Cổ Tiểu Hà cùng Lăng Tiếu đi tương đối gần, tư thái lung linh hứng thú kia đều có một nửa sát ở một bên Lăng Tiếu, thân thể hơi có chút phát run, nhìn ra được nàng không có thong dong bình tĩnh như mặt ngoài.
Lăng Tiếu ngửi được mùi vị thanh u nhàn nhạt của nữ tử, tâm thần căng thẳng khẽ buông lỏng không ít.
A!
Bỗng nhiên Cổ Tiểu Hà ở một bên phát ra một tiếng kêu sợ hãi, thoáng cái ôm lấy cánh tay của Lăng Tiếu.
- Tiểu muội làm sao rồi?
Cổ Vũ Phi lập tức tiến lên khẩn trương hỏi.
Lăng Tiếu cũng là vẻ mặt không hiểu nhìn Cổ Tiểu Hà ở một bên, mà Bộ Tình cũng hai người ở phía sau nàng đều khẩn trương lên.
- Ta... Dưới chân ta có cái gì đó!
Cổ Tiểu Hà bộ dáng sắp khóc rồi.
Nàng hiện tại làm sao còn có thần tình uy phong khi đuổi giết Lăng Tiếu, hiện tại hoàn toàn là tư thái tiểu nữ nhân sợ hãi, làm cho người ta không nhịn được mà thương tiếc.
Mọi người hướng phía dưới chân của Cổ Tiểu Hà nhìn lại, rõ ràng thấy một cái cốt chưởng tinh oánh ở trên bàn chân nàng.
Cốt chưởng này phảng phất giống như là từ trên nền đất vươn ra, có nửa đoạn ở trên bàn chân của Cổ Tiểu Hà, có nửa đoạn thfi ở trong lòng đấ thấy không rõ lắm.
- Không có chuyện gì, chỉ là một cái cốt chưởng mà thôi!
Lăng Tiếu nhìn bộ dáng sợ hãi của Cổ Tiểu Hà, không nhịn được ở trên vai nàng vỗ nhẹ mấy cái an ủi.
Cổ Vũ Phi cũng mở miệng nói:
- Ừ, trước kia ở chỗ này cũng có người đi vào, có hài cốt cũng không ngoài ý muốn, tiểu muội ngươi nếu là sợ hiện tại đi ra ngoài vẫn còn kịp.
- Không... Ta mới không sợ, ta... Ta chỉ là khẩn trương một chút.
Cổ Tiểu Hà liên tục lắc đầu nói, nàng vừa nói đồng thời lại không nhịn được nắm chặt ống tay áo của Lăng Tiếu, phảng phất như Lăng Tiếu có thể mang lại cảm giác an toàn cho nàng.
Chi tiết này cũng chỉ có nữ nhân giỏi về quan sát như Bộ Tình mới chú ý tới.
Động phủ này quả nhiên rất sâu, tựa hồ đều là đàn vươn dài xuống nhìn không thấy cuối.
Mọi người đi nửa giờ vẫn chưa đi đến tận cùng, trên đường đi gặp được không ít hài cốt, từ y phục của những người đó không khó phân rõ ra, bọn họ hẳn đều là Địa Hoàng dâng mạng ở chỗ này rồi.
Càng hướng xuống dưới, âm phong càng là nồng đậm, hơn nữa dần dần xuất hiện lệ khí cùng cảm giác bị áp bách càng thêm để cho người ta khó có thể thừa nhận.
Mấy người đều là vận đủ sức lực, vô cùng cẩn thận xâm nhập xuống.
Một đường đi tới, bọn họ rốt cục thấy được Cố Thanh Phong cùng với Thánh tử, Thánh nữ của Âm Dương thần giáo lúc trước tiến vào.
Mà vị trí bọn họ lại trở nê rộng rãi lên, phảng phất giống như một chỗ đại sảnh của động phủ, có thể chứa được hơn mười người xuống tới là không có vấn đề, mà ở bốn phía động phủ thì bày biện hạt châu nhiều màu, đem động phủ chiếu lên cực kỳ sáng sủa.
Cố Thanh Phong ba người thấy đám người Lăng Tiếu tiến vào sau đó tựa hồ không có vẻ gì ngoài ý muốn.
- Đây... Đây chính là dưới đáy động phru sao?
Lăng Tiếu hơi nhíu mày một chút lẩm bẩm nói.
Hắn nhìn hết thảy của bốn phía nơi này, phát hiện nơi này có mấy chục cái hài cốt, càng có một chút linh khí linh tán, nghĩ đến là thời điểm bọn hắn chết mà lưu lại.
Trừ những thứ này ra, thật giống như cũng không có chỗ nào đặc biệt rồi.
Bất quá ở một bên khác của động phủ này lại có ba cái động khẩu cự đại, tựa hồ là đi thông chỗ càng sâu, mà Cố Thanh Phong cùng với Thánh tử, Thánh nữ của Âm Dương thần giáo lưu ở chỗ này đoán chừng chính là khó có thể chọn lựa đến tột cùng nên đi vào lối nào.
Khi đám ngươi Lăng Tiếu đi vào trung ương động phủ này, cửa vào ở phía sau bọn họ đột nhiên thoáng hiện lên một đoàn quang mạc đem cửa vào kia phong chết lại.
Mọi người trong nháy mắt kinh hãi lên.
- Con đường phía sau bị phong bế rồi?
Bộ Tình kinh hô lên.
- Thử nhìn một chút có thể đem nó hủy hay không!
Cổ Vũ Phi mặt nhăn một chút chân mày, sau đó bộ pháp long hình mạnh mẽ uy vũ hướng đường trở về đi tới, tiếp theo hét lớn một tiếng, một đạo kim quyền trong nháy mắt từ trên cánh tay bừng lên.
Kim quyền oanh ở trên quang mạc kia phát ra một trận tiếng ầm vang.
Sau một quyền, quang mạc kia như cũ không bị tổn thương chút nào.
Cổ Vũ Phi không cam lòng, trong tay nhiều ra một thanh trường thương cao cấp linh khí, lại một lần nữa toàn lực hướng về phía quang mạc kia đâm tới.
Phốc!
Cổ Vũ Phi lần này oanh ở trên quang mạc lại là bị năng lượng cường đại bắn ngược trở về, một ngụm máu tươi liền phun ra.
Trong những máu tươi này lại cũng lộ ra mấy phần đạm kim sắc.
- Thật... Cấm chế thật cường đại, ta phá không được!
Cổ Vũ Phi quệt vết máu ở khóe miệng sâu xa nói.
Sắc mặt mọi người đều biến đổi, đều lộ ra vẻ thất kinh.
- Nếu như đã không có đường ra, vậy cũng chỉ có thể đi tới phía trước rồi!
Lăng Tiếu thản nhiên nói.
Dưới mắt có ba cái lối đi, mọi người nhưng không biết nên lựa chọn như thế nào rồi.
Lăng Tiếu đi tới trước ba cái thông đạo, nhắm mắt lại do dự một chút, liền hướng cửa động ở bên trái nhất đi vào.
Song ngay vào lúc này một đạo thanh âm khàn khàn vang lên:
- Dám kinh động đến bổn vương an nghỉ, các ngươi đều đáng chết!
Thanh âm kia vừa dứt, ánh sáng bên trong động phủ chợt lóe, tiếp theo cảnh tượng bên trong động phủ trong nháy mắt trở nên hoàn toàn không giống với lúc trước.
Mọi người phảng phất giống như đi tới thế giới huyết hải, từng cái huyết nhân, thi thể từ bên trong huyết hải hiện lên đi ra ngoài.
Cái thế giới này cùng với Huyết Ma thế giới của Tàn Báo rất tương tự, nhưng mà kích thước ở nơi này so với Huyết Ma thế giới của Tàn Báo càng thêm lớn hơn, càng thêm kinh khủng.
Chỉ thấy những huyết nhân, thi thể này mang theo lệ khí nồng đậm hướng bọn hắn đánh tới.
Mọi người mặc dù sợ nhưng mà bọn hắn cảm thấy trước mắt hẳn chỉ là ảo giác.
- Không nên sợm đây chẳng qua là ảo cảnh, chỉ cần chúng ta có thể thủ vững tâm thần, một lát nữa sẽ không có chuyện gì.
Cố Thanh Phong hướng về phía Thánh tử cùng Thánh nữ của Âm Dương thần giáo kinh quát một tiếng, chính mình nhắm mắt liễm thần lại.
Những người khác đều là rối rít nhắm mắt lại thu liễm tâm thần, đợi chờ ảo cảnh bài trừ.
Song những huyết hân cùng thi thể này tựa hồ giống như tồn tại chân thật, càng không ngừng cầm lấy thân thể của bọn hắn cắn xé điên cuồng, tựa hồ muốn bọn hắn toàn bộ tươi sống ăn hết.
Mọi người mặc dù biết đây là ả cảnh nhưng mà cũng cảm nhận được thống khổ cùng tràng diện ghê tởm của loại bị cắn xé này, đây để cho bọn họ gian nan tới cực điểm.
Bất quá bọn họ đều là nhân tài kiệt xuất của mười tám thế lực lớn, lúc cuối cùng không thể nhịn được nữa, khí thế bọn họ bỗng dâng cao, đem những huyết nhân cùng thi thể kia đánh văng ra, trong tay nhiều ra một lọ dực thủy lập tức bôi ở trên mắt.
Đây rõ ràng là Phá Huyễn dược thủy, có thể để cho người ta khám khá hết thảy ảo cảnh.
Quả nhiên sau khi bôi vào Phá Huyễn dược thủy, một phương huyết ma thế giới này lập tức biến mất ở trước mắt.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật