tích các nàng còn chưa khỏe mà.

- Đại chiến mới vừa rồi đã kinh động đến tứ phương, huyết khí nơi này cũng bắt đầu tràn ngập, hiện tại hẳn là sẽ có đại lượng linh thú hướng nơi này chạy đến, nếu không phải vì các nàng, chúng ta đã sớm nên rời đi.

Lăng Tiếu nhàn nhạt mà giải thích.

Tiếp theo, dẫn đầu xoay người hướng phía trước đi tới.

Lăng Tiếu là hạch tâm của mọi người, Lăng Tiếu lên tiếng, những người khác cũng lập tức đuổi đi theo.

Mà Phượng Tiêm Vận, Thải Hà Nguyệt cùng với Vi Đại Nhi thì muốn ôm hai nàng đang bị thương đi.

Ai ngờ Lăng Tiếu lại quay đầu lại lạnh lùng nói:

- Không nên giúp các nàng, để cho các nàng chính mình đi thôi.

Mọi ngời đều đối với thái độ lạnh lùng kia của Lăng Tiếu cảm thấy bất khả tư nghị, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy Lăng Tiếu vô tình như vậy.

Đoàn người Lăng Tiếu tuy có đông đảo người bị thương, nhưng mà bọn hắn trải qua hai canh giờ khôi phục, đều có thể lên đường rồi.

Duy chỉ có Cát Bối Hân cùng Bạch Vũ Tích hai nàng lần đầu bị thương nặng như vậy, chảy máu quá nhiều, mặc dù dùng đan dược khôi phục nhưng tốc độ khôi phục vẫn là rất chậm chạp, cho nên hành động của hai người bọn họ cơ hồ rất khó khăn.

Những người khác nhìn đến bộ dáng cắn răng kiên trì của các nàng, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu.

Đây đều là hai nữ tử nhỏ nhắn mềm mại yểu điệu a!

Phượng Tiêm Vận kéo tay của Lăng Tiếu nói:

- Tiếu, quên đi, cho chúng ta mang theo các nàng đi.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật