Trang chủ » Thần Khống Thiên Hạ » Chương 311: Trưởng Lão Đời Trước Của Mộc Kỳ

Chương 311: Trưởng Lão Đời Trước Của Mộc Kỳ

Lăng Tiếu nặng nề vỗ vai Hoa Hiểu Quế nói ra, hắn dừng một chút và nói:

- Tiểu quy, hiện tại ta truyền cho ngươi một bộ huyền công tu luyện, bộ huyền công này tuyệt đối không được cho người ta biết, hơn nữa có hữu dụng với luyện đan của ngươi trong tương lai, cho nên ngươi nhất định phải giữ bí mật.

- Lão... Lão đại!

Hoa Hiểu Quế kích động muốn nói gì, hắn biết rõ Lăng Tiếu trịnh trọng dặn dò hắn như vậy, huyền công tuyệt đối phi thường bất phàm.

Hắn phi thường tín nhiệm lời của Lăng Tiếu nói, Lăng Tiếu chưa từng lừa gạt hắn, giống như lúc trước Vũ Tư Tuyết nói là hắn, hiện tại cơ hội chẳng phải là của hắn sao?

- Xem ta là lão đại thì cái gì cũng không cần nói, ta hiện tại niệm khẩu quyết cho ngươi nghe, ngươi phải nhớ kỹ!

Lăng Tiếu đánh gãy lời của Hoa Hiểu Quế, sau đó mang khẩu quyết tu luyện "Bài Vân Kính" truyền thụ cho Hoa Hiểu Quế.

Bài Vân Kính vốn là công pháp tu luyện hỏa thuộc tính, hơn nữa tốc độ tu luyện có lẽ không chậm hơn huyền công cao cấp.

Chỉ cần Hoa Hiểu Quế học được Bài Vân Kính này, trong vòng nửa năm nhất định có thể đột phá lên Huyền Giả cao giai, đến lúc đó cho hắn ăn đan dược, giúp hắn đột phá Huyền Sĩ giai không thành vấn đề.

Hoa Hiểu Quế tự nhiên không biết Lăng Tiếu đang giúp hắn như vậy, nhưng chỉ bằng Lăng Tiếu truyền khẩu quyết lần này, làm cho hắn cảm động rối tinh rối mù.

Trong lòng của hắn quyết định cả đời này nhất định phải theo sát lão đại mới được.

Hoa Hiểu Quế ngộ tính bình thường, Lăng Tiếu sau khi truyền khẩu quyết cho hắn, còn phải đọc lại nhiều lần, hắn mới thoáng lĩnh ngộ một ít yếu lĩnh.

Lăng Tiếu cũng không có miễn cưỡng hắn thông hiểu toàn bộ đạo lý, dù sao thời gian còn nhiều, cho hắn chậm rãi lĩnh ngộ là được rồi.

- Lão đại, có thể đọc lại hay không, ta còn chưa hiểu yếu lĩnh trong đó.

Hoa Hiểu Quế nghiêm mặt nói ra.

- Không có việc gì, hiện tại ngươi đã nhớ hơn phân nửa, tìm chút thời gian là ghi nhớ thôi.

Lăng Tiếu an ủi nói ra.

- Tạ ơn lão đại nhiều, ta sẽ cố gắng!

Một ngọn núi linh khí sung túc, cây cối che trời.

Trong nơi này có từng tòa dược điền, từng gốc nhất giai đến nhị giai linh thảo được gieo trồng trong đó, mùi thuốc nồng đậm làm cho người ta thoải mái.

Đây chính là Dược Phong trong chín phong của Tử Thiên Tông.

Nam Cung Thường Nhạc là phong chủ Dược Phong, đã là Tứ phẩm luyện dược đại sư, đồng môn còn có hai Tam phẩm Luyện dược sư, dưới hắn còn có tám tên đệ tử, hôm nay cộng thêm Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế vừa vặn gom góp mười tên đệ tử.

Thân là phong chủ Dược Phong Nam Cung Thường Nhạc cũng không dễ dàng thu đồ đệ, bởi vì hắn yêu cầu cực cao.

Hôm nay đệ tử duy nhất của hắn là Tam phẩm Luyện dược sư, hai năm trước trở thành đệ tử chân truyền, số còn lại là đệ tử của các sư đệ của hắn.

Hiện tại Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế đồng thời được Nam Cung Thường Nhạc thu làm đệ tử, việc này làm cho Dược Phong vốn bình tĩnh náo nhiệt lên.

Dược Phong cũng không phải rải rác mấy chục người, ở trên núi còn có hơn mười tên đệ tử ngoại môn cam nguyện làm dược bộc.

Bọn họ đều dốc lòng theo đuổi Luyện dược sư, nhưng mà không phải ai cũng có thiên phú cả, đành phải ở lại Dược Phong hỗ trợ quản lý gieo trồng linh thảo, hy vọng ngày nào đó thần may mắn hàng lâm có thể được phong chủ hoặc trưởng lão chỉ điểm đôi chút, giúp cho bọn họ trở thành Luyện dược sư, hoặc có thể làm tùy tùng của đệ tử nội môn nào đó cũng tốt, như thế liền có tiếp tiếp tục quan sát luyện đan, khiến cho chính mình lấy lợi ích.

Đại điện Dược Phong, mặc dù không có rộng rãi đại khí như ngọn núi chính, thế nhưng mà kiến trúc cũng thập phần trang nghiêm xa hoa.

Luyện dược sư là chức nghiệp tôn quý nhất, các phong muốn đạt được đan dược, tự nhiên phải đi cầu Dược Phong, bọn họ cần luyện dược cũng phải trả giá, cho nên Dược Phong là phong giàu nhất trong các phong.

Nam Cung Thường Nhạc ngồi ở chủ vị, hai bên là hai lão giả, tuổi chừng sáu bảy mươi, hai người đều là vẻ mặt vẻ đạm mạc.

- Sư huynh, nghe nói ngươi năm nay thu hai gã đệ tử?

Lão giả bên trái nhìn qua Nam Cung Thường Nhạc hỏi.

Người này tên là Chu Như Thường, Tam phẩm Luyện dược sư, đệ tử của hắn nhiều nhất, có bốn người, mà người khác tên là Dương An, môn hạ có ba gã đệ tử.

Nam Cung Thường Nhạc vuốt râu bạc trắng cười nói

- Đúng vậy, vốn ta cho rằng chỉ một đệ tử là đủ, không ngờ lại phát hiện một thiên tài luyện dược khác, thành tựu của hắn không kém gì Nam Tiên cả.

- Úc, có thể được sư huynh khen như vậy chắc là hiếm thấy, tương lai ta nhất định muốn gặp sư điệt này.

Chu Như Thường khinh thường đáp.

Bộ dáng của hắn như vậy hẳn là sớm có oán niệm với Nam Cung Thường Nhạc.

Nhớ ngày đó đệ tử Nam Cung Thường Nhạc là Triêu Nam Tiên là hạt giống do hắn phát hiện trước, không ngờ cuối cùng lại bái làm môn hạ của Nam Cung Thường Nhạc, chuyện này vẫn làm hắn khó chịu trong lòng.

Hôm nay Triêu Nam Tiên đã là đệ tử chân truyền, càng nói rõ ánh mắt của hắn chuẩn xác, thế nhưng mà vinh quang như thế toàn bộ thuộc về sư huynh của mình.

Hắn một lòng suy nghĩ bồi dưỡng một tên đệ tử khác áp đả Triêu Nam Tiên, đoạt lại vinh quang thuộc về hắn.

- Chuyện này không vội, đợi đến lúc thệ tông đại hội thì hắn sẽ bỗng nhiên nổi tiếng.

Nam Cung Thường Nhạc đáp.

- Thệ tông đại hội? Sư huynh ngươi cảm thấy đệ tử ngươi mới thu có năng lực đó sao?

Nói chuyện lúc này là Dương An chọc miệng hỏi.

- Đến lúc đó sẽ biết!

Nam Cung Thường Nhạc phi thường tự tin đáp.

Chu Như Thường biến sắc, trong nội tâm không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đúng lúc này một gã đệ tử vội vàng chạy vào bẩm báo.

- Phong chủ, Mộc trưởng lão cầu kiến.

Nam Cung Thường Nhạc nhàn nhạt nói:

- Mau mời!

- Mộc trưởng lão chẳng lẽ tới đây cầu sư huynh luyện đan?

Chu Như Thường cùng Dương An sững sờ lẩm bẩm.

- Xem ra Mộc Hòe vẫn không cam lòng nha!

Nam Cung Thường Nhạc trong lòng thầm nghĩ.

Lúc này Mộc Kỳ Phong Mộc Hòe đi tới, sau lưng hắn còn có lão giả lưng còng.

Lão giả này tay cầm quải trượng, đi đường chậm quá, lông mày tu che phủ nửa gương mặt, chỉ có đôi mắt già thỉnh thoảng có tinh quang lóe lên.

Nam Cung Thường Nhạc, Chu Như Thường và Dương An vừa nhìn thấy người tới thì đứng lên nghênh đón.

- Bái kiến Tiêu trưởng lão!

Nam Cung Thường Nhạc ba người khom người thi lễ với lão già kia.

- Ha ha, đều miễn lễ!

Lão giả cười ha hả nói.

Nam Cung Thường Nhạc lập tức nghênh tiếp lão giả lên chủ vị, Mộc Hòe thì đứng bên cạnh không có ngồi, Nam Cung Thường Nhạc cũng không dám ngồi.

- Đều ngồi xuống đi, các ngươi đều đứng đấy không phiền sao?

Lão giả nhàn nhạt nói.

Lúc này mọi người mới theo thứ tự ngồi xuống.

- Không biết Tiêu trưởng lão vì sao mà đến đây?

Nam Cung Thường Nhạc nhìn qua lão giả hỏi, tuy hắn đã đoán được ý đồ tới nhưng không có chắc chắn.

Lão giả này chính là trưởng lão đời trước của Mộc Kỳ Phong, là sư phụ của Mộc Hòe, Tiêu Tùng Lâm, đã hơn hai trăm tuổi tuổi, chính là nhân vật nguyên lão của Tử Thiên Tông, cho dù là tông chủ cũng phải kính ba phần

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật