Con rắn này bất quá dài hơn hai mét, thân thể cũng bất quá thô to như
một cái cánh tay mà thôi, một thân nó tất cả đều là xanh biếc, chỉ có
hai mắt chớp động lên quang mang thị huyết.
Nếu như nó một mực bất động, người nào cũng sẽ không phát hiện được sự
hiện hữu của nó, màu sắc của nó quả thực cùng những cỏ dại kia không có
gì khác biệt.
Lục Ông lợi dụng đại lượng thanh đằng đem Ngụy Thảo Xà kia buộc chặt
lại, sau đó kéo nó hướng về một cái phương hướng khác nhanh chóng di
động.
Ngụy Thảo Xà kia nếu là thất giai cao cấp linh thú, tự nhiên sẽ không dễ dàng bị quản chế như vậy.
Chỉ thấy nó tê minh một tiếng, thân thể lại trong nháy mắt bành trướng
lên, trực tiếp từ một con rắn nhỏ bằng một thô to như một cái cánh tay
biến thành thân thể cường đại hai người ôm không hết, những thanh đằng
trói buộc nó kia trong nháy mắt bị nó bứt đứt rồi.
Không chỉ có như thế, nó lại mở ra miệng máu hướng thân cây của Lục Ông cắn tới.
Lục Ông không chút suy nghĩ, vội vàng trốn chạy.
Lăng Tiếu vốn tưởng rằng Ngụy Thảo Xà kia sẽ lập tức truy kích qua, đáng tiếc hắn cùng Lục Ông đều sai lầm rồi, Ngụy Thảo Xà kia lại không mắc
mưu, ngược lại hướng Lăng Tiếu nhìn sang.
Lăng Tiếu vốn là nấp ở dưới một thân cây đại thụ, hắn vốn tưởng rằng có thể vạn vô nhất thất rồi.
Đáng tiếc, cảm nhận được ánh mắt âm lãnh kia của Ngụy Thảo Xà liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
- Mẹ kiếp, nó sẽ không phát hiện ta đi!
Lăng Tiếu nấp vào vỗ lồng ngực nói.
Giờ khắc này, hắn muốn lập tức chạy đi rồi!
Không sai, Ngụy Thảo Xà quả thật phát hiện ra Lăng Tiếu.
Xà linh thú cùng với linh thú khác có phương pháp phân biệt sự vật không giống nhau, nó không phải là dựa vào khí tức để biết được có sinh vật
tồn tại, mà là dựa vào khí tức tán phát ra trên người sinh vật để phân
biệt.
Mặc dù Lăng Tiếu thu liễm hơi thở, nhưng mà mấy ngày lên đường cùng chạy trốn liên tiếp sớm khiến cho trên người hắn tràn đầy mùi mồ hôi.
Khi hắn đia tới địa bàn của Ngụy Thảo Xà, Ngụy Thảo Xà liền đã nhận ra.
Chỉ là nó một mực không có để ý tới thôi.
Rất nhiều cao giai linh xà đều là rất cao ngạo, ở trong mắt nó thực lực
của Lăng Tiếu rất yếu, tựa như là giun dế, căn bản không đáng giá để nó
đi coi trọng.
Dĩ nhiên, nếu có sinh vật muốn đánh chủ ý linh thảo của nó, như vậy là ai cũng sẽ không bỏ qua.
- Nhân loại đáng chết ra đi, bằng không ta liền ăn ngươi!
Ngụy Thảo Xà mở miệng nói.
Lăng Tiếu nghe được thanh âm này, hai chân đều mềm nhũn, trong lòng lo lắng nói:
- Thảm, thật bị phát hiện rồi, làm như thế nào cho phải a!
Lăng Tiếu biết hiện tại chạy trốn đã là không thể nào, chỉ có kiên trì
mang theo khuôn mặt tươi cười từ phía sau thân cây đi ra, sau đó hướng
Ngụy Thảo Xà chắp tay nói:
- A ha ha, Xà huynh ngươi mạnh khỏe a!
Nếu là người không biết tình huống còn tưởng rằng Lăng Tiếu cùng Ngụy Thảo Xà này là lão bằng hữu nhiều năm không gặp.
- Nhân loại ngươi lại không sợ ta?
Ngụy Thảo Xà rút nhỏ thân thể nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu hỏi.
- Ta làm sao lại sợ ngươi được, nhân loại cùng động... Cùng linh thú vốn là bằng hữu nha, mọi người gặp nhau cũng là một phen duyên phận đi.
Lăng Tiếu cười nói.
Hắn ngoài mặt thoạt nhìn rất trấn định, nhưng mà chỉ cần hơi chú ý một
chút liền sẽ phát hiện hai chân hắn đang không ngừng phát run.
- Ha ha, nhân loại cùng linh thú trời sinh liền là địch nhân, ngươi lại
nói thành là bằng hữu, ngươi làm như bản xà quân dễ bị lừa lắm sao?
Ngụy Thảo Xà cười lạnh nói.
- Ha ha, Xà huynh quả nhiên thông minh, xem ra ta muốn lừa gạt Xà huynh
là không thể rồi, đã như vậy, ta đây liền cáo từ, quấy rầy chỗ của Xà
huynh, xin hãy tha lỗi!
Sau khi Lăng Tiếu cười to mấy tiếng, từng bước từng bước mà lui về phía sau.
- Tê!
Đang ở lúc Lăng Tiếu muốn chạy trốn, một đầu lưỡi dài hướng hắn phun đi ra.
Lăng Tiếu bị dọa đến nhảy tới một bên hét lớn:
- Xà huynh có việc gì thì từ từ nói, đừng động thủ a, đây cũng là sẽ ảnh hưởng đến hình tượng anh tuấn của Xà huynh a!
- Hừ, ngươi lưu lại làm nhân sủng cho ta đi, chỗ này của ta mấy ngàn năm không có một người nào dám đặt chân, ngươi coi như là người thứ nhất,
ta sẽ không ăn ngươi.
Ngụy Thảo Xà hừ lạnh nói.
- Xà huynh cái này không thể được, ta với Kỳ Lân vương tử tộc các ngươi
là bằng hữu, là hảo huynh đệ, ta hiện tại chính là đến tìm hắn, nếu như
hắn biết ngươi đem ta chụp tới làm nhân sủng, ngươi nhưng là phiền toái.
Lăng Tiếu liên tục khoát tay nói.
Trong lòng hắn thầm hô:
- Lục Ông chết tiệt này còn không mau tới cứu người a!
- Ha ha, vương tử của tộc ta làm sao lại biết được nhân loại hèn mọn như ngươi, lại dám gạt ta, ta lập tức ăn ngươi!
Ngụy Thảo Xà khinh thường cười nói.
Thú tộc đối với huyết mạch tương đối coi trọng, vương tử của tộc bọn họ
là thân phận tôn quý bậc nào, làm sao có thể nhận biết được tên nhân
loại hèn mọn này được. Cho nên, nó hoàn toàn liền sẽ không tin tưởng lời nói của Lăng Tiếu.
Đúng lúc này, Lục Ông tới cứu viện.
Chỉ thấy từng căn thanh đằng hóa thành giống như linh xà hướng Ngụy Thảo Xà bao vây đi qua.
- Xú thụ chết tiệt, là ngươi tự mình muốn chết, ta nhất định phải ăn hết tinh nguyên của ngươi.
Ngụy Thảo Xà cũng là bị chọc giận, thân thể lần nữa biến lớn lên.
Thân thể nó trở mình mấy cái lập tức đã đánh gãy những thanh đằng kia,
tiếp theo nó từ trong miệng phun ra một vòng thanh sắc dịch thể nồng đạm hướng về phía Lục Ông.
Lần này Lục Ông không có thối lui, lão trong nháy mắt đem vô số lá cây kết thành phòng ngự chặn lại thanh sắc dịch thể kia.
Tư!
Thanh sắc dịch thể kia cư nhiên mang theo tính ăn mòn nồng đạm, trực tiếp đem lá cây kia xuyên thủng rồi.
Lục Ông quái khiếu một tiếng, vội vàng lần nữa lui lại.
Lăng Tiếu cũng ngay từ thời điểm Lục Ông công kích Ngụy Thảo Xà liền chạy rồi.
Đáng tiếc, Ngụy Thảo Xà tựa hồ là quyết tâm muốn bắt Lăng Tiếu trở về làm nhân sủng.
Nó bỏ qua truy kích Lục Ông, trong mấy cái quẫy đuôi liền đến phía trước Lăng Tiếu, cái đuôi của nó nhẹ nhàng quất ra.
Ba!
Thân thể của Lăng Tiếu tựa như là một cái diều bị đứt dây bay ra xa, nghịch huyết phun đầy đất.
- Ta xem ngươi còn trốn như thế nào!
Ngụy Thảo Xà đến phía trước Lăng Tiếu, lợi dụng thân thể đem hắn trói lại.
Lăng Tiếu toàn thân đều đau đớn muốn chết, một kích kia khiến hông của
hắn cũng bị đánh nát rồi, hiện tại lại bị Ngụy Thảo Xà ghìm chặt, đã là
thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Mắt thấy sẽ bị con rắn này nuốt vào trong bụng, Lăng Tiếu liều chết phản kích rồi.
Si mị lam hỏa diễm trong nháy mắt từ thân thể của hắn đốt ra.
Tư tư!
Tê tê!
Thiên hỏa đốt ở trên thân rắn để cho Ngụy Thảo Xà đau nhức, bất đắc dĩ đem Lăng Tiếu nới lỏng ra.
Ngụy Thảo Xà làm sao ngờ tới nhân loại hèn mọn này gần chết còn có thể phản kích.
Nó càng không ngừng lăn lộn thân thể, ý đồ đem thiên hỏa trên người dập tắt.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật