Thế nhưng như vậy liền có thể đối phó được Vân Mộng Kỳ sao?
Vân Mộng Kỳ đã sớm bước chân vào trung giai Vương cấp.
Chỉ thấy nàng giơ tay lên, một mảnh sóng nước không gió phiêu đãng, chấn bay những mưa đá kia, càng có không ít phản chấn đến trên người Băng Nhược Thủy.
PHỐC!
Băng Nhược Thủy đã tiêu hao đại bộ phận linh lực, vốn không thể ngăn được lực phản chấn, thân thể bị chấn bay ra mấy mét, một ngụm máu tươi phun ra.
- Ngươi rõ ràng động sát ý với ta, đừng cho là ta không dám làm gì ngươi.
Vân Mộng Kỳ mắt hạnh trừng mắt Băng Nhược Thủy khẽ nói, quanh thân nàng óng ánh quấn lên tầng tầng màn nước nhàn nhạt, hoạt nhìn thánh khiết tựa như nữ thần trong nước vậy.
- Có bản lĩnh ngươi giết ta đi, ngươi ả nữ nhân vô sỉ này, ta nhìn lầm ngươi rồi!
Băng Nhược Thủy trừng mắt nhìn Vân Mộng Kỳ mắng.
Kỳ thật, nàng vốn không có quyền can thiệp vào tự do và lựa chọn của Vân Mộng Kỳ, nhưng nàng cảm thấy không cam lòng cho hắn, hắn mới bị khốn nửa năm, nàng tin rằng hắn ở bên trong khẳng định vẫn sống tốt, nhưng hắn lại không biết nữ nhân hắn thích nhất lại định kết hôn với người khác, hơn còn cam tâm tình nguyện nữa.
Nàng muốn vì hắn đòi một công đạo, nhưng nàng không biết công đạo này vốn chỉ một đoạn tình cảm gút mắc dây dưa không ngớt của mình thôi.
- Ta giết ngươi.
Vân Mộng Kỳ giơ lên một chưởng, đánh về phía mặt Băng Nhược Thủy.
Băng Nhược Thủy cũng không phản kháng, ngược lại nhắm mắt lại yên lặng chờ một khắc tánh mạng chấm dứt.
Đáng tiếc, nàng chỉ cảm thấy bộ mặt bị gió lạnh cạo qua đau đớn một chút, ngoài ra cũng không cảm thấy đau nhức gì khác.
Nàng mở to mắt, chỉ thấy ngang trán minh rơi xuống vài sợi tóc.
- Từ hôm nay trở đi, tình tỷ muội chúng ta đến đây kết thúc, ngươi đi đi!
Vân Mộng Kỳ thu hồi kiều thủ, sâu kín nói.
Băng Nhược Thủy lảo đảo bò lên, không nói một lời ra khỏi biệt viện.
Sau khi Băng Nhược Thủy đi được một lúc lâu, Vân Mộng Kỳ quay mặt lại, khuôn mặt của nàng giàn dụa nước mắt.
- Sư muội, thực xin lỗi... Ngươi phải bảo trọng ah!
Vân Mộng Kỳ lau đi nước mắt trên mặt, sắc mặt lại trở nên cứng cỏi lẩm bẩm nói:
- Trọng Kiếm Môn chờ xem, ta nhất định sẽ khiến các ngươi biến mất khỏi Tây Bắc!
Dứt lời, nàng một chưởng vỗ vào trên cái cây ở không xa.
Phanh!
Khỏa đại thụ kia liền bị linh khí đánh thành bột mịn, đại thụ ầm ầm ngã xuống.
...
Đồng thời khi Băng Nhược Thủy rời đi, trên Xích Hỏa Đỉnh cũng có một nử tử đỏ tươi như hoa đi ra.
Nử tử áo đỏ đạm mạc nhìn thoáng qua một hướng, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Một ngày nào đó ta sẽ trở lại, hi vọng hai tông các ngươi còn có thể sống tốt!
Áo đỏ như máu, người đẹp như hoa!
Trên Mộc Kỳ Đỉnh, Mộc Hòe vẻ mặt tức giận nhìn mấy người trong điện.
Mấy người kia theo thứ tự là Kim Đồng Phong Hứa Kiếm Nam, Xích Viêm Phong Triệu Minh Uyên, Hắc Nham Phong Cát Thực, Dược Phong Nam Cung Thường Nhạc, Luyện Khí Phong Nghiêm Chấn.
Bọn hắn dắt tay nhau mà đến không phải vì chuyện gì khác, chính là vì khuyên bảo Mộc Hòe không nên vọng động, bảo hắn ủng hộ quyết định của tông chủ Vân Hùng.
- Các ngươi đi đi, các ngươi nói gì ta cũng sẽ không đáp ứng.
Mộc Hòe không chờ mấy người này mở miệng đã chặn trước nói.
- Mộc sư đệ ngươi cần gì phải thế, Cửu Phong chúng ta từ trước đến nay đoàn kết nhất trí, vì sao đến giờ ngươi lại cố chấp thế?
Hứa Kiếm Nam hơi nhíu mày chút nói.
Lúc này, Triệu Minh Uyên ở một bên nhẹ thở dài nói;
- Mộc sư huynh, kỳ thật trong lòng ngươi nghĩ gì mọi người đều rõ, nhưng mà... không phải chúng ta đều vậy sao?
- Đánh răm, lão phu cùng Trọng Kiếm Môn thề bất lưỡng lập, sao lại khuất phục dưới dâm uy của bọn hắn chứ, huống chi dùng thế phát triển của tông môn chúng ta, chưa hẳn đã không có khả năng vượt qua Trọng Kiếm Môn, chúng ta vì sao phải kết thông gia với bọn họ.
Mộc Hòe nổi giận mắng, dừng chút lại nói:
- Bất quá người xuất giá cũng không quan hệ gì với ta, ta không muốn nhiều lời, tông chủ nghĩ như thế nào cũng tốt, dù sao Mộc Kỳ Phong ta cũng sẽ không tán thành, cùng lắm thì Mộc kỳ Phong chúng ta rời khỏi tông môn.
Mộc Ân ở bên Mộc Hòe cũng tán thành:
- Đúng vậy, quyết định của sư đệ ta chính là quyết định của chúng ta, tin rằng cũng là quyết định của sư phục chúng ta.
- Tiêu trưởng lão sao lại xúc động như các ngươi chứ? Hai vị sư huynh không nên vì việc tư mà hủy đi đoàn kết những năm qua a
Hứa Kiếm Nam nói.
- Hứa sư huynh, cừu hận một đời trẻ tuổi ngươi nên biết, bị nhốt là người phương nào ngươi có lẽ cũng rõ, đều là do những tạp chủng Trọng Kiếm Môn kia gây họa, hiện giờ chúng ta còn phải khuất phục chúng, bảo ta sao nhịn được, nếu như các ngươi khư khư cố chấp, ta nghĩ tới đời sau chúng ta cũng không có bao nhiêu tiền đồ đâu.
Mộc Hòe đáp, tiếp theo còn nói:
- Tốt rồi, chư vị sư huynh sư đệ, còn mời các ngươi chuyển cáo tông chủ, cứ nói là Mộc Hòe bất trung.
- Mộc sư đệ cần gì phải vậy.
Hứa Kiếm Nam nói với Mộc Hòe, ánh mắt lại liếc về phía mấy người cùng đi, tiếp theo mới buồn bả nói:
- Nếu như Mộc sư đệ thực không bỏ xuống được cừu hận trong lòng... không bằng ngươi và Mộc Ân sư huynh rời đi là được, chúng ta tuyệt sẽ không ngăn trở, nhưng môn hạ đệ tử Mộc Kỳ Phong thì tuyệt không cho phép rời khỏi tông môn.
- Hảo hảo... Xem ra là hai sư huynh đệ chúng ta bị trục xuất tông môn rồi sao?
Mộc Hòe nghe Hứa Kiếm Nam nói xong, chỉ cảm thấy nội tâm mát lạnh, lúc này liền cuồng tiếu nói, bộ dạng thê lương nói không nên lời.
Hắn ở trong Tử Thiên Tông đã hơn một trăm năm, nơi này chính là nhà của hắn, là tất cả của hắn.
Hôm nay Hứa Kiếm Nam nói, lại là cầu hai người bọn họ rời khỏi tông môn, xem ra đã bất chấp tất cả để lập quan hệ thông gia với Trọng Kiếm Môn rồi.
Cát Thực vẫn một mực không nói gì thần sắc có chút khó coi nói v ới Mộc Hòe:
- Mộc sư huynh, ngươi nên biết chênh lệch giữa chúng ta và họ, bọn họ đã bắn tiếng rồi, nếu như Tử Thiên Tông chúng ta không liên hôn, người ta liên đến Bái Nguyệt Tông lập quan hệ thông gia, tin rằng Bái Nguyệt Tông sẽ rất mong thấy kết quả đó, ngươi cần gì phải chấp nhất chứ, thường nói oan gia nên giải không nên kết.
- Đúng vậy, bất kể vì trước mắt hay tương lai của tông môn, chúng ta đều phải thông gia với Trọng Kiếm Môn.
Nam Cung Thường Nhạc ở một bên nhàn nhạt nói.
BA~!
- Tất cả đều đánh rắm! Chẳng lẽ không thông gia với Trọng Kiếm Môn, Tử Thiên Tông chúng ta sẽ xong đời sao? Đúng vậy, ta là cảm thấy bi phẫn cho tên đồ đệ kia, nhưng ta càng không hi vọng tông môn phụ thuộc dưới dâm uy của kẻ khác mà sinh tồn.
Mộc Hòe đập nát cái bàn bên cạnh quát to một tiếng, tiếp theo nhìn Mộc Ân nói:
- Sư huynh, xem ra chúng ta phải làm tội nhân tông môn một lần rồi.
Mộc Ân nặng nề thở dài một hơi nói:
- Cũng không có gì, hai huynh đệ chúng ta có thể tìm một nơi kết đôi mà sống, cũng tránh cho cả ngày ở chỗ này quan tâm.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật