Thổ nhưỡng ở đây nếu so với nơi khác thì nặng hơn rất nhiều, một tay trảo xuống dưới ít nhất cũng nặng 500 cân.
Lăng Tiếu trước tiên thử một chút xem có thể nhấc thổ nhưỡng lên được hay không.
Hắn cẩn thận từng li từng tí dùng sức giơ lên trên.
Hắn vốn cho rằng thổ nhưỡng 500 cân phải phí không ít trắc trở mới có thể nâng lên.
Nhưng mà ai biết rõ ràng lại bị hắn nhấc lên một cách dễ dàng.
Chỉ thấy một đống thổ nhưỡng kia bay vọt lên, lơ lửng giữa không trung khiến người cảm thấy cực kỳ quỷ ý.
Lăng Tiếu nhếch miệng cười cười, sau đó lại thao túng đống thổ nhưỡng
kia bay qua bay lại giữa không trung, tựa hồ không cảm thấy chút trắc
trở nào, ngược lại cảm thấy nhẹ như không vậy.
Lăng Tiếu chơi một lại lại buông thổ nhưỡng xuống, tinh thần lực lần nữa hội tụ thành một cái cự chưởng càng lớn hơn.
Lần này hắn định thử xem nhấc được thổ nhưỡng 2000 cân hay không.
Hắn phải biết được cực hạn của mình đến cùng ở đâu, để ngày sau khi đối
địch có thể tính toán chuẩn xác, đạt tới hiệu quả chấn nhiếp.
Khi dùng tinh thần lực khống chế 2000 cân thổ nhưỡng, Lăng Tiếu rõ ràng
cảm thấy cố sức không ít, trên trán đã lặng yên lộ ra một mảnh mồ hôi,
nhưng 2000 cân thổ nhưỡng kia vẫn bị giơ lên..
Thổ nhưỡng 2000 cân tuy có thể giơ lên, nhưng điều khiển lại tiêu hao thật lớn.
Sau khi buông 2000 cân thổ nhưỡng xuống, Lăng Tiếu khôi phục một chút lại thử tăng sức nặng.
Trải qua nhiều lần nếm thử, hắn cuối cùng cũng biết rõ mình nhiều nhất có thể nhấc được sức nặng 3000 cân.
Sức nặng 3000 cân cũng tương đương với một khối nham thạch thập phần lớn rồi, khi đối chiến với người, khống chế nham thạch lớn như thế công
kích đến, chỉ sợ đối thủ cũng khó lòng mà phòng bị.
Bất quá, sức nặng 3000 cân vẫn không thể tạo thành tổn thương quá lớn
đối với cường giả ngoài Vương cấp, chỉ có đạt tới sức nặng ngoài ngàn
cân, có thể khống chế tùy tâm sở dục mới có thể tươi sống đập chết
cường giả Vương cấp.
Bất quá, cảnh giới dùng thần ngự vật cũng không phải đơn thuần chỉ lợi
dụng trên công kích, mà còn dùng ở luyện dược, vậy mới có thể lộ ra
càng nhiều chỗ tốt hơn.
Loại cảnh giới này chính là có thể khiến Luyện dược sư đạt tới "Luyện dược thành vũ" chi cảnh.
Trước đây Lăng Tiếu tuy nói có thể thi triển, nhưng đó hoàn toàn là nhờ
vào Hắc Diệu Đỉnh, nếu đổi thành dược đỉnh khác thì hắn đã không làm
được rồi.
Hiện giờ thì khác, không cần dùng đến Hắc Diệu Đỉnh hắn cũng đạt đến "Luyện dược thành vũ" chi cảnh rồi.
Đồng thời, một chỗ tốt khác đó chính là đạt đến cảnh giới cách không thủ vật.
Muốn muốn đạt tới cảnh giới này, ít nhất cũng cần đạt tới Địa Hoàng giai chi cảnh mới được.
Đối với hiện trạng, Lăng Tiếu đã cực kỳ thỏa mãn.
Dùng trạng thái của hắn hiện giờ, số lần sử xuất tinh thần lực đã gia
tăng rất lớn, mà muốn miểu sát võ giả cao giao hơn so với mình thì có
thể liên tục sử dụng hơn năm lần, cũng không xuất hiện trạng thái bại
thiếu như trước kia nữa.
Về phần có thể đối kháng cường giả Địa Hoàng giai hay không thì phải thử qua mới biết được.
Bất quá Lăng Tiếu biết rõ, có lẽ không thể miểu sát cường giả Địa Hoàng
giai, nhưng muốn cho bọn hắn chịu chút đau khổ thì vẫn được.
Lăng Tiếu thưởng một cây kỷ hồng thảo cùng với một khỏa tứ giai linh thú cho Tử Giao Long Khâu, cực kỳ thỏa mãn vuốt thân hình bóng loáng của nó nói:
- Tiểu Long, ngươi thật sự là phúc tinh của ta, ngày sau nếu có cơ hội tuyệt đối khiến ngươi tiến thăng làm thần thú.
Dừng một chút lại nói:
- Đi thôi, chúng ta trước tiên ra khỏi đây đã.
Tử Giao Long Khâu thoả mãn nuốt kỷ hồng thảo và thú đan vào, xoáy Lăng Tiếu lên liền rời khỏi động phủ.
Khi trở lại nơi trước kia thì đoàn người Tử Thiên Tông đã đi mất.
Lăng Tiếu biết rõ bọn hắn có lẽ đã tiếp tục đi tìm kiếm bảo vật rồi.
Ngay khi Lăng Tiếu muốn triển khai cảm ứng tìm kiếm khí tức của bọn hắn
thì từng đợt tiếng huyền kỹ oanh tạc lại từ đằng xa truyền đến.
Lăng Tiếu ánh mắt nhảy vài cái lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ bọn hắn đã xảy ra chuyện rồi?
Lăng Tiếu nhíu mày một chút nhìn qua hướng không xa, cũng không thể xác
định được có phải là đồng bạn tông môn mình xảy ra chuyện hay không.
Ở trong Bí Cảnh này cũng không phải chỉ có người Tử Thiên Tông bọn hắn,
người các tông môn khác cũng đang tìm kiếm những vật có giá trị.
Lăng Tiếu lo lắng cho an nguy của đồng bạn, vì thế tăng thêm tốc độ, lần nữa mệnh lệnh Tử Giao Long Khâu xuyên thẳng qua mặt đất, đuổi tới chiến trường.
Cũng không lâu lắm, Lăng Tiếu và Tử Giao Long Khâu chui ra khỏi mặt đất. .
Lăng Tiếu đi tới dưới chân một ngọn núi khổng lồ.
Ngọn núi khổng lồ này là ngọn núi cao nhất hắn nhìn thấy ở đây, đứng chỗ này hắn cảm giác mình thập phần nhỏ bé, giống như một hạt bụi trong vũ
trụ mênh mông vậy, lộ ra cực kỳ không có ý nghĩa.
- Đây hẳn là chủ phong rồi.
Lăng Tiếu ngửa mặt lên trời thì thào mà thở dài nói.
Tử Giao Long Khâu ở bên eo Lăng Tiếu ngẩng đầu lên nhìn nhìn, đầu không
khỏi rụt vào trong ngực Lăng Tiếu, tựa hồ trên núi này có thứ gì đó
khiến nó sợ hãi vậy.
Lăng Tiếu không rảnh cảm khái, tranh thủ thời gian đuổi tới phía trước.
Thế nhưng mà hắn lại khong còn nghe được thanh âm chiến đấu nữa.
Khi vừa bước vào chân núi, chỉ thấy khắp nơi đều là thi thể ngổn ngang lộn xộn.
Những thi thể này mỗi người đều mới chỉ vừa chết đi không lâu, có mấy cổ vẫn đang chảy ra máu tươi, xem ra đây chính là nơi xảy ra chiến đấu ban nãy.
Lăng Tiếu lo lắng nhìn thoáng qua những thi thể này, may mắn là không phát hiện thấy người của tông môn mình.
Lăng Tiếu không chần chờ, đơn cước đạp một cái nhanh chóng tiến lên núi.
Lăng Tiếu âm thầm lo lắng cho đồng bạn nên tốc độ cực nhanh.
Không chạy được bao xa liền truyền đến tiếng đối thoại của mấy người.
- Lữ sư huynh, ngọn núi khổng lồ này nhất định là chủ phong, chủ điện
khẳng định cũng sẽ ở trên này, lần này chúng ta phát đạt rồi.
- Đúng vậy a, vừa rồi người của Dạ Minh lại muốn cùng chúng ta kiếm một chén canh, làm gì có chuyện đó chứ!
- Hai vị sư đệ quyết không thể chủ quan, nơi này nếu là chủ phong, vậy
khắp nơi khẳng định sẽ tràn đầy sát cơ, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì
hơn.
- Sư huynh nói đúng, sư đệ ghi nhớ.
...
Lăng Tiếu thính lực hơn người, sau khi nghe xong cũng không có vẻ gì,
lần nữa cùng Tử Giao Long Khâu chui xuống đất tốc hành lên núi.
Tử Giao Long Khâu ở trong đất như cá gặp nước, tốc độ vô song.
Nhưng lên tới đỉnh núi cũng bỏ ra hơn ba canh giờ, có thể thấy được ngọn núi này cao cơ nào.
Lăng Tiếu lúc lên núi liền bị tình huống bừa bãi của nó dọa cho sợ hãi.
Không nghĩ tới ngọn núi này rõ ràng bị người đánh cho tan hoang xơ xác, tàn bại không chịu nổi.
Thứ đang lưu luyến duy nhất chỉ là linh khí ở đây vẫn nồng đậm như trước thôi.
Lăng Tiếu nhắm mắt lại, bắt đầu tĩnh tâm tìm tòi xem có người nào lên núi trước hắn không.
Tinh thần lực từng đợt kại từng đợt khuếch tán ra ngoài.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật