- Tiểu tử này ngay cả lão tử cũng lừa gạt, thật sự là đáng đánh a!
Lăng Tiếu lộ ra dáng cười vừa bất đắc dĩ vừa vui mừng nói.
Một tháng sau, Phượng Lăng Thiên đương nhiên thuận lời hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Lăng Tiếu nhìn nhìn nhi tử mình cười khổ, cất bước nhẹ nhàng, không khỏi liền nghĩ đến lúc mình còn thiếu niên cũng là loại thần sắc này a!
Một tháng lịch lãm rèn luyện trên người Phượng Lăng Thiên có chút chật vật, nhưng cũng không có tổn thương quá lớn, cả người trở nên sắc bén, khí tức cũng được đề cao rất nhiều.
Lăng Tiếu hiểu rõ, thông qua một ít chiến đấu và giãy dụa bên bờ sinh tử, bất luận võ giả nào cũng đều sẽ có không ít thu hoạch, mà nhi tử này của hắn không thể nghi ngờ đã có thu hoạch rất khá.
- Phụ thân, Thiên Nhi may mắn không làm nhục mệnh, chém giết mười lăm đầu nhị cấp linh thú và sáu đầu tam giai linh thú!
Phượng Lăng Thiên rất tự tin đến trước mặt cha mình nói, đồng thời lấy thủ cấp của những inh thú kia ra đưa đến trước Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu sớm đã biết rõ thành quả chiến đấu của nhi tử mình rồi, biểu hiện phi thường lạnh nhạt nói:
- Ân, coi như cũng được, tiếp theo để ta kiểm tra xem thu hoạch của ngươi một tháng nay thế nào?
Thấy phụ thân cũng không tỏ vẻ kinh hỉ, Phượng Lăng Thiên có chút buồn bực, hắn đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ mà phụ thân yêu cầu rồi a!
Bất quá, hắn không nghĩ tiếp, dù sao phụ thân hắn còn muốn xem năng lực ứng chiến của hắn, hắn chỉ cần chăm chú một chút, tin tưởng phụ thân hắn sẽ chấn động.
Ngay khi Phượng Lăng Thiên muốn diễn luyện võ kỹ thì Lăng Tiếu liền nói:
- Ngươi toàn lực phát động tiến công về ta, phụ thân sẽ không vận dụng bất luận lực lượng gì đối phó ngươi, xem ngươi có thể khiến phụ thân từ chỗ này lùi lại nửa bước không.
Lăng Tiếu đã là cao giai Thiên Tôn, mà con của hắn chỉ là đê giai Linh Sư, yêu cầu này của hắn cũng quá mức rồi, cũng may hắn nói là không dùng bất cứ lực lượng gì, ngược lại cũng đáng để thử một lần.
Phượng Lăng Thiên không nói hai lời, trực tiếp xuất thủ trước, rất có khí thế lớn tiếng doạ người.
Lăng Tiếu lộ ra vài phần tán thưởng, nhi tử hắn cũng không chú ý mở màn gì như người bình thường cả, bỗng nhiên chợt ra tay, cho dù là chống lại người thực lực mạnh hơn mình tin rằng cũng sẽ có thu hoạch không tệ.
Phượng Lăng Thiên biết rõ sự cường đại của phụ thân, ngay từ đầu liền dốc hết toàn lực đánh tới, mỗi một chiêu đều bao gồm công thủ nhiều mặt, đã lĩnh ngộ được vài phần chân lý võ kỹ rồi.
Lăng Tiếu đối với việc này cũng tương đối thoả mãn, nhưng hắn vốn đang muốn hảo hảo giáo huấn nhi tử, bởi vậy mới bảo hắn công kích mình.
Tiểu gia hỏa này rõ ràng lại dám đùa giỡn lão tử như hắn, giấu diếm chiến lực chính thức của mình, không hảo hảo giáo huấn một chút thì hắn quả thật sẽ không để lão tử này vào lòng rồi.
Vì vậy, tiếp theo Phượng Lăng Thiên liền bị Lăng Tiếu đánh cho mấy chục lần, khiến Phượng Lăng Thiên đau nhức không thôi, hắn thầm mắng lão cha này ra tay cũng quá độc ác đi!
Lúc Lăng Tiếu mang theo nhi tử quay về Cổ thàn, Phượng Tiêm Vận trông thấy nhi tử người đầy tổn thương liền thương tâm không dứt!
Phượng Lăng Thiên tự nhiên biểu hiện ra bị thương nặng một chút, chỉ có như vậy thì lão cha kia mới không tốt bao nhiêu.
Quả nhiên, Phượng Tiêm Vận lại kéo Lăng Tiếu tới xử lý một hồi.
Lăng Tiếu đường đường là một phương bá chủ, ở trước mặt thê tử lại bị nói đến không dám nói lại một câu, trong lòng cực kỳ biệt khuất a!
- Lão tử sao lại sinh ra một đứa con trai như thế chứ, thời gian sau này phải sống thế nào đây.
Lăng Tiếu ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài nói.
Kế tiếp, bọn người Lăng Tiếu cũng không dừng lâu ở Cổ thành nữa, cũng đến lúc nên quay về Tây Bắc rồi.
Lần này Đại Tế Tự và Phượng Lăng Thiên cũng cùng bọn họ một đường tiến về Tây Bắc.
Lăng Tiếu sở dĩ dừng lại Cổ thành một tháng, ngoài mục đích huấn luyện nhi tử ra cũng lưu thời gian cho Đại Tế Tự, để hắn đi tìm một Tế Tự khác tiếp nhận vị trí của mình.
Cổ Tộc giờ đã xem như ổn định lại, mà Lăng Tiếu lại có cơ nghiệp mới, Lăng Tiếu không hi vọng Đại Tế Tự và con mình vẫn dừng lại ở Nam Hoang, chỉ có đến Trung Vực bọn hắn mới có không gian lớn hơn để phát triển.
Mới đầu Đại Tế Tự không bỏ được phân tình bổn tộc, hắn một mực hi vọng Phượng Lăng Thiên có thể tiếp nhận vị trí của hắn, khiến Cổ Tộc lại một lần nữa cường thịnh lên.
Thế nhưng sau khi được Phượng Tiêm Vận nói qua đủ loại thế lực cường đại ở Trung Vực hắn liền hiểu rõ quan niệm của mình vẫn quá bảo thủ, hắn không nên ép buộc tằng tôn chỉ giới hạn ở Nam Hoang mà nên để tăng tồn đến một sân khấu lớn hơn, vậy mới có thể trở nên càng cường đại hơn, tương lai cũng có thể trở về giúp đỡ bổn tộc phát triển.
Nghĩ thông suốt điểm này, Đại Tế Tự mới đồng ý cùng bọn người Lăng Tiếu tiến đến Trung Vực sinh sống
Phượng Lăng Thiên càng muốn rời khỏi nơi đây, hắn đang ở vào thời kỳ phát triển, đối với thế giới bên ngoài vô cùng hướng tới, hôm nay nghe cha mẹ muốn dẫn hắn đến một nơi cường giả như mây để sinh hoạt, tự nhiên cực kỳ cao hứng rồi.
Trước khi rời đi, Lăng Tiếu còn dùng thân phận Luyện Dược Sư của mình giúp Đại Tế Tự mới của Cổ Tộc và các thành viên trọng yếu khác đề thăng tu vị một chút, cũng lưu lại không ít tài nguyên, khiến bọn hắn có thể trong một thời gian ngắn trở nên cường đại hơn.
Đại Tế Tự phát hiện cháu rể này của mình đã ngày càng biết cách làm người, càng thêm thành thục, cũng thập phần an ủi, duy nhất chưa đủ chính là nữ nhân của tiểu từ này quá nhiều đi.
Nếu để cho tộc nhân khác biết rõ, chỉ sợ đã kéo hắn nhốt vào lồng heo ngâm xuống nước rồi.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn hắn phải có thực lực kia mới được!
Từ Nam Hoang đến Tây Bắc cũng cần không ít thời gian, cho dù bọn người Lăng Tiếu chạy đi với tốc độ cao nhất thì cũng mất cả tháng mới đến được Tây Bắc Tử Thiên Thành.
Lần này, bọn người Lăng Tiếu cũng không rầm rộ như lúc quay về Cổ thành nữa, mà thu toàn bộ linh thú vào, cũng che dấu tốt khí tức, không làm kinh động đến người trong thành.
Lăng Tiếu cũng không trực tiếp quay về Tử Thiên Tông, mà mang theo mọi người đến quán rượu, sắp xếp cho bọn họ.
Ngọc Liệt Diễm và Vũ Mị Nương thì muốn quay về mị tông một chuyến nên không đến Tử Thiên Tông.
Băng Nhược Thủy đã từng là đồ đệ của tông chủ Vân Hùng, bởi vì xảy ra chút hiểu lầm với Vân Mộng Kỳ nên thoát ly Tử Thiên Tông, bây giờ trở về tông môn, nhất định phải đi bái kiến một chút.
Lăng Tiếu đối với tông chủ Vân Hùng cũng không có gì, tuy nói hắn xem như là nhạc phụ tiện nghi của minh, nhưng hắn từng làm một ít chuyện khiến Lăng Tiếu cảm thấy rất trơ trẽn.
Lăng Tiếu lần này trở về chỉ là muốn đón bọn người sư phó, thái sư phó đi thôi, đồng thời hắn cũng có một tâm nguyên cũng đến lúc nên hoàn thành rồi.
Cát Bối Hân thì phải trở về gặp gia gia nàng, đương nhiên cũng đi cùng Lăng Tiếu tiến về Tử Thiên Tông rồi.
Vì vậy, Lăng Tiếu liền dẫn Cát Bối Hân và Băng Nhược Thủy đuổi tới Tử Thiên Tông.
...
Tây Bắc giờ chỉ còn lại 35 đại tông môn, thất phẩm tông môn Trọng Kiếm Môn đã từng cường thịnh nhất thời sau khi bị diệt môn thì cách cục đã xảy ra biến hóa cực lớn
Quang Tinh Điện và Mị Tông vẫn là hai thất phẩm tông môn cường đại nhất, mà Ly Thiên Tông đứng thứ tư giờ đã có hai vị Thiên Tôn, thành công thay thế Trọng Kiếm Môn, trở thành Tây Bắc đệ tam đại thất phẩm tông môn.
Mà Tử Thiên Tông hiện giờ bài danh càng tăng lên, bởi vì Tử Thiên Tông những năm gần đây nhiều thêm hai gã cường giả Địa Hoàng giai, càng có một gã cao giai Địa Hoàng.
Bọn hắn mặc dù không có thực lực vấn đỉnh thất phẩm tông môn, nhưng so với bát phẩm tông môn bình thường cũng cường đại hơn không ít, địa vị ở Tây Bắc được đề cao rất lớn!
Tử Thiên Tông Mộc Kỳ Phong vốn ở trong chư Phong chiến lực cũng không cường đại lắm, cũng vì lực công kích của Mộc thuộc tính trong số các loại thuộc tính cũng không phải thuộc loại cường hãn nhất.
Thế nhưng vào hơn mười lăm năm trước cách cục này đã bắt đầu phát sanh biến hóa.
Bởi vì Mộc Kỳ Phong sinh ra một gã chân truyền đệ tử cường đại nhất, chân truyền đệ tử kia cuối cùng càng trở thành trưởng lão trẻ tuổi nahats Tử Thiên Tông, Vương cấp trẻ tuổi nhất, Luyện Dược Sư xuất sắc nhất.
Cuối cùng, vào lúc tông môn nguy nan đã ngăn cơn sóng dữ, tru sát toàn bộ cường giả Trọng Kiếm Môn xâm phạm.
Tên đệ tử kia đã trở thành người khiến cao thấp Tử Thiên Tông đều phải tôn sùng, cũng được rất nhiều trưởng lão khen là anh tài trăm năm khó gặp.
Cũng chính nhờ tên chân truyền đệ tử kia mà Mộc Kỳ Phong cũng bắt đầu trở nên cường đại lên.
Vốn thái thượng trưởng lão Mộc Kỳ Phong thực lực từ trung giai Địa Hoàng trở thành cao giai Địa Hoàng, một lần hành động trở thanh đệ nhất nhân Tử Thiên Tông.
Mà Phong chủ Mộc Hòe cũng tiến thêm một bước, thành tựu đê giai Địa Hoàng, rất nhiều trưởng lão bên dưới hắn thực lực đều đại tiến.
Cái này cũng khiến danh tiếng Mộc Kỳ Phong lấn át chư phong, mà các đệ tử cũng được bồi dưỡng rất tốt, chiến lực tự nhiên cũng đều được đề cao rất lớn.
Còn nữa, những năm qua lại xuất hiện thêm một gã đệ tử thiên phú xuất sắc, nghe nói đệ tử này là đồ tôn của Phong chủ Mộc Hòe, đệ tử của vị chân truyền đệ tử cường đại nhất kia.
Đệ tử này nhập môn mười năm ngắn ngủi, đã từ huyền giả giai tiến cấp tới đỉnh phong Linh Sư, là người có cơ hội trước 30 tuổi thành tựu Vương cấp nhất trong số đệ tử Tử Thiên Tông.
Tên đệ tử đỉnh phong Linh Sư kia tên Tân Lập, hôm nay vừa đủ hai mươi sáu tuổi.
Lúc trước Lăng Tiếu thu hắn làm đồ đệ đã 15 16 tuổi rồi, hắn cất bước có chút muộn, nhưng cũng may hắn có thể chất mộc thuộc tính tinh khiết, bởi vậy mới khiến hắn trong thời gian thật ngắn đuổi theo rất nhiều bước chân các thiên tài, thậm chí càng vượt qua một bậc.
Tân Lập hôm nay đã là nhất biểu nhân tài, tướng mạo thanh tú, dáng người trác tuyệt, bản tính ôn hòa hữu lễ, hoàn toàn xưng đáng là thủ tịch chân truyền đệ tử củ Tử Thiên Tông.
Trong tông không thiếu các sư tỷ sư muội theo đuổi hắn, nhưng hắn vẫn không có ý cưới vợ.
Bởi vì hắn đang chờ hắn sư phó trở về, nhân sinh đại sự, đều do cha mẹ định đoạt, mà Lăng Tiếu thân là sư phó hắn, Tân Lập sớm đã sớm như cha, trong nội tâm vĩnh viễn vẫn luôn cảm kích hắn.
Nếu không nhờ sư phó, hắn chỉ là một phế nhân không dùng được, nói không chừng đã sớm chết ở hoang dã rồi.
- Biểu ca lại đang nghĩ tới sư phụ của ngươi sao?
Một đạo thân ảnh duyên dáng yêu kiều lặng yên xuất hiện ở sau Tân Lập.
Nử tử xinh đẹp này thình lình đúng là biểu muội Tôn Tiểu Nam của Tân Lập, cũng có thực lực cao giai Linh Sư, nàng từng được Thải Hà Nguyệt dạy dỗ qua mấy ngày, về sau Thải Hà Nguyệt và Lăng Tiếu cùng đến Trung Vực nên nàng được đưa đến Tử Thiên Tông.
Tân Lập nhìn thoáng qua biểu muội của hắn, trên mặt cảm khái nói:
- Sư phó vừa đi đã mười năm không hề có tin tức, ta có thể không hoài niệm sao?
Tôn Tiểu Nam tính cách có chút tùy tiện, cũng không để ý đến hình tượng ngồi trên đất nói:
- Ta cũng nhớ sư phụ ta, không biết bọn hắn lúc nào mới về gặp chúng ta nữa!
- Ta nghĩ qua rồi, ta phải nhanh một chút đột phá Vương cấp, đến lúc đó ta muốn tới Trung Vực đi tìm sư phó
Tân Lập bắn ra một cổ hào quang tự tin nói.
Tôn Tiểu Nam ánh mắt sáng ngời, tiếp theo đáp:
- Tốt tốt, đến lúc đó ta đi cùng biểu ca ngươi!
Bên ngoài tông môn Tử Thiên Tông, một nam hai nữ đang nhàn nhã đi đến Tử Thiên Tông.
Bọn hắn thoạt nhìn như nhàn nhã dạo chơi, nhưng mỗi một bước lại vượt qua khoảng cách mấy mét, thân ảnh chớp động cực nhanh.
Vốn cách tông môn Tử Thiên Tông còn mấy trăm mét, nhưng nháy mắt đã đến trước tông môn Tử Thiên Tông rồi.
Vài tên Linh Sư canh chừng tông môn còn không rõ tình huống, trước mắt đã nhiều hơn ba người.
- Các ngươi là người phương nào? Đây là trọng địa Tử Thiên Tông, người không có phận sự xin nhanh rời đi cho!
Một gã Linh Sư tiến lên trước một bước khẽ quát bọn người Lăng Tiếu
Mười năm thay đổi, hiện giờ thủ vệ đều lạ mặt, bọn hắn trên cơ bản đều không nhận biết ba người Lăng Tiếu, Cát Bối Hân và Băng Nhược Thủy nữa.
Bọn hắn đã thấy qua không ít người tráng niên tài tuấn, nhưng so sánh với ba người trước mắt này thì quả thật như trời với đất, căn bản không thể đánh đồng được.
Nam tuấn lãng bất phàm, khí vũ hiên ngang, lại có một loại cảm giác khiến người khác ưa thích không hiểu, giống như hắn trời sinh đã có một loại lực tương tác vậy; nữ Xuân Lan Thu Cúc đủ hương, dáng người đều cực kỳ xuất chúng, khí chất cao nhã ung dung có thể khiến cả nam lẫn nữ đều phải hổ thẹn, tựa hồ cũng chỉ có nam nhân xuất chúng ở bên cạnh mới có thể xưng đôi với hai người bọn họ.
- Đã lâu không quay về, không còn ai nhớ rõ bản thiếu gia nữa rồi.
Lăng Tiếu khẽ cười nói, tiếp theo một lệnh bài xuất hiện trong tay.
Vài tên thủ vệ vừa thấy lệnh bài, thần sắc lập tức trở nên cung kính nói:
- Tham kiến trưởng lão!
Đây chính là lệnh bài trưởng lão của Lăng Tiếu trước kia ở Tử Thiên Tông, lúc trước hắn mặc dù rời khỏi Tử Thiên Tông nhưng lệnh bài kia Tử Thiên Tông cũng không thu hồi, hiện giờ là lúc phát huy công dụng rồi.
Ngay khi ba người Lăng Tiếu đang muốn đi vào trong tông thì một gã thủ vệ bỗng chắn trước bọn hắn.
- Ngài... Ngài chính là Lăng Tiếu, Lăng trưởng lão sao?
Tên kia thủ vệ mang theo vẻ thập phần cung kính hỏi.
Lăng Tiếu kinh ngạc nhìn thoáng qua thủ vệ kia nói:
- Ngươi nhận ra ta?
Nghe xong lời này, thủ vệ kia thần sắc vô cùng kích động nói:
- Tiểu nhân... Tiểu nhân nguyên lai là đệ tử Mộc Kỳ Phong, may mắn thấy qua Lăng Tiếu trưởng lão, vừa rồi tiểu nhân còn tưởng rằng đã nhận lầm người rồi, không nghĩ tới thật là ngài.
Người này là đệ tử Mộc Kỳ Phong, chỉ vì thiên phú tu luyện không cao nên bị phân làm thủ vệ, hôm nay vừa vặn đến phiên hắn thủ tông môn, không nghĩ tới lại được gặp mặt Lăng Tiếu, trong lòng hắn vạn phần kích động ah!
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật