Đúng lúc này Hồ Kiều không xa hét lớn.
- Tam trưởng lão coi chừng sau lưng!
Bỗng nhiên sau lưng Lao Lãng Cường sát cơ đại thịnh, hắn muốn né tránh, tuy nhiên lại phát hiện mình bị khóa chặt.
Ah!
Lăng Tiếu ra tay không lưu tình chút nào, trực tiếp đánh vào đầu của Lao Lãng Cường.
Mặc dù Lao Lãng Cường có một phần linh khí phòng hộ tiêu trừ nửa lực đạo của Lăng Tiếu, nhưng vẫn nhưng kêu thảm một tiếng, trực tiếp bị oanh được bới ra nằm trên mặt đất.
Lăng Tiếu không có hạ thủ lưu tình, thừa cơ vung côn sắt đánh vào tứ chi của Lao Lãng Cường.
Răng rắc răng rắc!
Ah!
Tiếng xương chói tai cùng tiếng kêu đau đớn vang vọng.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn qua Lăng Tiếu bên này.
Những tên trưởng lão Lao gia nhìn qua trợn mắt há hốc mồm.
Lao Lãng Cường chính là người mạnh nhất thế hệ hai mươi mốt của Lao gia, đã là Linh Sư đỉnh phong, không ngờ bị mộ tên chưa tới hai mươi tuổi, hơn nữa chỉ là Linh Sư trung giai đánh phế.
Lăng Tiếu một cước dẫm lên người Lao Lãng Cường, côn sắt chỉ vào đầu Lao lãng Cường, nhìn qua đám trưởng lão Lao gia sâu kín nói:
- Ai dám động ta lập tức giết hắn.
Lăng Tiếu tỏa ra sát ý và khí thế mạnh mẽ, ép tới đám trưởng lão Lao gia, bọn chúng không dám thở mạnh.
Tuy Lao Lãng Cường không phải tộc trưởng đương đại của Lao gia, tuy nhiên lại rất được hai lão tổ tông của Lao gia yêu thích, bởi vì hai lão tổ tông của Lao gia quyết định Lao Lãng Cường sẽ là người nối nghiệp bọn họ tương lai, là thiên tài đột phá Vương giai nhanh nhất trong đời hai mươi mốt của Lao gia, đến nay mới hơn năm mươi đã là Linh Sư đỉnh phong, muốn đột phá Vương giai là chuyện vá đá đóng thuyền.
Chỉ cần Lao Lãng Cường đột phá Vương giai, như vậy hắn có thể giúp Lao gia nắm giữ thành Phần Địa thêm mấy trăm năm, Lao gia sẽ cường thịnh không suy.
Nhưng mà cường giả Vương giai tương lai của Lao gia lại bị một tên trẻ tuổi đánh gãy tứ chi và giẫm dưới chân, đây quả thực là tát thẳng vào mặt Lao gia.
Một tên trưởng lão Lao gia buồn bả nói:
- Tuy các hạ là đệ tử Tử Thiên Tông, nhưng mà ngươi làm như vậy với trưởng lão Lao gia thì quá mức rồi, Lao gia cùng Tử Thiên Tông chính là láng giềng, quan hệ ngàn năm qua rất tốt, chỉ cần tộc trưởng chúng ta nói chuyện với tông chủ của ngươi, chỉ sợ đệ tử nội môn ngươi không cần làm nữa.
- Ha ha, ta quá mức? Ta vừa mới tiến vào thành, người của Lao gia các ngươi liên tục gây phiền toái cho ta, ta hiện tại không giết hắn là nhân từ lẳm rồi, nếu ngươi nói quan hệ giữa Lao gia cùng tông môn ngàn năm qua rất tốt, ta trở lại tông môn nhất định sẽ bẩm báo chi tiết, người của Lao gia các ngươi quá uy phong a!
Lăng Tiếu cười lạnh nói.
Quan hệ với Lao gia trong ngàn năm qua rất tốt sao?
Chê cười, Tử Thiên Tông tổng cộng chưởng quản mấy chục thành trì, kể cả thành Phần Địa hiện tại, có thể nói chính là phạm vi quản hạt của Tử Thiên Tông.
Nhưng mà Lao gia cùng Tử Thiên Tông ở gần nhau, hơn nữa hàng năm tiến cống cho Tử Thiên Tông không ít đồ vật, cho nên Tử Thiên Tông mỗi lần tuyển chọn đệ tử ngoại môn đều cho Lao gia vài danh ngạch.
Muốn nói một đại tông môn làm sao có thể ngồi ngang hàng với Lao gia bình chứ, đây không phải là Tử Thiên Tông mặt mũi sao?
Tên trưởng lão Lao gia nói như vậy chỉ là hù họa Lăng Tiếu mà thôi.
Nhưng mà Lăng Tiếu thông minh bực nào, làm sao bị lừa cơ chứ?
Tên trưởng lão Lao gia thần sắc khó coi, nói:
- Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả người?
- Đơn giản, thả hắn rời đi trước tiên!
Lăng Tiếu chỉa chỉa Huyền Diệu nói ra.
- Không có vấn đề!
Tên trưởng lão Lao gia đáp.
Huyền Diệu cũng không nhiều lời, nhìn qua Lăng Tiếu chắp tay nói:
- Lăng huynh bảo trọng, lần này ta còn uống chưa tận hứng, lần sau gặp mặt nhất định phải uống thống khoái với Lăng huynh.
- Đó là đương nhiên, Diệu huynh ngươi đi trước đi!
Lăng Tiếu đáp.
Huyền Diệu gật gật đầu, hắn nhảy vài lần đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
- Tốt, người đã đi rồi, ngươi có thể thả người!
Tên trưởng lão Lao gia nói ra.
- Hắn dù đã đi, nhưng mà ta chưa đi.
Lăng Tiếu nói.
- Ngươi muốn đổi ý?
Trưởng lão Lao gia lập tức đề phòng, dường như chỉ cần Lăng Tiếu khẽ động, lập tức giết qua.
- Đương nhiên sẽ không, Lăng Tiếu ta nhất ngôn cửu đỉnh, tự nhiên sẽ không nuốt lờ!
Lăng Tiếu khoát khoát tay, sau đó nắm lấy Lao Lãng Cường ngất đi ném qua phía đám trưởng lão Lao gia.
Cùng lúc đó vài tên trưởng lão Lao gia lao tới.
Mỗi người đều nhào qua phía Lăng Tiếu.
Chỉ tiếc thời điểm bọn họ nhào qua, Lăng Tiếu đã hóa thành tàn ảnh chạy ra ngoài ngàn mét.
- Thật nhanh, cho người đuổi theo hắn, đừng làm cho hắn trốn, ta quay về báo cho tộc trưởng biết, bảo hắn thỉnh lão tổ tông đinh đoạt.
Tiếp được Lao Lãng Cường, tên trưởng lão Lao gia nói với mấy người khác.
Đám lão giả kia ứng một tiếng:
- Vâng!
Thân thể hóa thành tàn ảnh cũng biến mất tại chỗ.
- Đều trở về đi!
Tên trưởng lão Lao gia nhìn mọi người nói một tiếng, sau đó khiêng Lao Lãng Cường đi qua hướng khác quay về.
Những người còn lại dùng đuổi theo, chỉ có thể gật gật đầu, sau đó quay về.
Chỉ có Sài Thiệu cùng Hồ Kiều đi tới phế tích cứu Thập Tứ Thiếu Lao Phí Dương ra.
Lao Phí Dương bị nện rất thảm, thân thể bị tổn thương nhiều chỗ, khí tức đã phi thường suy yếu.
Sài Thiệu thở dài một hơi nói:
- Lão Nhị, cho Thập Tứ Thiếu hai viên đan dược đi.
Hồ Kiều gật gật đầu, sau đó cho Lao Phí Dương hai viên đan dược ăn vào.
Lúc này hai người mang Lao Phí Dương đi về phía Lao gia.
...
Lăng Tiếu thân có Phong thuộc tính, tốc độ chạy trốn cực nhanh.
Nhưng mà người nọ phía sau tốc độ không thua gì hắn, bởi vì đối phương là một tên Linh Sư cao giai, hơn nữa Linh Sư cao giai cps phong thuộc tính .
- Có vài phần bổn sự, ta xem ngươi kiên trì bao lâu!
Lăng Tiếu tự nhiên có thể cảm ứng được có người đuổi theo phía sau, lúc này hắn tăng tốc độ lên vài phần.
Tên trưởng lão Lao gia đuổi theo sau Lăng Tiếu lúc này mắng thầm trong lòng.
- Tiểu tử này làm sao có thể chạy trốn nhanh như vậy?
Thực lực của hắn cao hơn Lăng Tiếu một bậc, nhưng mà không cách nào kéo gần khoảng cách với Lăng Tiếu.
Hai người không ngừng chạy trên quan đạo, giống như hai đạo thiểm điện, chỉ nghe "Vèo" một tiếng, sau đó không thấy bóng dáng.
Khiến cho người đi đường kinh ngạc không thôi. Bọn họ chỉ nghe tiếng gió, nhưng không thấy có gì cả, trong lòng nói thầm:
- Thực con mẹ nó gặp quỷ rồi.
Hai người một trước một sau, một mực đuổi theo ba giơ, đã ra khỏi thành Phần Địa thật xa.
Lăng Tiếu đi vào một núi hoang, không chút suy nghĩ mà đi thẳng lên.
Tên trưởng lão Lao gia cũng không chần chờ, đi theo Lăng Tiếu vào núi hoang.
Ai ngờ mới vừa đi vào trong núi hoang, Lăng Tiếu liền dừng bước lại.
Hắn từ xa nhìn qua tên trưởng lão Lao gia tới gần, cười lạnh nói:
- Thật là có can đảm lượng, dám độc thân đuổi tới đây.
Tên trưởng lão Lao gia thấy Lăng Tiếu dừng lại, cũng không dám đuổi quá gần, đứng ở cách Lăng Tiếu trăm mét.
Người ta ngay cả Lao Lãng Cường cũng có thể đánh cho tàn phế, hắn dựa vào cái gì truy sát?
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật