Huyền Diệu cười khổ một tiếng, nhún nhún vai nói:
- Lăng huynh quả nhiên hào sảng, ta tiếp tục đòi hỏi chính là Huyền Diệu keo kiệt, hôm nay ta và Lăng huynh vừa gặp đã thân, chúng ta có lẽ không say không nghỉ, cạn!
Lăng Tiếu cười lớn một tiếng ngồi xuống nói:
- Nếu Diệu huynh có nhã hứng này, Lăng Tiếu tự nhiên sẽ phụng bồi tới cùng.
- Tốt, có thể kết bạn Lăng huynh như vậy, là vinh hạnh của Huyền mỗ!
- Diệu huynh lời này sai rồi, ta không thích nam nhân.
- Ha ha, ca cũng chỉ thích nữ nhân!
...
Thời điểm Lăng Tiếu cùng Huyền Diệu nâng ly thì bên ngoài quán rượu có một đám người vây quanh, bên ngoài là một đám hộ vệ Lao gia đang vây quanh nơi này.
Không người nào trong bọn họ dám xông lên, bởi vì phía trên là một cao thủ Linh Sư giai trẻ tuổi, bọn họ phải chờ thiếu gia và trưởng lão đi tới.
Bọn họ chỉ phụ trong coi không cho người trẻ tuổi chạy là được, bằng không kết cục của bọn họ rất thảm.
Lúc này Lao Phí Dương không biết từ chỗ nào đổi một bộ y phục, hùng hổ đi tới, phía sau hắn còn có hai lão giả.
Hai lão già này mặt xám như tro, thần thái hung thần.
Một gã hộ vệ tiến tiến lên cung kính thi lễ với Lao Phí Dương cùng hai tên lão giả
- Bái kiến Thập Tứ Thiếu gia, hai vị trưởng lão.
- Hãy bớt sàm ngôn đi, tiểu tử kia và con sói đâu rồi?
Lao Phí Dương phất tay không kiên nhẫn.
- Hồi thiếu gia, hắn đang uống rượu phía trên đó.
Hộ vệ kia trả lời.
- Hảo tiểu tử, rõ ràng dám không mang Lao gia để vào mắt, quá đáng giận, quá cuồng vọng.
Lao Phí Dương nhanh chóng xiết chặt nắm đắm, sau đó nhìn qua hai lão giả, nói:
- Hai vị trưởng lão, tạp chủng đang ở trên đó, các ngươi nhanh chóng thu thập hắn đi.
Hai lão giả kia gật đầu, đang muốn cất bước lên lầu, đã thấy Lao Phí Dương rõ ràng không nhúc nhích, không khỏi nói
- Thập Tứ Thiếu, chúng ta cùng đi lên đi, có chúng ta ở đây thì không ai dám làm gì ngươi đâu.
Hai lão giả là trưởng lão cung phụng của Lao gia, một người là Linh Sư trung giai tên là Sài Thiệu, một người Linh Sư cấp thấp tên là Hồ Kiều.
Tuy hai người không phải là người Lao gia, nhưng cũng có danh tiếng ở thành Phần Địa này.
Bởi vì hai người bọn họ là người sáng lập đệ nhất dong binh đoàn của thành Phần Địa, từng trong thành Phần Địa xông ra uy danh hiển hách, về sau mới quy ẩn trong Lao gia, lúc này mới biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Nghe được Sài Thiệu nói như vậy, Lao Phí Dương cũng lớn gan hơn.
- Tốt, ta sẽ cho tên khốn đó biết uy danh của Lao gia!
Trong nội tâm đắc ý thầm hô:
- Dám làm cho ta xấu mặt, xem bản thiếu gia chỉnh chết ngươi như thế nào!
Tất cả mọi người thấy người Lao gia đi tới, hơn nữa hùng hổ, những người khách uống rượu khác thấy người Lao gia ra lệnh, liền lập chạy đi.
Chỉ còn lại Huyền Diệu nhìn Lăng Tiếu cười nói.
- Người làm phiền Lăng huynh tới rồi.
- Những con ruồi này đúng là chén ghét, uống chén rượu đều cũng ông ông bên tai.
Sau khi Lăng Tiếu uống một hớp rượu nói ra.
- Ha ha, Lăng huynh nói đúng, có cần huynh đệ hỗ trợ không?
Huyền Diệu cười nói.
- Đuổi mấy con ruồi cần gì Huyền huynh ra tay!
Lăng Tiếu không cho là đúng trả lời.
Lúc này Lao Phí Dương đã mang theo Sài Thiệu cùng với Hồ Kiều đi lên lầu hai.
- Nhị vị trưởng lão, chúng là tiểu tử thúi này, rõ ràng gọi linh thú ăn ta, nếu không phải bản thiếu gia thực lực xem như cũng được, chỉ sợ đều chết oan chết uổng.
Lao Phí Dương phi thường vô sỉ nói.
Lăng Tiếu thấy Lao Phí Dương nói lời này, trong lòng thầm mắng.
- Người vô sỉ gặp nhiều, còn lần đầu tiên nhìn thấy người vô sỉ như người, bị sợ tới mức cứt đái trào ra, còn nói thực lực cũng được, đúng là mới nha!
Sài Thiệu nhìn qua Lăng Tiếu cùng Huyền Diệu, tâm thần chấn động, nói:
- Cao thủ Linh Sư giai trẻ tuổi nha, hơn nữa đã đạt tới trung giai, chẳng lẽ là đệ tử chân truyền của Tử Thiên Tông?
Sài Thiệu nhìn thấu thực lực của Lăng Tiếu cùng Huyền Diệu, trong nội tâm suy đoán thân phận của hai người, lúc này không dám tùy ý vọng động, tiến lên chắp tay với Lăng Tiếu và Huyền Diệu.
- Hai vị tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?
Lăng Tiếu nhìn qua Sài Thiệu đáp:
- Kẻ hèn này Lăng Tiếu.
- Lăng Tiếu, từ nay về sau ngươi đổi tên thành Lăng Khóc đi, chờ lát nữa ngươi khóc lóc cầu xin ta tha thứ, bản thiếu gia sẽ cho ngươi chết không được, sống không xong.
Lao Phí Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
Hồ Kiều tự nhiên cũng xem thấu thực lực Lăng Tiếu hai người, lúc này kéo Lao Phí Dương một cái, không được vọng động.
Ai biết Lao Phí Dương thằng này suy nghĩ đơn giản, căn bản lĩnh hội được ý của Hồ Kiều.
- Hồ trưởng lão, ngươi kéo y phục của ta làm gì vậy, nhanh giết tạp chủng này cho ta!
Lao Phí Dương thúc giục.
Lăng Tiếu ghét nhất bị mắng, nếu như người khác mắng không sao, hắn không nghe không nhìn thấy cũng chẳng nói gì, nhưng mà chỉ thẳng vào mặt mắng "Tạp chủng", câu này không ai chịu được, càng không cần nói Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đứng lên, uy áp bao phủ bốn phía, áp vào người Lao Phí Dương, trong miệng buồn bả nói:
- Ngươi muốn giết ta?
Nhất thời Lao Phí Dương bị uy áp của Lăng Tiếu chấn bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
- Dừng tay!
Sài Thiệu kịp thời kịp phản ứng, đồng thời phát ra khí thế tiêu trừ uy áp của Lăng Tiếu.
Đáng tiếc hắn phát hiện mình vừa mới đối kháng Lăng Tiếu , lại phát hiện mình như đâm vào vách đá, căn bản khó lay động chút nào, lại bị áp thở không nổi.
- Mang theo tiểu tử này lập tức đi đi, đừng quấy rầy bản thiếu gia uống rượu, nếu như còn dám xâm phạm ta, phải giết không nghi ngờ!
Lăng Tiếu híp mắt cuồng vọng nói.
- Ngươi... Ngươi quá càn rỡ, lão phu muốn lĩnh giáo ngươi làm thế nào giết ta!
Sài Thiệu đã từng là đoàn trưởng dong binh đoàn, đã từng sống qua kiếp sống giết chóc của dong binh cho nên rất cuồng bạo, những năm gần đây uy thế thu liễm, nhưng mà hôm nay bị chọc giận rồi, hắn quyết định không giết tiểu tử này uy danh sẽ tổn hao.
Sài Thiệu hét lớn một tiếng, hai chưởng đánh thẳng vào Lăng Tiếu, hai luồng màu chưởng ảnh màu xanh hùng hổ, chung quanh tỏa sáng đánh tới.
Sài Thiệu ngay từ đầu đã dùng toàn lực, hai người trước mặt là Linh Sư trung giai, cần phải nhất kích tất sát, bằng không hai người liên thủ rất khó đối phó.
- Mẹ kiếp, ta ghét nhất người khác quấy rầy ta uống rượu.
Lăng Tiếu khó chịu mắng một câu, đánh ra hai chường tiếp chiêu.
Ba ba!
Thân thể Sài Thiệu chấn động bay ra ngoài, mà Lăng Tiếu vẫn vẫn đứng nguyên tại chỗ, còn phi thường thoải mái cầm chén rượu uống cạn.
Trong ánh mắt Huyền Diệu bên cạnh giống như không có phát giác cái gì, đối với cử động của Lăng Tiếu thì nâng chén lên.
- Thực lực Lăng huynh quả nhiên bất phàm.
- Diệu huynh, quá khen, đối phó mấy con ruồi xem như cũng được, nếu chống lại Diệu huynh thì Lăng Tiếu chỉ có thể chạy thôi!
Lăng Tiếu khiêm tốn nói ra, nhưng mà trong lời nói chẳng có chút khiêm tốn nào cả..
Sắc mặt Sài Thiệu cùng Hồ Kiều biến thành màu xanh, từ khi xuất đạo tới bây giờ chưa từng có ai mắng hai người là con ruồi, lúc này càng nghe càng thẹn quá hóa giận.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật