- Đừng hấp dẫn ta nữa!
Lăng Tiếu ra bàn tay bụm mặt hừ nhje nói với Thải Tiên Tử, ánh mắ như muốn xuyên qua quần áo nàng vậy.
Thải Tiên Tử ánh mắt mê huyễn, trong miệng nhẹ giọng ngâm khẻ, nàng bò về phía Lăng Tiếu, ôm lấy eo hổ của Lăng Tiếu, liếm láp cổ Lăng Tiếu nói:
- Nóng quá... Ta muốn...
Oanh!
Lời này hung hăng kích thích tận tâm khảm Lăng Tiếu, khiến phòng tuyến yếu ớt của hắn cũng bị nghiền nát.
- Móa nó, là ngươi bức bản thiếu gia đấy, sau này cần phải phụ trách, bằng không thì ta... Ta không sống được nữa.
Lăng Tiếu không thể nhịn được nữa, thân thể chấn động, quần áo trên người vỡ vụn, xoay người đè vưu vật trong ngực xuống.
Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàn!
Hai cỗ thân thể dốc sức liều mạng dây dưa, tình hình chiến đấu kịch liệt vạn phần, giường cơ hồ như sắp xụp xuống.
Trời dần dáng, chiến đấu mới ngừng nghỉ lại.
Lúc mặt trời lên cao, buổi trưa tiến đến, Lăng Tiếu mới dần dần tỉnh lại.
Ánh mắt vừa mới mở ra, một gương mặt tuyệt mỹ đã hiện ra trước mặt hắn, đôi mắt đẹp kia không nháy lấy một cái mà nhìn hắn.
Lăng Tiếu thân thể co rụt lại, tranh thủ thời gian nói:
- Hôm qua... Tối hôm qua ta là bị buộc thôi, ngươi... Ngươi đừng xằng bậy ah!
Không thể không nói Lăng Tiếu tên này da mặt dày đến đáng sợ, lại có thể nói ra lời như thế.
Trong mắt Thải Tiên Tử lộ ramê mang nhàn nhạt, tiếp theo dựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của Lăng Tiếu nói:
- Về sau ta là nữ nhân của ngươi rồi, ngàn vạn đừng không quan tâm ta.
Thanh âm của nàng có ý khiến người thương tiếc nói không nên lời.
Lăng Tiếu nội tâm hung hăng bị xiết chặt, bàn tay nhẹ vỗ về Thải Tiên Tử nói:
- Đúng vậy, ngươi đã là nữ nhân của bản thiếu gia.
Trải qua tối hôm qua, Lăng Tiếu có thể xác nhận Thải Tiên Tử nhất định đã trúng tình độc, bằng không bằng tấm thân xử nữ của nàng sao có thể giày vò điên cuồng như thế chứ.
Hắn vốn chỉ có dục vọng chiếm hữu Thải Tiên Tử, nhưng giờ lại nhiều thêm ý thương tiếc.
Nữ nhân thủ thân như ngọc, thường thường càng khiến nam nhân yêu nhất.
Lăng Tiếu cho Thải Tiên Tử ăn vào đan dược khôi phục "Thương thế", ôm nàng suốt một ngày, cũng nghe nàng kể ra thân thể đáng thương của mình.
Thải Tiên Tử nguyên danh Thải Hà Nguyệt, nàng từ nhỏ chính là một cô nhi bị vứt bỏ.
Từ nhỏ bị một gia đình thu dưỡng, khi nàng năm tuổi được sư phụ nàng phát hiện thu làm đệ tử, học nghệ hơn mười năm, có một lần sư phụ nàng mang nàng đến Man Hoang vực lịch luyện, nàng xông lầm vào lĩnh vực của cao giai linh thú, thiếu chút nữa bị cao giai linh thú kia nuốt mất, may mắn được sư phụ nàng kịp thời cứu về. Nhưng sư phụ nàng cũng vậy mà bị trọng thương, không lâu liền vĩnh biệt cõi đời .
Không sai, nàng lại trở thành một người bơ vơ, nàng lại nghĩ tới cha mẹ nuôi lúc trước thu dưỡng nàng. Nhưng khi nàng trở lại chốn cũ lại phát hiện cha mẹ nuôi của nàng đã sớm bị giặc cỏ giết chết.
Cho nên, nàng đối với những giặc cỏ kia đặc biệt chán ghét, một khi gặp gỡ, sẽ không nói một lời mà giết người ngàn dặm, từ đó được mọi người đặt cho ngoại hiệu "Huyết Tu La" .
Về sau, theo thực lực nàng càng ngày càng mạnh, danh khí cũng càng lúc càng lớn, không ít người sợ hãi uy danh của nàng, biểu hiện đều gọi nàng là "Thải Tiên Tử", mà không dám gọi "Huyết Tu La" .
Những năm gần đây, nàng đều là một mình sinh hoạt cô động. hôm nay mất thất thân trong tay Lăng Tiếu, trong cơ thể lại có tình kết hoa thôi tình, khiến cho nàng sinh ra cảm giác ỷ lại cực lớn với Lăng Tiếu, nàng khát vọng mình có người quan tâm yêu thương, nàng không muốn lại một mình cô độc nữa.
Lăng Tiếu ôm chặt lấy nàng an ủi:
- Từ nay về sau ngươi nhiều thêm ta rồi.
- Ân, ngươi là phu quân của ta, cả đời này ta định với ngươi rồi.
Thải Hà Nguyệt khẻ lên tiếng, vùi đầu vào sâu hơn một chút, nàng cảm thấy loại cảm giác này thật sự rất tốt, thật ấm áp.
- Đúng rồi, ngươi bây giờ cảm thấy như thế nào đây? Lão gia hỏa kia có hạ ám chiêu gì với ngươi không?
Lăng Tiếu khẩn trương hỏi.
Thải Hà Nguyệt nói:
- Hắn chỉ giam cầm tu vi của ta, mặt khác cũng không có gì, bất quá thức hải linh hồn ta đã bị thương, thực lực đại tổn, hơn nữa cả đời chỉ sợ khó mà tiến thêm .
- Không cần khổ sở, vi phu chính là Ngũ phẩm Luyện dược sư, chút vết thương nhỏ này vi phu có thể chữa trị cho ngươi, còn có thể khiến ngươi nâng cao một bước.
Lăng Tiếu thở dài một hơi nói.
- Ngươi... Ngươi còn là Ngũ phẩm Luyện dược sư?
Thải Hà Nguyệt giật mình nói.
- Đó là đương nhiên, vi phu chính là không gì không làm được, không chỗ nào mà không phải là tuyệt đỉnh thiên tài, không thể không nói ánh mắt nhìn người của ngươi vô cùng tốt, xem như ngươi gặp may mắn.
Lăng Tiếu thập phần rắm thí nói.
Thải Hà Nguyệt đôi mắt dễ thương lóe lên nói:
- Phu quân ngươi giỏi quá!
- Đúng rồi, vi phu còn có thể khiến ngươi vĩnh viễn bảo trì xinh đẹp, vĩnh viễn không già yếu.
Lăng Tiếu lại nghĩ tới trân châu vạn năm, liền từ trong Hắc Diệu Đỉnh lấy ra.
- Oa, thật xinh đẹp ah!.
Thải Hà Nguyệt kinh hô.
Tuy rằng, nàng đã trăm tuổi, nhưng đối với một gã cao giai Vương cấp mà nói, đây tuyệt đối là thiên tài thiên phú dị bẩm rồi, nàng hiện giờ vẫn đang bảo trì dung nhan hai mươi mấy tuổi, chút cũng không lộ vẻ già yếu, cái này không thoát khỏi thuật trú nhan của nàng.
Bất kỳ nữ nhân nào không muốn cả đời đều bảo trụ tuế nguyệt thanh xuân, đáng tiếc từ trước đến nay tuế nguyệt không buông tha người, cho dù nàng hiện giờ còn có thể bảo trì dung mạo xinh đẹp, nhưng trăm năm sau thì sao? Nàng còn có thể xinh đẹp như giờ không?
Mà trước mắt vạn năm trân châu Lăng Tiếu xuất ra không chỉ đẹp mắt, càng là tuyệt thế trân phẩm trú nhan, đối với bất kỳ nữ nhân nào cũng có hấp dẫn chí mạng.
Nguyên lai đáy lòng Thải Hà Nguyệt vẫn còn có chút ý kháng cự Lăng Tiếu, nhưng từ lúc này lại hoàn toàn đã thuộc về hắn.
Thải Hà Nguyệt vừa ăn vào, lập tức tách ra một cổ hào quang màu vàng, da thịt trở nên như em bé mới xinh, dung mạo càng thêm có sức sống, quả thực xinh đẹp đến khiến cho người hít thở không thông.
Lăng Tiếu ôm tuyệt thế vưu vật kia, kích tình tái khởi, nhịn không được lần nữa đấu tranh anh dũng.
...
Đi vào Thần Đạo Thành đã ngày thứ ba, Huyền Diệu cũng đột phá thành công.
- Oa ha ha, bản thần toán cuối cùng cũng là Vương giả rồi, đợi hôm nay đã hai mươi mấy năm, thực con mẹ nó vất vả.
Huyền Diệu hăng hái xuất hiện ở trước mặt Lăng Tiếu cuồng tiếu nói.
Thế nhưng sau một khắc hắn liền trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Lăng Tiếu trong ngực nắm một nữ tử xinh đẹp bộ dạng thùy mị nói không nên lời, khiến hắn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
- Ta nói ngươi tên này cần ăn đòn đúng không, sao có thể nhìn chằm chằm vào chị dâu ngươi như thế chứ, rất không tố chất ah.
Lăng Tiếu giơ một cước lên nói với Huyền Diệu.
- Trời xanh ....! Cái này... Cái này thật là không có thiên lý, nàng... Nàng sao lại theo bên ngươi thế?
Huyền Diệu bức tóc đố kị đến cuồng trảo kêu lên.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật