Vì vậy Lăng Tiếu bảo Cảnh Hồng, Phương Thần cùng Lạc U ba Huyền Đế theo bên cạnh mình, mặt khác còn có mười tên Thiên Tôn.
Thế lực này không phải kẻ bình thường có thể chống lại, trừ phi là thế lực nào đó dùng toàn lực mới có thể thương hại hắn một chút.
Dù những người này đi theo, Lăng Tiếu cũng không có ý định giương cờ đánh trống, bảo bọn họ mặc quần áo bình dân, hơi thở nội liễm một ít, tuyệt đối không thể khiến người ta chú ý, như vậy sẽ tránh được nhiều chuyện.
Trước khi khởi hành, Lăng Tiếu tìm tới Phong Nha.
Phong Nha cùng Sử Nhất Đao chiến đấu xong thì linh thú hộ thân của hắn cũng chết đi, tạm thời không có linh thú hộ thân.
Lăng Tiếu cũng giao Tứ Giác Ma Ngưu vừa thu được cho Phong Nha, bảo hắn ký khế ước chủ tớ với Tứ Giác Ma Ngưu.
Phong Nha biết rõ đây là linh thú ám thuộc tính bát giai trung giai đỉnh phong, hắn tự nhiên vô cùng mừng rỡ đáp ứng.
Trong tông có Hàn Khai, Phong Nha có thêm linh thú bát giai trung giai đỉnh phong tọa trấn, Lăng Tiếu mới an tâm nhiều lắm.
Làm xong việc này Lăng Tiếu cũng dẫn đoàn người đi ra khỏi Phong Vân Thành bắt đầu lên đường về quê.
Lúc này đoàn người cưỡi linh thú nên lên đường cũng rất nhanh.
Đoàn người này khí thế bức người, hơn nữa còn cưỡi linh thú ngoài lục giai, lộ ra uy phong lẫm lẫm.
Mà dẫn đầu đoàn linh thú là linh thú thất giai, lộ ra dáng vẻ chói mắt.
Nhưng mà chói mắt nhất không phải linh thú thất giai, mà là bảy nữ nhân cùng ngồi trên linh thú thất giai.
Bảy nữ tử mang theo đấu bồng che mặt, dáng vẻ chúng nữ thướt tha yêu kiều, khí chất cao nhã bất phàm, như hoa như ngọc, cũng tán phát khí chất thuộc về chính mình.
Bảy nữ tử có khí chất thiên kiều bá mị, còn có một thanh niên ngồi trên lưng sói màu vàng.
Trên gương mặt thanh niên này mang theo nụ cười như có như không, thần sắc mang theo vài phần lười nhác, nhìn qua rát tiêu sái, phóng đãng, tùy ý.
Khí chất của hắn không có bức người, thế nhưng mà hắn giống như hòa hợp vào thiên địa, thời khắc nào cũng ở trong thiên địa, người nào nhìn thấy hắn cũng cảm thấy thoải mái, giống như hắn trời sinh đã khiến người khác thân cận.
Đoàn người này chính là đám người Lăng Tiếu đi ra khỏi Phong Vân Thành.
Bọn họ đã rời khỏi Phong Vân Thành hơn hai tháng, cũng đi qua vài chục thành trì, một đường đi qua cũng sử dụng truyền thâu trận tới nơi đây.
Đại bộ phận thành trì trong trung vực đều có truyền thâu trận, nhưng mà vị trí truyền thâu trận cũng không giống nhau, cũng không phải mỗi thành trì đều có truyền thâu trận.
Cho nên có những khi phải bay đi mới tới nơi mình muốn.
- Thiếu gia, đi thêm một ngày nữa là tới Vô Thị Thành rồi, chúng ta mượn truyền thâu trận đi tới Hồng Nguyệt Thành, dùng không bao lâu sẽ đi tới biên cảnh trung vực.
Cảnh Hồng bên cạnh Lăng Tiếu lên tiếng.
Sở dĩ Lăng Tiếu mang theo Cảnh Hồng đi ra ngoài đó là bởi vì bên cạnh chúng nữ cần người bảo vệ, Cảnh Hồng chính là Huyền Đế cao giai, dựa vào thực lực kinh người của nàng quá đủ, huống hồ nàng còn trúng tinh thần chú cao cấp, trung thành không có bất kỳ vấn đề, hơn nữa nàng cũng rõ trung vực như lòng bàn tay.
Làm một sát thủ đầu tiên phải rõ tình huống mình làm nhiệm vụ, Cảnh Hồng bên trong tổ chức Sát Thiên địa vị còn cao hơn Phương Thần cùng Lạc U, địa hình nàng hiểu tự nhiên cao hơn hai người này nhiều.
- Ân, trước đi tới Vô Thị Thành đi, nghỉ ngơi và hồi phục một ngày sau đó lại gấp rút lên đường, tranh thủ sớm ngày tới Huyết Ma Vực!
Lăng Tiếu nói.
Vừa nghĩ tới Huyết Ma Vực, tâm tình của Lăng Tiếu kích động lên, chúng nữ bên cạnh cũng thế.
Lúc đó Lăng Tiếu từ biên cảnh Bắc Thủy Quyển Minh Thủy Môn đi nửa năm, mà Phong Vân Thành cách biên cảnh trung vực xa lắm, dùng thực lực của hắn khi đó phải mất một năm mới tới nơi, bây giờ bọn họ chỉ đi một tháng là được một nửa lộ trình, tin tưởng lại qua nửa tháng là tới biên cảnh, trong đó xem như giảm đi vài tháng rồi, hoàn toàn là do tực lực của đoàn người Lăng Tiếu xưa đâu bằng nay, tốc độ phi hành tăng lên mấy lần.
Nếu không phải Lăng Tiếu trên đường đi dẫn chúng nữ du sơn ngoạn thủy, tốc độ của bọn họ còn nhanh hơn bây giờ nhiều lắm.
Vô Thị Thành, đây là thành thị do gia tộc họ Vô quản lý, Vô gia ở chính là gia tộc cường đại nhất quanh đây.
Thành thị do bọn họ kiến thiết cũng không thua kém thành thị nào cả.
Sở dĩ bọn người Lăng Tiếu quyết định đi tới Vô Thị Thành nghỉ ngơi một ngày đó là bởi vì Vô Thị Thành này có thừa thải tài liệu Điện Hỏa Thạch.
Điện Hỏa Thạch là quáng tài khó gặp, là một trong những chủ tài liệu không thể thiếu của linh khí hỏa hệ.
Bất cứ linh khí hỏa hệ nào nếu như được gia tăng một chút Điện Hỏa Thạch thì phẩm chất tăng lên một đoạn.
Có tài liệu này cũng khiến cho trong Vô Thị Thành này có nhiều luyện khí sư, có luyện khí sư lui tới thì tự động có nhiều võ giả đi theo, cho nên Vô Thị Thành này náo nhiệt hơn nhiều thành thị khác.
- Khí hậu một phương dưỡng người, chỗ nầy là quáng mạch dưỡng người!
Lăng Tiếu nhìn qua luyện khí sư di động trong thành thì cảm khái.
Mặc kệ tông môn hay thế gia đều cần có kinh tế tiếp ứng, có liệp sát linh thú, tìm linh thảo, thông qua giao dịch thu được huyền tinh, có thể dựa vào thu thuế gia tăng thu nhập, cũng có là thông qua đặc sản địa phương mình.
Vô Thị Thành này đã chiếm được địa lợi cho nên phát triển khá nhanh.
- Cung chủ nói không sai, Điện Hỏa Thạch hiếm thấy, Vô gia chiếm lĩnh một Điện Hỏa Thạch quáng mạch, hàng năm đều khai thác ra nhiều Điện Hỏa Thạch, nhưng bọn họ không xuất bán bình thường, trên cơ bản đều đưa ra bán đấu giá.
Một Thiên Tôn đỉnh phong sau lưng Lăng Tiếu nói ra.
Thiên Tôn đỉnh phong này là Lý Mộc, võ giả mộc thuộc tính, trong Tiếu Ngạo Cung đảm nhiệm chức trưởng lão nội môn, là người thông qua tuyển bạt lưu lại, trong cuộc chiến với Hắc Ma Môn hắn biểu hiện chiến lực kinh người, giết nhiều Lang Ưng Ám Vệ của Hắc Ma Môn.
Hắn chính là một trong những đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của Lăng Tiếu.
- Vật dùng hiếm làm quý, bọn họ làm vậy không sai.
Lăng Tiếu nói xong lại nói thêm:
- Chúng ta chỉ ở đây một ngày, một ngày ta cần ba vạn khối Điện Hỏa Thạch, việc này ta giao cho ngươi đi làm, ngươi có khả năng làm xong không?
Lý Mộc lúc này lộ ra vài phần thần sắc khó xử, nhưng hắn vẫn ưng thuận.
- Thuộc hạ có thể làm thành!
Hắn nói thầm:
- Cung chủ cần nhiều như thế chỉ sợ Vô gia không có bán, nhưng mà... Dùng danh khí của Tiếu Ngạo Cung chúng ta thì Vô gia không bán cũng phải bán.
Lăng Tiếu cũng biết Lý Mộc không dễ dàng, giao huyền tinh cho hắn còn để Lạc U dẫn người đi cùng hắn.
Có Lạc U ở đó thì không sợ Vô gia cự tuyệt.
Lăng Tiếu cũng không phải luyện khí sư, hắn bình thường không có hứng thú với Điện Hỏa Thạch này, thế nhưng mà bây giờ hắn cần tài liệu đó.
Bởi vì hắn tu luyện Cửu Dương Phần Thiên Công, dương mạch thứ ba là Điện Viêm Cực Dương, hắn cần Điện Hỏa Thạch điền đầy dương mạch thứ ba, như thế hắn cũng tu luyện tới tầng thứ ba.
Đây là nguyên nhân Lăng Tiếu đi tới Vô Thị Thành này.
Lý Mộc đại hỉ, có một Huyền Đế trung giai cùng đi thì không lo chuyện này không hoàn thành.
Lý Mộc dẫn đám người Lạc U đi nhanh tới Vô gia.
Đám người Lăng Tiếu lúc này đi dạo trên đường lớn một vòng, đi tới đâu thì đại bộ phận người ta đều nhìn qua bảy nữ nhân của hắn, từ dáng vẻ của bọn họ thì trong lòng suy nghĩ bẩn thỉu, nhưng mà nhìn thấy đám tùy tùng thì bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ mà thôi.
- Nhìn kìa, đám nữ nhân này nhìn qua thật bốc lửa, ta nhìn thấy đã bị bốc cháy rồi.
- Nhìn thấy hai nữ nhân áo hồng và áo đỏ hay không, bộ ngực rất no đủ, eo nhỏ mông mập, chính là cực phẩm trong cực phẩm.
- Chúng nữ không tệ, nhìn qua diện mạo không kém, nhất là thiếu nữ áo tím kia quá ngon, nếu đặt lên giường vuốt ve thì còn gì bằng.
- Ta thấy nữ tử áo xanh tốt hơn, giống như tiểu muội nhà bên, vừa nhìn đã yêu thương nàng rồi.
- Các ngươi nên ít nói lời thừa, nếu có bản lĩnh thì lên đi.
Nhiều võ giả nhỏ giọng chỉa chỉa, bộ dáng có sắc tâm không có sắc đảm.
Nếu là trước kia thì Lăng Tiếu chắc chắn sẽ cho đám này đẹp mắt, nhưng mà trên đường đi hắn gặp quá nhiều, hắn cũng không cần so đo với đám người này, bọn chúng đang đỏ mắt với diễm phúc của mình mà thôi.
Khi đoàn người Lăng Tiếu đi tới trước một tửu lâu, trong tửu lâu truyền tới tiếng náo động.
- Ngươi là tên ăn mày thối tha, không có huyền tinh cũng dám tới đây ăn chùa uống chùa, ta đánh chết ngươi!
Tiếng nói thô bạo vang lên.
Một tiếng nói yếu ớt xuất hiện:
- Không... Không phải, ta có huyền tinh... Bị bọn chúng trộm, ta... Ta bây giờ cầm về.
- Hừ, tam công tử làm sao lại ra tay với tên ăn mày thối này vậy, nếu hắn không thức thời thì đánh gãy hai đùi của hắn và ném đi đi, để hắn biết rõ tửu lâu của chúng ta không phải nơi ăn chùa uống chùa.
Một tiếng thô bạo vang lên.
Vào lúc này trong tửu lâu có tiếng náo động lớn, dường như có người động thủ, sau đó nghe tiếng kêu thảm thiết.
Răng rắc răng rắc!
Ah ah!
Xem ra thực ăn ăn chùa trong tửu lâu đã bị đánh gãy chân.
Sau đó có một thân ảnh bị ném ra khỏi tửu lâu.
Người của tửu lâu hiển nhiên không tính toán như vậy rồi, vài cá nhân lại chạy ra quyền đấm cước đá người nọ.
Không ít người chung quanh vây xem, trên gương mặt hiện ra biểu lộ chê cười.
- Người này xảy ra chuyện gì, không biết tửu quán này là của Vô gia sao? Dám tới đây ăn chùa, đây không phải đáng ăn đòn à? Thật sự là!
- Ai nói không phải chứ, nhưng mà... Ta nghe nói người này là nơi khác đến, hình như đắc tội Vô Tam công tử, cho nên Vô Tam công tử đặc biệt chiếu cố hắn.
- Không phải chứ, hắn chỉ là tên ăn mày thối, dựa vào cái gì mà được Vô Tam công tử chiếu cố như thế?
- Chuyện này ta không biết, mau nhìn, Vô Tam công tử tới rồi.
Trong tửu lâu có một nam tử trẻ tuổi áo bào trắng đi ra ngoài, bên cạnh của hắn là là một đám thủ hạ từ Vương giai đến Địa Hoàng giai.
Người trẻ tuổi này là con của gia chủ Vô gia, xếp hạng thứ ba, người ta xưng là "Vô Tam công tử ", có thực lực Vương giai đỉnh phong, trong Vô Gia Thành là công tử nổi tiếng.
Vô Tam công tử cầm quạt phiến trắng phẩy nhẹ, trên khuôn mặt mang theo khinh thường nhìn qua tên ăn mày.
- Dám vu oan bổn công tử ăn trộm huyền tinh, rất ngu xuẩn, đánh gãy tay của hắn cho ta.
Chuyện xảy ra ở tửu lâu thì Lăng Tiếu vô tình đi ngang qua đây, chuẩn bị dẫn mọi người rời đi thì Bạch Vũ Tích lúc này thần sắc kinh ngạc nói với Lăng Tiếu.
- Thiếu... Thiếu gia, người nọ... Người nọ hình như là lão thái gia!
Lăng Tiếu là người nào, Thiên Tôn cao cấp, hắn có chiến lực so với Huyền Đế giai, thân thủ của hắn vững chải như núi lớn.
Nhưng mà nghe được Bạch Vũ Tích nói lời này thì hắn suýt nữa ngã xuống đất, bởi vì Bạch Vũ Tích nói "Lão thái gia" thì Lăng Tiếu lập tức chấn động.
Lão thái gia là ai? Lại có ai có thể là lão thái gia của Lăng Tiếu?
Đương nhiên là Lăng gia thái thượng trưởng lão Lăng Hà.
Lăng Hà tại Lăng gia không ít lần chiếu cố Lăng Tiếu, càng thu Lăng Tiếu làm đệ tử, cũng mang Kim Cương Ngũ Biến truyền cho Lăng Tiếu, cũng chính là Cổ Hoàng Thần Công bây giờ.
Lăng Tiếu nhớ lúc đó Lăng Hà tốt với hắn, Lăng Tiếu cũng tôn trọng Lăng Hà từ nội tâm.
Lúc đó Lăng Tiếu tiến vào Tử Thiên Tông thì Lăng Hà cũng rời khỏi Vẫn Thạch Thành đi du lịch.
Sau đó Lăng Tiếu từ Tử Thiên Tông trở về thì Lăng Hà cũng không còn ở Lăng gia, cũng không ai biết hắn ở đâu.
Khi ấy Lăng Hà đã có thực lực Vương giai, Lăng Tiếu cũng không lo lắng cho hắn không có thực lực bảo vệ mình, bây giờ đột nhiên nghe Bạch Vũ Tích nói người bị đánh là lão thái gia, hắn làm sao không chấn kinh, làm sao không loạn?
Lúc này Lăng Tiếu không quan tâm người nào khác, hắn đang muốn muốn xác nhận có phải là lão thái gia hay không, hắn lướt qua Bạch Vũ Tích và quát to lên.
- Các ngươi dừng tay!
Bạch Vũ Tích đã có tu vi bán tôn, nàng cũng rất quan tâm Lăng Hà, nàng vừa ra tay là dùng toàn lực.
Một đạo lam quang lóe lên, mấy chục tên linh sư đang đánh người ăn mày kia bị đánh chết.
Bạch Vũ Tích chạy tới nâng người ăn mày dơ bẩn bị đánh gãy hai chân lên, trong nước mắt chảy dài, nói:
- Lão... Lão thái gia thật là ngươi!
Ăn mày trước mặt này đôi mắt hoảng loạn, quần áo toàn thân hư nát không chịu nổi, đầu tóc cũng tán loạn rối tung, không khác gì ăn mày chính thức.
Nếu không phải Bạch Vũ Tích ở trong Lăng gia phục thị Lăng Tiếu sau đó có mấy ngày qua phụ thị Lăng Hà, tuyệt đối sẽ không nhận ra người trước mựt chính là Lăng gia thái thượng trưởng lão.
Nhưng mà Lăng Hà lúc đó sắp chết và Lăng Tiếu cho Vạn Niên Thụ Phù Chấp, không chỉ khiến hắn khởi tử hồi sinh, càng khôi phục bộ dáng trung niên, cũng may mắn Bạch Vũ Tích ký ức vẫn rất tốt, nàng cũng cảm ơn ngươi chiếu cố mình, cho nên vừa rồi nhìn thấy Lăng Hà thì nàng cảm thấy quen mắt, quan sát cẩn thận thì biết đó là Lăng Hà.
Vô Tam công tử không nghĩ tới ở trong Vô Thị Thành mình đang đánh người còn có người dám quản, hắn tức giận lên.
Nhưng mà lúc hắn nhìn thấy Bạch Vũ Tích tư thái hấp dẫn lung linh, hai mắt như điện, trong miệng lẩm bẩm.
- Tốt, dáng người quá đẹp, làm ấm giường cũng không tệ.
Lúc này lão giả tùy tùng phía sau Vô Tam công tử đi tới bên cạnh hắn nói:
- Thiếu gia, nữ nhân này không đơn giản, có thực lực bán tôn.
Lão giả này là trưởng lão ngoại môn của Vô gia, thực lực Thiên Tôn thấp giai, là người đi theo bảo vệ Vô Tam công tử, hắn nhìn ra thực lực của Bạch Vũ Tích là rất bình thường.
- Bán tôn?
Thần sắc Vô Tam công tử sững sờ lên, sau đó chà xát tay và cười nhe, nói:
- Như vậy rất tốt, nữ nhân có thực lực như thế ta chưa chơi qua, đúng là muốn tử tư vị của nàng nha!
Lăng Hà bị đánh gãy hai chân, lúc này cố sức mở mắt ra nhìn nữ tử dùng đấu bồng che mặt, nói:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi là ai?
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật