Ầm ầm!
Người Tử Thiên Tông đều động dung, tên đệ tử xuất sắc nhất kia rõ ràng ở trước mặt bọn hắn bị tập kích.
- Các ngươi thật sự muốn đại khai sát giới ở Tử Thiên Tông sao?
Ôn Hải Yến đối với Lăng Tiếu vẫn một mực rất thưởng thức, vừa thấy Lăng Tiếu bị đánh lén liền nhịn không được phẫn nộ quát La Bá Thiên.
La Bá Thiên không để ý tới Ôn Hải Yến, ánh mắt chuyển qua trên người Vân Mộng Kỳ, trong nội tâm càng thêm khó chịu. Bằng trực giác của hắn, hắn có thể cảm nhận được cảm xúc chấn động mãnh liệt của Vân Mộng Kỳ.
- Tiểu tử này phải chết!
Trong đầu La Bá Thiên hiện lên một câu.
Bên kia, Mộc Ân đã đến biên giới nổi giận, sư đệ của mình vốn đã bị trọng thương, giờ Lăng Tiếu lại tổn thương trước mắt hắn, hắn như phát điên điên cuồng đánh tới tên cao giai Vương cấp của Trọng Kiếm Môn kia.
- Sư bá, ngươi lui lại đi.
Một thanh âm đạm mạc sâu kín vang lên.
Mọi người lại nhìn về một hướng, thân ảnh gẩy như núi kia rõ ràng vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, phảng phất như một kích toàn lực của tên cao giai Vương cấp vừa rồi không thể gây ra cho hắn chút tổn thương nào cả.
Long Lân hộ giáp càng không ngừng tản ra hào quang chói mắt, khiến người không khỏi cảm thấy người trẻ tuổi này thật sự có một cổ vận khí cường hãn, khiến bọn hắn phải cúi đầu.
Mộc Ân nghe Lăng Tiếu kêu to, hắn một chiêu chấn bay người nọ, nhanh chóng đi tới bên người Lăng Tiếu kêu to nói:
- Tiêu nhi không sao chứ?
- Không có việc gì, hắn ngay cả gãi ngứa cho ta cũng không xưng!
Lăng Tiếu lộ ra nụ cười lạnh nói, tiếp theo giao Mộc Hòe vào tay Mộc Ân nói:
- Sư bá coi chừng sư phụ ta thật kỹ.
- Tiếu nhi đừng xúc động, ta và sư phó ngươi đã rời khỏi tông môn rồi, chúng ta cùng đi thôi, chúng ta không phải đối thủ của bọn hắn, bọn họ là người của Trọng Kiếm Môn.
Mộc Ân tiếp nhận Mộc Hòe, lập tức cẩn thận nói với Lăng Tiếu.
Hắn nhìn ra thực lực Lăng Tiếu đã tiến nhanh, có lẽ là trong Bí Cảnh đã nhận được kỳ ngộ nào đó.
Thế nhưng mặc dù như thế hắn cũng không cho rằng Lăng Tiếu có thể chiếm được chỗ tốt gì.
Người Trọng Kiếm Môn thực lực đáng sợ, càng có một đầu Cương Hoàng Hùng Sư lục giai trung giai mạnh mẽ, cho dù Tử Thiên Tông bọn hắn dốc hết toàn lực cũng chưa hẳn có thể diệt sát người ta, huống chi Lăng Tiếu chỉ có thực lực trung giai Vương cấp.
- Người Trọng Kiếm Môn!
Mộc Ân nói chưa dứt lời, Lăng Tiếu nghe người Trọng Kiếm Môn trong đầu liền hiện lên một bóng hình xinh đẹp.
Một câu trước khi chia tay kia khiến hắn vĩnh viễn không quên được.
Lập tức, hai mắt Lăng Tiếu đỏ lên, một cổ khí thế cường hãn phóng lên trời, Long Ảnh màu vàng kia ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào thét rung trời.
Lần này, hư ảnh Kim Long càng thêm ngưng thực, giống như Chân Long hiện thế vậy, khiến cao thấp Tử Thiên Tông đều chấn động.
- Cái kia. . . Đó là Chân Long ah, rốt cuộc là ai rõ ràng có thể tạo ra dị tượng này.
- Không phải là người Trọng Kiếm Môn a, bọn hắn thật sự là khinh người quá đáng, nếu ta có thực lực, nhất định phải giết sạch bọn hắn.
- Aizz, có cách nào chứ, ai bảo nhân gia quyền đầu cứng, thế giới này vốn chính là quyền đầu cứng chính là đạo lý.
- Mẹ ơi, đó. . . Đó hình như là Lăng trưởng lão?
- Lăng trưởng lão nào?
- Còn Lăng trưởng lão nào nữa, chính là Lăng Tiếu Lăng trưởng lão ah!
. . .
Chấp sự và đệ tử Tử Thiên Tông đều nhao nhao nghị luận, nhìn qua Kim Long kia đều có một loại xúc động muốn cúng bái .
Ở cách nhã các không xa, Trần Văn Vũ ngồi trên Thanh Phong Điêu, sắc mặt kinh ngạc nhìn Lăng Tiếu, miệng há thật to:
- Sư. . . Sư đệ rõ ràng đi ra?
Trần Văn Vũ vừa vui mừng vừa lo lắng, nội tâm mâu thuẫn đến cực điểm.
Một bên vui mừng vì Lăng Tiếu thoát khốn, một bên lại lo lắng Cát Bối Hân sẽ không thuộc về hắn nữa.
- Aizz, hân sư muội vẫn lạnh lùng với ta, trong lòng nàng chỉ thích Lăng sư đệ, đổi lại ta nếu là nữ, cũng thích nhân trung chi long như Lăng sư đệ.
Trần Văn Vũ khẽ thở dài một tiếng, trong nội tâm đắng chát. Bất quá, hắn cũng nhìn ra, Cát Bối Hân vốn chưa từng thích hắn, chỉ là hắn một bên tình nguyện thôi, hắn chỉ có thể giấu phần tình yếu này trong lòng thôi.
Trên Xích Viêm Phong, một thiếu niên toàn thân hiện lên hỏa diễm lại tới trên đỉnh núi, nhìn qua bóng dáng Kim Long kia, phá lên cười:
- Ha ha, ta biết ngay Lăng sư đệ nhất định có thể thoát khốn mà, giờ cũng không cần quá mức áy náy nữa.
Hắn ngưng cười, thủ đoạn có chút run lên, một đầu Xích Viêm Hổ xuất hiện bên cnahj, hắn nhảy lên lưng hổ đuổi về phía nhã các.
Trên Luyện Khí Đỉnh, cũng có một người trẻ tuổi ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Kim Long ảnh, sắc mặt trở nên kích động, một đầu Hỏa Vân Sư từ sau đi ra, hắn không chút suy nghĩ liền nhảy lên lưng nó đuổi tới Bích Tuyền Các.
Trong Bích Tuyền Các, một nữ tử thanh thuần không nháy mắt lấy một cái nhìn lên không nhã các, trong đôi mắt đẹp lóe lên ánh nước, trong miệng lẩm bẩm nói:
- La sư tỷ, hắn trở về rồi. . . Hắn thật sự trở về rồi. . .
Dứt lời, nàng phát liền chạy về phía nhã các.
Trên Dược Phong, một người trẻ tuổi ăn mặc đồ Luyện Khí Sư, ngóng nhìn bầu trời không xa, hai đấm siết chặt:
- Ta biết ngay lão đại phúc lớn mạng lớn, bất kể khó khăn gì cũng không làm khó được hắn.
Người trẻ tuổi này cũng bình tĩnh, chỉ ngơ ngác nhìn qua thân ảnh kia, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái, trong lòng của hắn kiên định thân ảnh màu vàng kia nhất định sẽ vĩnh viễn sừng sững như thế, mặc kệ khó khăn gì cũng khó mà đánh bại hắn.
Kim Long gào thét không ngừng, chấn cho không khí đều quay cuồng.
- Còn đứng ngây đó làm gì, nhanh đưa hắn lên đường đi.
La Bá Thiên nhìn Lăng Tiếu đại xuất danh tiếng, bất mãn quát tên cao giai Vương cấp kia,
Người nọ phục hồi tinh thần lại, Cự Kiếm trong tay chém tới Lăng Tiếu.
Cao giai Vương cấp Trọng Kiếm Môn đã thi triển toàn lực, thế tất muốn một kiếm chém giết Lăng Tiếu.
Bởi vì một kích vừa rồi hắn vốn nghĩ đã có thể lấy mạng Lăng Tiếu, nhưng à Lăng Tiếu rõ ràng không bị chút gì, cái này khiến hắn cảm thấy tức giận không thôi.
Hắn cảm thấy tiểu tử này nhất định đã mặt phòng ngự vệ giáp cao giai, bằng không sao có thể không chết chứ!
Lúc này đây hắn thay đổi sách lược, Cự Kiếm rõ ràng chém về phía đầu lâu yếu ớt nhất của nhân loại.
Tiêu Tùng Lâm bị thương ở không xa muốn ra tay cứu người, đáng tiếc lại bị lão giả Trọng Kiếm Môn gắt gao tập trung vào, khiến hắn không có bất kỳ cơ hội xuất thủ nào cả, khiến lòng hắn rất lo lắng.
Mộc Ân ôm Mộc Hòe kêu lờn với Lăng Tiếu:
- Tiếu nhi, mau chạy đi!
Cùng lúc đó, hắn vươn tay kia, giơ huyền côn cứu viện.
Thế nhưng tốc độ cự kiếm kia quá nhanh, khiến hắn không kịp cứu viện.
Ngay khi cự kiếm kia sắp chém vào đầu Lăng Tiếu, một thành trường kiếm màu lam nhạt xảo diệu bắn qua.
Lăng Tiếu quay về là chuyện không ai nghĩ qua.
Cấm chế phong tỏa của Bí Cảnh Trấn Thiên Tông phải cần đến nhiều tên Địa Hoàng hợp lực mới có thể đánh khai.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật