Chư Như Thường sờ lên mạch đập của sau đó xé quần áo trước ngực của
người trẻ tuổi này, chỉ thấy thân thể của người trẻ tuổi này biến thành
đỏ bừng, hơn nữa từng gân xanh biến thành màu đen, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.
- Nhược Thường, có thể cứu không?
Lực trưởng lão hỏi.
- Khó... Hỏa độc đại khoái nhân tâm, Băng Hàn Đan cung chỉ có hắn chèo
chống được một ngày, một ngày sau hắn phải chết không thể nghi ngờ.
Chư Như Thường lắc đầu kêu lên.
- Cái gì, không... Không muốn ah, các trưởng lão van cầu các người,
ngươi nhất định phải cứu được sư huynh a, ngươi nhất định phải cứu
hắn...
Nàng nghe xong câu này sắc mặt tái nhợt, sau đó không ngừn cầu cứu Chư Như Thường.
Nam tử trước mặt là chính là đệ tử thủ tịch Xích Viêm Phong, Quý Viêm
Chiếu, là người nổi bật trong đệ tử chân truyền, hôm nay chỉ mới mười
tám tuổi đã là trung giai Linh Sư, mà nữ tử thống khổ ôm hắn chính là đệ tử chân truyền Xích Viêm Phong, tên là Mạc Ái Liên, hai mươi sáu tuổi
tu vị cấp thấp Linh Sư.
Trong Xích Viêm Phong lấy tu luyện hỏa thuộc tính làm chủ, hai người đều được phái tới nơi này làm nhiệm vụ. Kỳ thật tới đây đều là đệ tử kiệt
xuất của Xích Viêm Phong, phong chủ Triệu Minh Uyên hy vọng thấy nơi này hỏa thuộc tính nồng đậm thích hợp tu luyện công pháp, cho nên tiến độ
tu luyện ở đây nhanh hơn nhiều.
Ai ngờ hỏa thuộc tính nơi này tuy nồng đậm, tuy nhiên lại ẩn chứa hỏa độc, còn được gọi là dương độc.
Vốn tình huống của bọn họ cũng không quá khó khăn, hôm nay tông môn đã
cho bọn người Chư Như Thường luyện chế Băng Hàn Đan, hoàn toàn có thể áp chế hỏa độc.
Thế nhưng mà Mạc Ái Liên trời sinh tính hiếu động, huống chi chính mình
đã là cao thủ Linh Sư, nơi này cũng không có linh thú gì mạnh mẽ, vì vậy bảo sư huynh là Quý Viêm Chiếu hai người đi hàng phục linh thú hộ thân.
Vốn Quý Viêm Chiếu không đồng ý, tính tình linh thú nơi này tràn ngập cuồng bạo, căn bản khó có khả năng phục dụng.
Thế nhưng mà Mạc Ái Liên tính tình đùa nghịch, Quý Viêm Chiếu lại có
tình cảm thâm sâu với sư muội, chỉ có thể theo nàng vào sâu trong Diễm
Hỏa Cốc bắt linh thú. Như thế rất tốt, linh thú không có bắt được, Quý
Viêm Chiếu bị linh thú căn một cái, lập tức bị hỏa độc xâm nhập nên khó
giữ tính mạng.
- Phải cứu hắn chỉ có hai biện pháp, biện pháp đầu tiên là trong ngày
hôm nay tìm một cao thủ Địa Hoàng giai, hao tổn tinh nguyên khu trừ hỏa
độc giúp hắn; một biện pháp khác là luyện chế đan dược Ngũ phẩm Băng
Phách đan cho hắn phục dụng, bằng không thì...
Thần sắc Chư Như Thường khó coi nói.
Tất cả mọi người sau khi nghe xong thần sắc trở nên ảm đạm.
Mà Mạc Ái Liên càng khóc lớn hơn, dập đầu với Chư Như Thường cầu khẩn:
- Chu trưởng lão, ta van cầu ngươi... Ngươi nhất định phải cứu sư huynh của ta...
- Sớm nói với các ngươi rồi, không được tự tiện hành động, hiện tại gặp
chuyện không may khóc lóc làm được cái gì, cho dù sư phụ của ngươi tới
đây cũng không cứu hắn được.
Chư Như Thường lạnh lùng nói ra.
Quý Viêm Chiếu vốn đầy hỏa độc, chỉ áp chế trong người cũng không nhiều, hôm nay lại bị linh thú gây thương tích, con linh thú trong người tích lũy nhiều hỏa độc, độc tính càng vô cùng mãnh liệt.
Hôm nay Quý Viêm Chiếu đã độc tính công tâm, tình huống không khác gì Lệ Dương của thành Vẫn Thạch, Băng Hàn Đan không áp chế được bao lâu.
- Nhược Thường, thực không có biện pháp sao?
Vị Lực trưởng lão thàn sắc ngưng trọng hỏi thăm.
Quý Viêm Chiếu là một đóa kỳ hoa của Xích Viêm Phong, đồng thời cũng là
đệ tử đắc ý của Triệu Minh Uyên, hắn thực không muốn nhìn Quý Viêm Chiếu vẫn lạc.
- Lực trưởng lão thứ cho ta bất lực!
Chư Như Thường đáp.
- Ai, đứa nhỏ Viêm Chiếu này!
Lực trưởng lão thở dài một hơi.
Mạc Ái Liên sắc mặt như tro tàn, càng không ngừng khóc lớn bên cạnh Quý Viêm Chiếu.
- Sư huynh đều là ta hại ngươi... Đều là ta hại ngươi...
Tiếng khóc của Mạc Ái Liên làm nhiều người chung quanh chú ý, người nhận ra Quý Viêm Chiếu thì hiện ra thần sắc đồng tình, vẻ mặt không biết làm sao, đây là thế giới cường giả sinh tồn, người chết chỉ là chuyện quá
bình thường mà thôi.
Thạch Thiên Hậu ở xa xa nặng nề thở dài:
- Thật sự là đáng tiếc, Viêm Chiếu sư huynh là thiên tài, làm người
không tệ, làm sao đi sớm quá, đến đây, chúng ta nên cạn chén với Viêm
Chiếu huynh, hy vọng hắn sớm ngày thoát khỏi thống khổ.
Ai biết Thạch Thiên Hậu vừa nói xong, Quý Viêm Chiếu đang hôn mê bỗng nhiên tỉnh lại.
- Giết... Giết...
Quý Viêm Chiếu từ mặt đất đứng lên, thân thể lâm vào trạng thái điên
cuồng, hai đấm càng không ngừng vung vẩy, từng công kích hỏa thuộc tính
hiện ra.
Trong lúc nhất thời người chung quanh chật vật né tránh, mà Mạc Ái Liên ở gần Quý Viêm Chiếu bị đánh trúng một quyền, nàng bay ra thật xa.
- Dừng tay!
Lực trưởng lão trầm giọng quát, một tay đè xuống, một đạo lực lượng vô hình bao phủ bốn phía Quý Viêm Chiếu.
Quý Viêm Chiếu lập tức bị linh lực đè không thể động đậy, ánh mắt đỏ như máu, trong miệng vẫn không ngừng gào thét, giống như biến thành dã thú
đáng sợ.
- Sư huynh, ngươi bảo ta không đúng đúng không?
Mạc Ái Liên đứng lên, nhìn qua Quý Viêm Chiếu vẻ mặt như ma quỷ, trong đôi mắt hiện ra ý quyết tử.
- Ái Liên, ngươi không thể xúc động!
Lực trưởng lão mở miệng quát.
Nào có thể đoán được, hắn vừa nói xong, Mạc Ái Liên liền lấy ra trường kiếm hướng phía chính mình cổ họng xóa đi.
- Ngươi đứa nhỏ này!
Lực trưởng lão có ý tứ rèn sắt không thành thép than một tiếng, phất tay giam cầm Mạc Ái Liên lại.
- Lực trưởng lão, ngươi cho ta đi cùng sư huynh đi, đều là ta hại hắn.
Mạc Ái Liên khóc lóc cầu khẩn.
Vài nữ đệ tử chung quanh rơi lệ, trong lòng không ít người cũng xúc động.
Những năm gần đây bọn họ truy cầu lực lượng chí cao, bọn họ hơi lơ là
thân nhân và người yêu, bọn họ cảm thấy chỉ cần mình cường đại sẽ có tất cả, nhưng hôm nay bọn họ đã cảm nhận được cái gì gọi là lực lượng của
tình yêu.
Có lẽ phải gọi là chân tình nhân gian thì chuẩn xác hơn nhiều.
Thời điểm Lực trưởng lão không biết làm sao, một âm thanh lười biếng nhàn nhạt vang lên.
- Cần gì phải muốn sống muốn chết chứ, người còn chưa có chết mà, nếu
ngươi chết mà hắn vẫn sống vậy ngươi không phải bị chết rất oan sao?
Lời này vừa ra tất cả mọi người nhìn qua người nói chuyện.
- Hắn chỉ có thể sống một ngày, ta sống cũng không có ý nghĩa gì.
Mạc Ái Liên cũng không biết ai lên tiếng, nàng bị Lực trưởng lão giam
cầm, căn bản không thể động đậy, nhưng mà nàng nghe rõ người ta nói.
- Chỉ có thể sống một ngày đúng là không có ý nghĩa.
Giọng nói vang lên lần nữa.
Trong lúc nhất thời ánh mắt tất cả mọi người biến thành tức giận nhìn sang.
ý của hắn nói chỉ còn sống một ngày không có ý nghĩa, không bằng hiện tại chết thì tốt hơn.
- Ngươi nói đúng, cho nên ta muốn cùng chết với sư huynh, bằng không thì cả đời này ta không thể vui vẻ được.
Mạc Ái Liên đáp.
- Nếu ngươi có dùng khí chết cùng với hắn, không biết ngươi có dũng khí sống cùng hắn hay không?
Âm thanh kia lại vang lên.
Lần này Mạc Ái Liên còn không có lên tiếng, một tiếng nói khó chịu vang vọng:
- Lăng Tiếu, ngươi đừng có quấy rối ở đây, cút sang một bên cho ta.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật