Nàng ở trong lòng mừng rỡ thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ hắn... Hắn không chê ta sao?
Song, sau một khắc ảo tưởng của nàng lại là tan vỡ rồi.
Lăng Tiếu đem nàng đặt ở một cái địa phương thản nhiên nói:
- Trở về nhà của ngươi đi, coi như là ta rất xin lỗi ngươi.
Dứt lời, hắn lần nữa hướng phương hướng Lưu gia bay trở về.
La Khinh Sương nhìn thân ảnh kia đi xa, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất lên tiếng khóc ồ lên:
- Tiếu, ngươi đừng đi... Tiếu, ngươi đừng đi a...
Đáng tiếc, cho dù nàng kêu lớn tiếng bao nhiêu, thân ảnh kia không bao giờ... lại có thể trở về nữa.
Lăng Tiếu lăng không nhìn những Lưu gia đệ tử đang thất kinh kia, trong ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
- Các ngươi đã muốn diệt Lăng gia ta, vậy các ngươi hảo hảo thừa nhận lửa giận của ta đi.
Lăng Tiếu lẩm bẩm nói một tiếng, linh khí quanh thân hắn không gió mà bay.
Theo một cỗ linh lực cường hãn hội tụ tới, song chưởng của Lăng Tiếu
chậm rãi vung ra, một cỗ hỏa diễm nồng đạm ở trên bầu trời ngưng tụ.
- Đều đi chết đi1
Lăng Tiếu đem năng lượng hỏa cầu khổng lồ hướng trang viện của Lưu gia đánh xuống.
Ầm!
Hỏa cầu khổng lồ tựa như sao băng đem Lưu gia trang viện đập thành một cái hố sâu cự đại.
Không ít phòng ốc trực tiếp bị oanh thành phấn vụn, từng đạo thiên hỏa
không ngừng khuếch tán về bốn phía, đem tất cả kiến trúc ở phụ cận Lưu
gia đốt cháy lên.
Lưu gia trang viện hiện lên cảnh tượng một mảnh luyện ngục.
Người của Lưu gia bất kể là nam nữ già trẻ, từng người ở trong biển lửa không ngừng lăn lộn kêu đau.
Lăng Tiếu lạnh lùng nhìn thoáng qua liền phi thân hướng Lăng gia phản hồi trở về.
Đối mặt với hành vi tàn nhẫn như thế của chính mình, Lăng Tiếu một chút cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.
Nếu Lưu gia muốn diệt trừ Lăng gia bọn họ, sẽ phải tiếp nhận ác quả do chính bọn hắn gây ra.
Lăng Tiếu vẫn cho rằng mình là một người thiện lương, nhưng mà ai dám
động đến người bên cạnh hắn, vậy hắn sẽ biến thân thành ác ma. Huống chi lần này người của Lưu gia lại dám thương hại đến người thân nhất của
hắn, không diệt Lưu gia hắn làm sao có thể nuốt trôi được khẩu khí này.
Lưu gia trở thành luyện ngục hỏa hải!
Tin tức kia trong nháy mắt đưa tới chú ý của tất cả mọi người trong Vẫn Thạch thành.
Trong lúc nhất thời, tất cả lời đồn lung tung bắt đầu truyền ra.
- Lưu gia muốn cắn nuốt Lăng gia, hiện tại cư nhiên bị nhân gia diệt tộc rồi, chẳng lẽ là Thái tượng trưởng lão của Lăng gia trở lại rồi?
- Coi như là Thái tượng trưởng lão của Lăng gia trở lại cũng không thể
lấy một địch ba, ta nghĩ có thể là Lăng Tiếu thiếu gia mang theo trưởng
lão của Tử Thiên tông trở lại đem Lưu gia diệt đi.
- Các ngươi đều sai rồi, ta tận mắt thấy người xuất thủ chính là Lăng
Tiếu thiếu gia, hắn chỉ dùng một chiêu đã đem Lưu gia phá tan, thực lực
bây giờ của hắn quả thực là rất đáng sợ.
- Không thể nào đâu, Lưu gia nhưng là có tam đại Vương giai, cho dù Lăng Tiếu thiếu gia học nghệ bốn năm trở về cũng không thể cường đại như vậy đi?
- Có tin hay không là tùy các ngươi, dù sao sự thật chính là như vậy.
...
Mà thời điểm ở bên ngoài truyền đến sôi sùng sục, Lăng Tiếu trở lại bên trong Lăng gia nội viện.
Nhà của Lăng Tiếu nguyên lai cái viện tử kia tuy bị phá hủy, nhưng mà
viện tử của Lăng gia cũng không ít, cho nên lại chuyển đến một cái viện
tử yên tĩnh khác dừng chân tạm.
Thời điểm trở lại trong viện tử, Mộng Tích Vân đang ôm tiểu Lăng Thiên chọc đến vô cùng vui vẻ.
- Tiểu cục cưng, ngươi tên là gì?
Mộng Tích Vân mặc dù cảm thấy tiểu bất điểm ở trước mắt này rất giống
nhi tử của mình, nhưng mà ở trước lúc nhi tử chưa có thừa nhận, nàng
nhưng không có ý tứ nhận thức loạn, vạn nhất nhận nhầm rồi liền ngượng
ngùng.
Tiểu Lăng Thiên rất là ngoan ngoãn đáp:
- Ta gọi là Phượng Lăng Thiên!
Mộng Tích Vân vừa nghe hài tử này không phải là họ Lăng, thần sắc cũng có chút mất tự nhiên rồi.
- Chẳng lẽ ta đã đoán sai?
Mộng Tích Vân ở trong lòng nghi ngờ nói.
Lăng Tiếu đi đến cười với Mộng Tích Vân nói:
- Mẹ, không cần hoài nghi, Thiên nhi là thân tôn tử của ngươi.
Tiếp theo hắn hướng Tế ti nữ vẫn không dám ngồi vẫy vẫy tay:
- Vận nhi tới đây, đây là mẹ của ta.
Trong lúc nhất thời, mọi người ở trong phòng lo lắng rồi.
Các nàng mặc dù suy đoán nữ tử cùng hài tử đẹp như thiên tiên này hẳn là cùng Lăng Tiếu có quan hệ không cạn, nhưng khi Lăng Tiếu chính miệng
thừa nhận, các nàng vẫn là kinh hãi.
Tế ti nữ ngượng ngùng đi tới bên cạnh Mộng Tích Vân hành lễ thăm hỏi nói:
- Tức... Tức phụ Phượng Tiêm Vận bái kiến mẹ!
Tế ti nữ từ nhỏ lớn lên ở Cổ Tế thành, nàng thân là công chúa một mực
không có bằng hữu gì, căn bản là không giỏi giao tiếp, hiện tại thấy mẹ
chồng của mình khó tránh khỏi có chút khẩn trương, cho nên nói chuyện có chút ấp úng.
- Tốt... Hảo tức phụ đứng lên, mau đứng lên.
Mộng Tích Vân đối với cái tức phụ này dĩ nhiên rất hài lòng.
Trừ tướng mạo xuất chúng ra, còn có một thân tu vi kinh khủng, quan
trọng nhất là nàng sinh ra một hảo tôn tử, dĩ nhiên là cao hứng vô cùng
rồi.
Bạch Vũ Tích cùng Vi Đại Nhi ở một bên trong con mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.
Các nàng mặc dù đau khổ chờ đợi Lăng Tiếu mấy năm, nhưng mà các nàng đều rõ ràng thân phận của riêng mình, bằng vào các ngàng là tuyệt đối không thể làm được vị trí chánh thê của Lăng Tiếu.
Ai bảo Lăng Tiếu là nam nhân xuất sắc như vậy chứ.
Bốn năm trước như thế, hiện tại cũng là như thế, hắn vĩnh viễn đều là ưu tú như vậy.
Nam nhân giống như vậy, thân thể không có tam thê tứ thiếp cũng quá không bình thường đi.
- Tiếu nhi, tôn tử ngoan làm sao lại đi theo họ của vợ ròi?
Mộng Tích Vân không hiểu hỏi.
Đây cũng là huyết mạch của Lăng gia các nàng, làm sao theo họ mẹ được, trong lòng Mộng Tích Vân nhất định là không vui rồi.
Tế ti nữ nghe Mộng Tích Vân hỏi như thế có chút khẩn trương.
Ở bất kỳ địa phương nào, bình thường con cái đều sẽ theo họ cha, theo họ mẹ ít nhiều có chút không tuân theo lẽ thường.
Nàng sợ vạn nhất Mộng Tích Vân cứng rắn muốn đe, nhi tử của nàng lưu lại Lăng gia, nàng nhưng làm sao bây giờ?
Nàng dĩ nhiên là không thể nào đánh với người của Lăng gia, nhưng mà gia gia bên kia nhưng liền không thể giao phó.
- Mẹ, chuyện này là ta quyết định, Vận nhi từ nhỏ cùng gia gia của nàng
sống nương tựa lẫn nhau, hôm nay gia gia nàng già rồi, cho nên ta quyết
định đem Thiên nhi để cho gia gia nàng nuôi dạy, để cho một mình lão
không đến nỗi quá mức đơn độc, mẹ nếu là thích hài tử, ta cùng Vận nhi
lại sinh thêm vài cái cho ngươi là được.
Lăng Tiếu nắm nhẹ bả vai của mẫu thân hắn nói.
- Vậy... Vậy sau này Thiên nhi không có ý định ở bên mẹ sao?
Mộng Tích Vân có chút sợ hãi mà ôm chặt tiểu Lăng Thiên nói, tựa hồ sợ một cái tôn tử của nàng biến mất.
- Mẹ, gia gia của Vận nhi là một người rất đáng thương, ngươi cũng đừng
tranh giành cái tiểu tử này với lão, tiểu tử này nhưng là rất bướng bỉnh khó dạy.
Lăng Tiếu tiếp tục khuyên.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật