Đi tới phụ cận động khẩu, Hắc Hùng vượt ra ngoài tưởng tượng lại không
có tiếp tục đi ra ngoài, không khỏi làm Lăng Tiếu cùng Độc Ưng cảm thấy
kỳ quái.
Lăng Tiếu hai tay chống eo, hướng về phía cửa động kêu to:
- Tử Hắc Hùng, đại gia Lăng Tiếu tới, mau mau ra đây nhận lấy cái chết.
Quả nhiên, khi Lăng Tiếu vừa gọi như vậy, trong động khẩu truyền đến
từng trận lắc lư, chỉ chốc lát, Hắc Hùng kia xuất hiện ở trước động
khẩu, chỉ là nó vô cùng khác thường, chưa tới công kích hai người Lăng
Tiếu cùng Độc Ưng, mà là càng không ngừng ở trước động khẩu tê hống, hai cánh tay càng không ngừng vuốt trước ngực, tựa hồ bộ dạng rất khó dằn
lòng được.
- Đây tính là chuyện gì? Mau tới cùng đại gia ngươi đại chiến ba trăm hiệp, lần này tuyệt đối đánh cho ngươi tè ra quần.
Lăng Tiếu một tay chống eo một tay chỉ vào Hắc Hùng mắng.
Ai ngờ, Hắc Hùng kia như cũ không có giết qua.
- Có phải hay không sợ bổn thiếu gia, ngươi không đến, bản thiếu gia liền giết qua.
Lăng Tiếu cho là Hắc Hùng đã ngán đánh với hắn, không muốn đánh nhau với hắn, cho nên lựa chọn tấn công trước.
Vậy mà Lăng Tiếu mới vừa bước lên trước một bước, Hắc Hùng kia mở cái
miệng rộng, một đạo thổ hoàng sắc quang ddaonf hướng hắn đập qua.
- Ta dựa vào, không phải nói là nhục thân đánh nhau sao, tại sao lại động công kích từ xa rồi.
Lăng Tiếu mắng to một câu, vọi vàng né tránh.
Những ngày qua Lăng Tiếu cùng Hắc Hùng đều là tay không đối chiến, căn
bản không có động vũ khí, mà Hắc Hùng kia cũng là từ đầu đến cuối không
có lợi dụng tự thân thuộc tính công kích, chỉ dùng thân thể cường hãn
đem Lăng Tiếu đánh cho gần chết. Mà hôm nay nó lại là lần đầu tiên lợi
dụng thuộc tính công kích Lăng Tiếu, không khỏi để cho Lăng Tiếu cảm
thấy kỳ quái.
- Được rồi, là lúc làm một cái kết thúc đi!
Lăng Tiếu rút ra Ngân Quỷ huyết đao ở sau lưng, quyết định giải quyết
xong con Hắc Hùng này, sau đó lại hợp lực đem con thư hùng bên trong
giết chết, vì Độc Ưng lấy được Hắc Linh Chi.
Bất quá giờ phút này Lăng Tiếu nhưng trong lòng sinh ra vài phần bất
nhẫn, những ngày qua, ngày ngày cùng Hắc Hùng đối chiến, lại không đành
lòng giết chết con Hắc Hùng này. Lăng Tiếu lắc đầu vứt cái ý niệm mềm
lòng kia đi, thành đại sự giả, làm sao có thể nhân từ nương tay? Đây
cũng không phải là tác phong nhất quán của hắn.
Đang ở thời điểm Lăng Tiếu muốn tiến công, Độc Ưng ở một bên ngăn cản Lăng Tiếu nói:
- Thiếu gia, trước không nên gấp gáp, ngươi nghe bên trong tựa hò có động tĩnh.
- Không phải là hùng gọi sao, có cái gì đáng ngạc nhiên.
Lăng Tiếu không hiểu hỏi.
- Không, thư hùng ở bên trong có thể đang sinh nở.
Độc Ưng chân mày giãn ra cười nói.
- Sinh nở? Ngươi... Ngươi nói bên trong thư hùng bên trong đang sinh Hùng bảo bảo sao?
Lăng Tiếu sửng sốt một chút hỏi.
- Đúng vậy, nghe tiếng kêu từ bên trong truyền tới, rõ ràng là đang sinh Tiểu Hắc Hùng, nếu không Hắc Hùng kia sẽ không bảo vệ cửa động chặt
chẽ, bất quá nhìn dạng này tựa hồ xuất ra chút tình huống.
Độc Ưng khẳng định gật đầu nói.
Lăng Tiếu đối với lời nói của Độc Ưng tin tưởng không hề nghi ngờ, Độc
Ưng ở Hoang Tùng sơn mạch lăn lộn nhiều năm, biết được tự nhiên nhiều
hơn so với hắn.
- Thiếu gia, hiện tịa chúng ta hợp lực đem Hắc Hùng này giết chết, con
thư hùng bên trong kia vốn không có năng lực tái chiến với chúng ta, đợi nó sinh ra con nhỏ liền càng tốt rồi, bốn đôi hùng chưởng, Hắc Linh
Chi, ấu thú, chúng ta phát lớn rồi!
Độc Ưng suy nghĩ một chút, thập phần hưng phấn nói, đồng thời từ phía
sau lưng rút ra hỏa kiếm của hắn, muốn cùng Lăng Tiếu liên thủ.
Hắc Hùng canh giữ ở cửa động vừa thấy Độc Ưng lộ ra sát ý, hai mắt trở
nên đỏ hồng lên, toàn thân tản ra quang mang thổ hoàng sắc nhàn nhạt,
tựa như đã làm tốt chuẩn bị cho cuộc chiến sinh tử rồi.
Lúc này Lăng Tiếu do dự rồi, thật không muốn giết chết đầu Hắc Hùng này!
- Thiếu gia ngươi làm sao vậy? Nơi này chính là có Hùng ấu thú, bắt trở về, sau này nuôi lớn nhất định là một đại trợ lực.
Độc Ưng nhìn Lăng Tiếu không hề nói gì nói ra.
Lăng Tiếu ngẩng đầu nhìn Hắc Hùng đang đề phòng kia, đồng thời nghĩ đến
tự mình kiếp trước là thân thế cô nhi thê lương, nếu không phải lão quỷ
sư tôn chứa chấp hắn, chỉ sợ sớm đã chết đói đầu đường rồi, cả đời trước hắn không được hưởng thụ qua yêu mến của cha mẹ, cả đời này bồi bổ lại
cho hắn, hôm nay hắn thật nhẫn tâm giết chết hai con Hắc Hùng này sao?
Quên đi, loại hành động ném đá xuống giếng này lão tử không làm được,
trong lòng hắn không khỏi mềm nhũn, hắn nặng nề thở dài một hơi:
- Ai! Quên đi, hôm nay tới đây thôi!
- Thiếu... Thiếu gia?
Độc Ưng hết sức không hiểu nhìn Lăng Tiếu nói.
Ở Độc Ưng cho là, bây giờ là cơ hội trời ban, mà Lăng Tiếu sao lại muốn
buông tha cho nó? Hắn không cam lòng, hắn phải có Hắc Linh Chi kia để
cho chính mình đột phá đến cao giai Huyền Sĩ, cho dù là mạo hiểm đến
tính mạng cũng nguyện ý, cơ hội như thế hết sức khó có được.
- Thiếu gia, ngươi hiện tại không giết chúng nó, ngày sau để cho người
khác phát hiện sự hiện hữu của chúng nó, bọn họ cũng là khó thoát khỏi
cái chết, chúng ta sao không...
Độc Ưng vẫn cố gắng khuyên.
- Ý ta đã quyết, đi thôi! Ta sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi đột phá.
Lăng Tiếu nhìn ra không cam lòng nồng đậm trong ánh mắt của Độc Ưng, không thể không lên tiếng an ủi.
- Ai!
Độc Ưng lắc đầu than nhẹ, đem Hỏa kiếm một lần nữa thu lại, tính toán cùng Lăng Tiếu cùng nhau rời đi.
- Hống!
Trong động khẩu truyền đến tiếng hùng rống kinh thiên.
Hắc Hùng canh giữ ở động khẩu thần sắc có chút lo lắng, lúc này truyền đạt qua, vội vã hướng bên trong động chạy về.
- Không phải là khó sinh đi?
Lăng Tiếu nhìn Hắc Hùng kia lo lắng chạy về trong động, không khỏi tự nói.
- Đúng là khó sinh rồi, nếu không sẽ không kêu thảm như vậy, linh thú
bình thường lúc sinh nở rất ít khi xuất hiện tình huống như thế, nhưng
mà ngẫu nhiên cũng có ngoại lệ, hoặc là ấu hùng kia quá lớn, mẫu hùng
khó có thể sinh ra được.
Độc Ưng căn cứ nhiều năm ở tùng lâm sinh hoạt phân tích nói.
Lăng Tiếu một tay nâng cằm, sau khi trầm mặc một hồi nói:
- Đi vào xem một chút!
- Cái... Cái gì?
Độc Ưng giật mình nhìn Lăng Tiếu, tiếp theo có thể đoán được ý đồ của Lăng Tiếu, lúc này nói:
- Thiếu gia chớ vọng động, hiện tại công hùng kia nhất định sẽ thề chết
bảo vệ mẫu hùng. Tuyệt đối sẽ không để cho chúng ta tới gần, chúng ta
vẫn là đi thôi.
Song, Lăng Tiếu không nghe lời nói của Độc Ưng, phi thẳng đến hùng động đi tới.
Độc Ưng đối với tâm tư của vị thiếu gia này đúng là đoán không ra, thầm nghĩ:
- Thật không biết trong đầu thiếu gia nghĩ cái gì.
Nếu đã lựa chọn đi theo Lăng Tiếu, Độc Ưng chỉ đành phải kiên trì đuổi theo.
Lần này, Lăng Tiếu đi thẳng tới trước động khẩu, công hùng kia cũng
không thấy đi ra, chỉ là nghe được tiếng hô thảm hại hơn ở bên trong.
- Độc Ưng, ngươi ở bên ngoài canh chừng giùm, trừ phi nghe được ta cầu viện, nếu không không cho phép đi vào.
Lăng Tiếu phân phó một tiếng, tiếp theo không do dự hướng bên trong động đi vào.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật