Trang chủ » Thần Khống Thiên Hạ » Chương 792: Thần Lực Nhất Kích (2)

Chương 792: Thần Lực Nhất Kích (2)

Thần quang thuộc tính cường đại của Cương Hoàng Hùng Sư kia đem đao chiêu đều khiêng xuống, căn bản không bị bao nhiêu thương tổn, ngược lại kích khởi hung tính của nó.

Thân thể nó tung người nhảy lên, chân trước hướng Tàn Báo bổ nhào cắn tới.

Tàn Báo cũng là phản ứng cực nhanh, hiểm hiểm tránh thoát.

Một người một thú kịch liệt đấu ở chung một chỗ, La Vô Địch lại là mệt mỏi ứng phó với những oan hồn vô hình kia, căn bản không phân thân đi công sát Tàn Báo được.

Bên kia, lam sắc Giao Long cũng là muốn đem Âm tôn giả oanh thương, nhưng mà đối phương tựa hồ có cái thủ đoạn kinh người gì, mỗi một lần đều có thể mượn linh khí trong tay nàng chuyển nguy thành an.

Mặc dù như thế, thiên phú thần thông của lam sắc Giao Long cũng làm cho nàng có chút chịu không nổi.

Bất quá Âm tôn giả còn chưa đem tất cả lá bài tẩy thi triển ra.

Võ giả ở loại cấp bậc này giống như nàng nhất định sẽ có hộ thân linh thú.

Mọt khi đem hộ thân linh thú của nàng triệu hoán ra, lam sắc Giao Long chỉ sợ cũng không có nhẹ nhàng như vậy.

Ở phía dưới bọn hắn, Lăng Tiếu rốt cục ngưng tụ tinh thần lực tập trung nhất, cường đại nhất từ trước tới nay.

Tinh thần lực từ trong thức hải của hắn chậm rãi hiện lên đi ra ngoài.

Lúc này La Vô Địch đem một thanh huyền khí đánh ra, đem Cổ đăng đụng bay ra ngoài, Cổ đăng mất khống chế, không hề tiếp tục có oan hồn bay ra.

La Vô Địch vừa lúc đem oan hồn còn dư lại nhất nhất chấn tán diệt sát.

Lăng Tiếu bắt được cơ hội cuối cùng, hắn hét lớn một tiếng:

- Vô Cực Vân Phách đi cho ta!

Tinh thần lực ngưng tụ thành Phách thức thức thứ tư Vô Cực Vân Phách hướng La Vô Địch oanh tới.

Công kích vô hình vô ảnh căn bản khiến cho người ta sờ không thấy rõ, cảm ứng không tới nơi.

La Vô Địch vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nghe được Lăng Tiếu ở phía dưới kinh hống, đem đầu nhìn xuống, ánh mắt tràn đầy khinh thường nồng đậm:

- Tiểu súc sinh, đợi lát nữa lại cho ngươi chết không bằng...

Lời của hắn còn chưa có mắng xong, chỉ cảm thấy trong thức hải bị một vòng cuồng oanh loạn tạc khởi lên.

La Vô Địch toàn thân run rẩy lên, thần sắc trong nháy mắt tái nhợt không thôi.

Bất quá hắn coi như là rất cao minh, vội vàng thu liễm tâm thần, linh hồn lập tức tiến vào trạng thái phòng ngực toàn phương vị.

Mặc dù như thế, một kích toàn lực dốc hết tinh thần lực của Lăng Tiếu cũng là để cho hắn phát ra trận trận tiếng kêu đau thảm thiết.

- Tàn Báo nhanh, trước đem lão gia hỏa kia giết rụng!

Lăng Tiếu cắn răng rống lớn một tiếng, sau đó cả người như bị hư thoát mềm nhũn ngã xuống một bên, hai mắt vẫn khẩn trương nhìn chằm chằm vào bầu trời.

Một khi tinh thần của La Vô Địch phục hồi lại, vậy muốn giết hắn liền khó khăn, nói không chừng vẫn là tử kỳ của đám bọn hắn đã đến.

Tàn Báo nhận được chỉ thị của Lăng Tiếu, lập tức không chút suy nghĩ, lấy tốc độ nhanh nhất thoát khỏi Cương Hoàng Hùng Sư, Phệ Huyết ma đao trong nháy mắt từ trong tay bay ra ngoài.

La Vô Địch cắn răng trụ lại một trận công kích mãnh liệt kia, linh hồn bị thương nặng, khi hắn nhìn thấy Phệ Huyết ma đao bay đến trước mắt, hắn là cũng rất coa minh, lại có thể cắn răng tránh khỏi, chỉ là bên hông bị phá vỡ một đạo vết rách, máu tươi cuồng chảy ra.

- Xong, như vậy cũng giết không chết!

Lăng Tiếu nằm trên mặt đất thần sắc tái nhợt tới cực điểm, nhìn thấy La Vô Địch lại tránh thoát công kích của Tàn Báo, tâm rơi xuống đáy cốc.

Một khi để cho La Vô Địch hồi khí trở lại, chính là ngày chết của bọn họ rồi.

- Xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp rút lui!

Lăng Tiếu ở trong lòng khổ sở mà thầm nghĩ.

Song, đúng lúc này, lại là phong hồi lộ chuyển.

Phệ Huyết ma đao kia bị Tàn Báo ném đi cư nhiên lại vòng lại, lần nữa hướng Lăng Tiếu ám sát đi qua.

La Vô Địch cũng không nghĩ tới đao kia lại còn có thể công kích trở về, cho đến khi xuyên thấu lưng hắn mới phát hiện ra.

Mặc dù như thế, La Vô Địch lại còn không có chết, hắn che lại lỗ máu kia, nhanh chóng lấy ra mấy viên đan dược nuốt xuống.

Hắn kéo thân thể bị thương muốn chạy trốn.

Nhưng Phệ Huyết ma đao kia tựa như có linh tính, lại một lần nữa hướng hắn chém giết đi qua.

Thức hải của La Vô Địch bị thương nặng, lại bị một kích xuyên ngực, không tiếp tục có năng lực né tránh, liên tục bị Phệ Huyết ma đao chém mấy đao, rốt cục biến thành đèn đã cạn dầu.

- Cư... Cư nhiên là nhân... Nhân khí hợp...

La Vô Địch không cam lòng nhìn thanh Huyết đao kia lẩm bẩm nói.

Nói còn chưa xong, toàn thân chia làm vài đoạn hướng mặt đất rơi xuống.

Ở lúc Tàn Báo dẫn dắt Phệ Huyết ma đao, sau lưng cũng bị Cương Hoàng Hùng Sư oanh cho một cái, thân thể bị thương.

May mắn là La Vô Địch chết rồi, Cương Hoàng Hùng Sư cũng không sống nổi nữa.

Bởi vì hắn và nó là ký chủ tớ khế ước, chủ nhân chết, linh thú cũng là sẽ chết theo.

Nhìn một người một thú chết đi, Lăng Tiếu cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng láy một gốc Ngũ giai trung cấp Dưỡng Thần thảo đáu giá được từ trên phách mại hội của Đổng gia ở Nam Thiên thành phục dụng xuống, lập tức điều chỉnh Khống Thần quyết toàn lực chữa trị tinh thần lực.

Còn Âm tôn giả cùng lam sắc Giao Long trong chiến đấu phát hiện La Vô Địch cư nhiên bị chém giết, bị sợ đến hết hồn.

Nàng một cái phân thần hết sức, gặp phải long vĩ của lam sắc Giao Long hung hăng quét qua, cả người bị bắn bay ra xa.

Tàn Báo nhân cơ hội phục dụng chữa thương đan dược, thu hồi Phệ Huyết ma đao hướng Âm tôn giả đuổi tới.

Hắn có tự tin ở dưới sự phối hợp của lam sắc Giao Long, có thể đem Âm tôn giả chém giết.

Đáng tiếc khi hắn hứng Âm tôn giả đuổi theo, lam sắc Giao Long lại bất động, hóa thành phiên bản thu nhỏ bay đến bên cạnh Lăng Tiếu, đem hắn bảo hộ lại.

Tàn Báo vội vàng dừng lại thân hình.

Âm tôn giả mặc dù bị thương, nhưng mà hắn cũng bị thương không nhẹ, để cho hắn cùng người ta một mình chiến đấu, hắn tạm thời cnf không có năng lực kia.

Âm tôn giả ổn định thân hình, liên tục phục dụng mấy viên đan dược, thầm khen nói:

- Không hổ là linh thú đẳng cấp cao, thiếu chút nữa muốn cái mạng già của ta.

Nàng nói xong, lại không để ý tới đám người Lăng Tiếu, hướng một cái phương hướng khác nhanh chóng lướt đi.

Tàn Báo cho là Âm tôn giả muốn chạy trốn, hắn cũng không có thực lực đem nhân gia ngăn lại, chỉ đành phải lui về bên cnahj Lăng Tiếu.

Đúng lúc này, một đạo tiếng kêu yêu kiều vang lên:

- A, Tiếu... Cứu ta!

Thời điểm Lăng Tiếu đang hấp thu tinh hoa linh thảo lại nghe được tiếng kinh hô của Vân Mộng Kỳ, tâm thần không yên, một ngụm máu tươi phun ra.

- Tiểu... Tiểu long, Tàn Báo nhanh đi cứu Mộng Kỳ.

Lăng Tiếu vội vàng kinh hô.

Lam sắc Giao Long lần nữa biến lớn lên, hướng phương hướng Vân Mộng Kỳ bay đi.

Tàn Báo tự nhiên không cam lòng rơi ở phía sau, cũng đuổi tới.

Lăng Tiếu móc ra hai khỏa đan dược phục dụng xuống, miễn cưỡng bay lên, trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Mộng Kỳ, ngươi ngàn vạn lần đừng có chuyện a!

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật