Kỳ thật, hắn biết theo lời của Lục Ông cũng không hoàn toàn là thật sự, võ giả nhân loại đồng dạng cũng có thể hấp thu được bổn nguyên năng lượng của Sầm Thụ Căn này, hơn nữa có thể tăng lên độ tinh khiết Mộc thuộc tính cực đại của võ giả.
Bất quá Lăng Tiếu biết Lục Ông cực độ khát vọng hấp thu Sầm Thụ Căn, cũng không nói thêm gì rồi, dù sao Lục Ông cũng đã giúp hắn làm không ít việc, hắn cũng không thể rét lạnh tâm của lão nhân này.
Đồng thời hắn cũng cảm thấy bản thân Lục Ông hẳn là một gốc linh thụ thiên địa dị bỏa, bằng không lão cũng không thần bí như vậy, còn biết được rất nhiều thứ.
Đang ở thời điểm Lăng Tiếu muốn thối lui khỏi thức hải, Lục Ông lại nói:
- Tiểu hữu, ngươi trước tiên chờ chút đã!
- Lục lão còn có gì phân phó?
Lăng Tiếu hỏi.
- Sau này có rảnh rỗi thì nhiều tiến vào cùng bọn chúng hàn huyên một chút, đây đối với sự trưởng thành của ngươi vô cùng có lợi.
Lục Ông chỉ hai hạt châu dị thường ở bên cạnh nói.
Lăng Tiếu nhìn thoáng qua Tiên thiên âm phong châu cùng Si Mị lam hỏa châu, lúc này toát ra một cái ý nghĩ, nếu như để cho Tiên thiên âm phong sát khí cùng Si mị lam diễm hợp lại, không biết có cái hiệu quả dạng gì?
Bất quá hắn tạm thời cũng chỉ là thử nghĩ xem, vạn nhất nhị châu xung đột, chỉ sợ chính mình chữ chết cũng không biết viết như thế nào.
Lăng Tiếu ứng một tiếng, sau đó mới thối lui ra khỏi thức hải.
Trước đây Lăng Tiếu đã quyết định chủ ý muốn tăng nhanh tốc độ tu luyện, mà ở trên sắc phong nghi thức, Vân Mộng Kỳ lần nữa nói rõ ràng rồi, muốn hắn vượt qua nàng, mới đáp ứng cùng hắn ở chung một chỗ.
Cho nên Lăng Tiếu tính toán trước đi Tụ Linh phong.
Tuy nói hắn đã đáp ứng trưởng lão các phong giúp bọn hắn luyện chế Tấn Vương đan, nhưng mà bọn hẳn hẳn là nhất thời nửa khắc cũng sẽ không thể đem hai phần linh thảo gom góp đủ được, đồng thời hắn cũng muốn đè ép tâm tình của bọn hắn một chút, nếu là mọi người khắp nơi tìm hắn luyện đan, vậy hắn còn có thời gian nào mà tu luyện.
Nghĩ tới đây, Lăng Tiếu cảm thấy nhất định phải hảo hảo lợi dụng thân phận Luyện dược sư, thời điểm ngày sau hắn muốn xông xáo đại lục, một người có thể không chịu đựng ổi, bên cạnh nếu là không có trợ thủ chính là không được.
Lăng Tiếu từ đình viện đi ra ngoài, lại phát hiện ở bên ngoài đình viện của hắn có một người đi trở về.
- Thạch sư huynh làm sao ngươi ở nơi này?
Lăng Tiếu hướng về phía người nọ kêu to nói.
Người tới rõ ràng chính là Thạch Thiên Hậu của Hắc Nham phong,.
Ở bên trong một chuyến Diễm Hỏa cốc, Lăng Tiếu cùng Thạch Thiên Hậu đã trở thành hảo bằng hữu giao tâm.
Thạch Thiên Hậu nhìn thấy Lăng Tiếu đột nhiên đi ra, lập tức cung kính hướng Lăng Tiếu khẽ khom người nói:
- Ra mắt Lăng trưởng lão!
Lăng Tiếu thất thanh cười nói:
- Sư huynh chớ làm ta xấu hổ, ngươi vẫn gọi ta là Lăng Tiếu đi, trưởng lão hai chữ này đều đem gọi thành già rồi.
- Không... Không, như vậy sao được!
Thạch Thiên Hậu liên tục khoát tay nói.
- Ta nói được là được, chẳng lẽ sư huynh xem thường sư đệ ta sao?
Lăng Tiếu nghiêm túc nói.
Thân phận của Lăng Tiếu mặc dù nâng lên, nhưng mà hắn đối đãi với bằng hữu chưa bao giờ mang lên cái bộ dạng gì, điểm này cũng chính là một cái ưu điểm của hắn.
Thạch Thiên Hậu gãi gãi đầu tóc cười ngây ngô nói:
- Vậy sư huynh liền vô lễ rồi.
- Nói cái gì vậy, đúng rồi, sư huynh ngươi là tới tìm ta sao?
Lăng Tiếu hỏi.
- Ừ, ta là nghĩ đến hỏi một chút ngươi có muốn cùng đi Tụ Linh phong tu luyện hay không?
Thạch Thiên Hậu nói.
- Ta đang có ý đó!
Lăng Tiếu đáp.
Hắn vừa lúc muốn đi tới Tụ Linh phong, không nghĩ tới Thạch Thiên Hậu lại tìm tới.
Lúc hai người muốn kết bạn mà đi, một đạo thanh âm dịu dàng truyền đến:
- Lăng trưởng lão, Thạch sư huynh chờ tiểu muội một chút được không?
Một đạo thân ảnh xinh đẹp bước về phía Lăng Tiếu cùng Thạch Thiên Hậu đi tới.
Lăng Tiếu quay đầu nhìn lại, người tới rõ ràng là Ngọc Liệt Diễm.
Chỉ thấy nàng một thân tơ lụa diễm lệ, đem tư thái bên ngoài như ma quỷ kia làm nổi bật lên, nụ cười quyến rũ xinh đẹp mang theo vài phần thản nhiên giống như là một đóa mân côi nở rộ hấp dẫn động lòng người, cặp phượng nhãn câu hồn đoạt phách kia càng khiến cho bất kỳ một nam nhân nào không khỏi trầm mê xuống.
Nàng như một trận gió nhẹ, trực tiếp đi tới trước mặt Lăng Tiếu, làm một cái động tác thỉnh an kiều mị, thanh thanh lạc lạc nói:
- Tiểu nữ Ngọc Liệt Diễm ra mắt Lăng trưởng lão.
Lăng Tiếu nghe đến toàn thân đều nổi da gà, thâm hô:
- Cô nàng này quả thật là một yêu tinh!
- Sư tỷ quá khách khí rồi, ngươi vẫn gọi ta là Lăng Tiếu hoặc là sư đệ thì tốt rồi!
Lăng Tiếu khoát tay nói.
Thực lực bây giờ của hắn đã vượt qua Ngọc Liệt Diễm, không hề bị mỵ công của nàng ảnh hưởng tới.
Ngọc Liệt Diễm đứng thẳng người khẽ cười nói:
- Tốt a, nhân gia cũng không muốn đem ngươi gọi già đi, đi thôi, chúng ta cùng đi Tụ Linh phong.
Dứt lời, Ngọc Liệt Diễm thật đúng là không khách khí kéo cánh tay của Lăng Tiếu.
Xoát!
Lăng Tiếu bị phần thịt mềm bạo mãn kia cọ vào, một cỗ dục hỏa trong nháy mặt tuôn ra, hắn phải vội vàng vận khí băng hàn kình, khiến cho chính mình giữ vững trấn định, bằng không hắn thật muốn đem cô nàng này trực tiếp kéo vào trong phòng ăn mất.
Lăng Tiếu mặt nghiêng về phía Ngọc Liệt Diễm nói:
- Sư tỷ đừng có như vậy, đợi lát nữa bị các sư huynh đệ khác thấy sẽ có hiểu lầm đấy.
Ngọc Liệt Diễm khẽ ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Lăng Tiếu nói:
- Hiểu lầm thì sao, nhân gia liền thích sư đệ ngươi chẳng lẽ không được sao?
- Ách...
Lăng Tiếu không nghĩ tới Ngọc Liệt Diễm lại nói trắng ra như vậy, khiến cho hắn trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào rồi.
Ngọc Liệt Diễm nhẹ nhàng chu môi lên, sắc mặt ửng hồng thấp giọng nói:
- Sư đệ, nhân gia biết ngươi là thích Vân sư tỷ, nhưng mà nhân gia không ngần ngại làm thiếp nha!
Thạch Thiên Hậu đi ở một bên nghe được lời này thiếu chút nữa lảo đảo một cái, hắn vẫn thật không nghĩ tới mị lực của Lăng Tiếu lại lớn như vậy, bất quá nghĩ tới thành tựu hiện tại của Lăng Tiếu, hắn cũng cảm thấy không có gì là không ổn.
Bởi vì thận phận Tứ phẩm Luyện dược sư của Lăng Tiếu ở đây, bất kể tới nơi nào cũng sẽ được tôn sùng là thượng khách, thân phận hiển hách như thế tự nhiên là càng nhiều nữ nhân thích.
Lăng Tiếu thấy Ngọc Liệt Diễm nói như vậy cũng không thèm để ý rồi, ngược lại trong lòng đắc chí thầm nghĩ:
- Mị lực của bản thiếu gia quả nhiên không phải loạn đắp vào a!
Sau nửa canh giờ, ba người đi tới dưới chân núi của Tụ Linh phong.
Chỉ thấy sơn phong này cũng không cao vút chọc trời, xa hoa bàng bạc như chín địa chủ phong của tông môn, nhưng mà linh khí ở chung quanh so với bất kỳ một địa phương nào đều muốn nồng đậm hơn nhiều, phảng phất nhẹ hít một hơi tinh khí đều phải sảng khoái rất nhiều.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đỉnh sơn phong so một tòa tháp cao.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật