Đang ở thời điểm Vân Hùng lần nữa để cho người khác đem hắn đuổi đi xuống, Lăng Tiếu nhưng đứng dậy hướng về phía Vân Hùng hành lễ nói:
- Tông chủ, vẫn là tha cho Chư trưởng lão đi, ta nghĩ mới vừa rồi hắn cũng chỉ là vô tâm mà thôi.
Lúc này, trưởng lão ở phụ cận đều là vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lăng Tiếu.
Bọn họ đều biết rõ Lăng Tiếu bị trục xuất DƯợc phong đều là Chư Như Thường một tay thúc đẩy, bọn họ đều biết rõ Chư Như Thường đối với Lăng Tiếu cực kỳ khó chịu. Theo lý thuyết, Lăng Tiếu hẳn là cực kỳ hận Chư Như Thường, ước gì Chư Như Thường bị đánh vào tù sơn mới đúng. Nhưng mà bọn họ không nghĩ tới đứng ra thay Chư Như Thường nói chuyện lại là bản thân Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu tiếp tục bình tĩnh nói:
- Thật ra thì một viên Tứ phẩm đan dược cũng không có cái gì, chỉ cần có đầy đủ linh thảo, muốn tiếp tục luyện chế không là vấn đề, coi như là bị Chư Như Thường phục dụng, hắn cũng chịu không nổi cắn trả của dược lực cường đại, hiện tại hắn đã nhận được dạy dỗ rồi, có lẽ đã hảo hảo tỉnh lại, cho nên coi như xong đi, sư phụ ngươi thấy như thế nào?
Mộc Hòe sửng sốt một chút, tiếp theo cười ha ha nói:
- Đúng... Đúng, tông chủ, ta xem coi như xong đi, Chư trưởng lão nhưng là lương đống chi tài của Tử Thiên tông ta, hắn cũng là nhất thời hồ đồ, ta xem tạm tha cho hắn lần này đi.
Mộc Hòe lúc này trong lòng vui mừng như nở hoa a, Lăng Tiếu làm như vậy mặt ngoài thoạt nhìn là bỏ qua cho Chư Như Thường, nhưng trên thực tế lại là để cho Chư Như Thường sống ở trong con mắt xem thường khinh bỉ của mọi người trong tông môn, đây cũng là so sánh với rực tiếp giết chết hắn còn muốn thống khoái hơn.
Dĩ nhiên, người khác có lẽ sẽ không nghĩ được xa như vậy.
Vân Hùng hướng về phía Lăng Tiếu than thở nhìn thoáng qua, tiếp theo mới cất cao giọng nói:
- Đã như vậy, vậy thì phạt hắn miễ đi chức vụ trưởng lão, ở trong Dược phong bế quan mười năm, không tới cảnh giới Tứ phẩm Luyện dược sư thì không cho phép xuất quan.
Đối với quyết định này của Vân Hùng, đám người Nam Cung Thường Nhạc đều không có tiếp tục dị nghị gì nữa rồi.
Chẳng qua là, Dương An đối với Lăng Tiếu lại là một chút hảo tâm đều không có.
- Tốt lắm, vậy tuyên bố xuống dưới sắc phong nghi thức đối với Lăng Tiếu Lăng đại sư.
- Sắc phong nghi thức?
Lần này mọi người lại lộ ra vẻ kinh ngạc kiêm hâm mộ.
- Cái gì là sắc phong nghi thức?
Lăng Tiếu hơi có chút sững sờ nhìn về phía sư phụ Mộc Hòe của hắn hỏi.
Mộc Hòe vuốt vuốt chòm râu cười nói:
- Đợi đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Lăng Tiếu không biết trong hồ lô của Mộc Hòe bán cái gì, chỉ bất quá giờ phút này thần sắc của mọi người nhìn về hắn đều không giống với lúc trước.
Các chủ Ôn Hải Yến của Bích Tuyền các mang theo nữ nhi Ôn Khả Điệp đi tới trước mặt Lăng Tiếu cười nói:
- Lăng Tiếu đại sư, chúc mừng ngươi a! Mộc sư huynh thật là thu được một hảo đồ đệ, sớm biết vậy ta cũng đã tranh giành một hồi rồi.
- Ôn trưởng lão quá khen.
Lăng Tiếu khiêm tốn nói, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Tiếp theo Ôn Hải Yến liền cùng Mộc Hòe nói lên vài lời khách sáo.
Ôn Khả Điệp mang theo nụ cười giảo hoạt, hai tay thả lỏng sau lưng đi tới trước mặt Lăng Tiếu, một cỗ mùi thơm thanh u xông vào mũi, nàng khẽ cười nói:
- Chúng ta lại gặp mặt, không nghĩ tới ngươi trừ phá trận lợi hại, luyện đan cũng lợi hại như thế, thật là sùng bái ngươi.
Lăng Tiếu nhìn qua Ôn Khả Điệp thanh thuần khả ái ở trước mặt nói:
- Sư muội ngươi qáu khen.
Nói thật ra, ấn tượng của Lăng Tiếu đối với Ôn Khả Điệp vẫn là thâm hậu, thời điểm ở trước khi đi Diễm Hỏa cốc, Nam Cung Thường Nhạc từng phải hắn cùng Hoa Hiểu Quế đến Bích Tuyền các lấy Ngàn năm Bích Đàm thảo, đi vào trong Hoa Mai Mê Tung trận, vốn là Lăng Tiếu có thể dễ dàng phá trận, ai ngờ Ôn Khả Điệp hết lần này tới lần khác lại chế tạo chướng ngại cho hắn, muốn lưu bọn họ ở trong Mai Hoa Mê Tung trận, may mắn là Lăng Tiếu hiểu sơ qua về trận đồ, bằng không đã bị tiểu nha đầu này chơi chết rồi.
Đừng xem tiểu nha đầu này lớn lên tương đối khá, nhưng mà xác thực là một tiểu ma nữ đùa chết người không đền mạng.
Thân thể của Ôn Khả Điệp khẽ nghiêng về phía trước hướng Lăng Tiếu, hai vũ phình ra cơ hồ chạm đến trước ngực của Lăng Tiếu, u oán nói:
- Ngươi ban đầu nhưng là đáp ứng ta, muốn dẫn ta đi chơi, nhưng mà lâu như vậy rồi lại không thấy ngươi tới tìm nhân gia.
Bộ dạng làm nũng của Ôn Khả Điệp tựa như cô vợ bé, nhìn đến khiến cho người ta thương yêu không thôi.
Chẳng qua là Lăng Tiếu cũng không dám lỗ mãng, khẽ lui về phía sau nửa bước:
- Sư huynh đây không phải là đang bận rộn sao, để có thời gian rảnh rỗi đi.
Hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ tiểu nha đầu này là muốn làm cái gì, chẳng lẽ là coi trọng bản thiếu gia rồi?
- Tốt lắm, đợi hai ngày nữa ngươi nhất định phải tới tìm nhân gia chơi đùa, bằng không... Cho ngươi đẹp mặt!
Ôn Khả Điệp chu lên đôi môi phấn nộn nói.
- Ôn sư muội, hắn khi dễ ngươi sao?
Một đạo thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên bên tai Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu không khỏi đánh cái giật mình, lập tức phủ lên nục cười mà hắn cho là anh tuấn nhất nhìn người tới:
- Mộng Kỳ!
- Vân sư tỷ ngươi tới rồi, ta chỉ là để cho ngốc tử này tìm ta chơi đùa, lúc trước hắn đã đáp ứng ta rồi, Vân sư tỷ ngươi phải giúp ta làm chứng, nếu như hắn không tới tìm ta chơi, ngươi giúp ta giáo huấn hắn một chút.
Ôn Khả Điệp bước lên hai bước ôm cánh tay của Vân Mộng Kỳ nói.
Vân Mộng Kỳ hơi trừng mắt liếc Lăng Tiếu nói:
- Ôn sư muội yên tâm, Lăng sư đệ hắn không dám nuốt lời.
- Ha hả, ta... Ta khẳng định không nuooit lời, đến lúc đó Vân sư tỷ cùng chúng ta đi cùng là tốt hơn.
Lăng Tiếu cười khúc khích nói.
Nhìn thấy Vân Mộng Kỳ không hề tránh hắn nữa, giờ khắc này tâm tình rốt cục trở nên thư sướng lên.
- Tốt lắm, trước đừng hàn huyên, sắc phong nghi thức bắt đầu, chúc mừng ngươi Lăng sư đệ.
Vân Mộng Kỳ liếc Lăng Tiếu một cái nói.
Đúng lúc này, ở trên quảng trường đưa lên tám cái trống đồng lớn, trước trống đồng có tám tên đệ tử cầm lấy cổ bổng đang không ngừng gõ lên.
Thùng thùng!
Tất cả nội môn chấp sự đúng ở diễn võ trường đều tách ra hai bên, mà chư vị trưởng lão đều nhất nhất sắp xếp đứng lên.
Hứa Kiếm Nam đứng ở phía sau Vân Hùng hắng giọng kêu lên:
- Sắc phong nghi thức bắt đầu!
Ô ô!
Thanh âm của Hứa Kiếm Nam vừa dứt, đệ tử cầm lấy kèn lệnh đều thổi vang lên.
Mọi người ở giữa sân đều nhất nhất trở nên yên lặng lại.
Khi tiếng kèn hạ xuống, Hứa Kiếm Nam tiếp đó lại nói:
- Thỉnh đệ lục thập bát đại đệ tử Lăng Tiếu tiến lên nghe phong. ( Đệ tử đời thứ 68 )
Lăng Tiếu nghe được thanh âm, chỉ có thể kiên trì hướng giữa sân đi tới.
Hắn nhưng chưa nghe nói qua trở thành chân truyền đệ tử có cái sắc phong nghi thức gì, trong lòng thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ bởi vì bản thiếu gia tuổi trẻ có tài, cho nên đặc biệt mở ra tiền lệ hay sao?
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật