- Chẳng lẽ muốn đột phá?
Khương Viễn Sơn vui vẻ, vội vàng âm thầm truyền âm cho Khương Vân Thiên.
- Bảo vệ tốt Tư Nam, ở đây hết thảy đều giao cho ta!
Khương Vân Thiên phảng phất như cũng xem ra điều gì, nhẹ gật đầu, suất lĩnh một đám Huyền Vũ vệ một mực bảo vệ Khương Tư Nam ở trong đó.
Khương Viễn Sơn nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn Đức Tông Hoàng Đế chắp tay nói:
- Bệ hạ, lão thần cho rằng Tư Nam giết Hoàng Thiên Hoa đây là nội dung sinh tử ước chiến, cũng không sai lầm, về phần hắn bất tuân hoàng mệnh, vậy lão thần liền phạt hắn ở nhà diện bích ba tháng suy nghĩ, như thế nào?
Hoàng Lễ Nghiêm điên rồi, trong ánh mắt như có thể phun ra lửa, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Diện bích ba tháng? Ta nhổ vào! Ngươi nói thật nhẹ nhàng linh hoạt, Khương Tư Nam giết con của ta, bất kính bệ hạ, nhất định phải chết!
Sắc mặt của Đức Tông Hoàng Đế dần dần có chút hòa hoãn, hắn có chút khó xử, biết rõ Hoàng Lễ Nghiêm vô lý, nhưng mà dù sao cũng là cha vợ mình, trong khoảng thời gian ngắn có chút khó làm.
Giờ phút này Nam Cung Chính Hùng đứng dậy, nhìn Đức Tông Hoàng Đế cung kính nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, thần cũng cho rằng Khương Tư Nam giết Hoàng Thiên Hoa cũng không có sai, bất quá hắn bất tuân hoàng mệnh, vậy thì phạt hắn diện bích ba tháng suy nghĩ, hơn nữa đối với lão Vương gia phạt bổng một năm, thay ngài giám sát Khương Tư Nam thụ hình, bệ hạ nghĩ như thế nào?
- Lão thần không có ý kiến!
Khương Viễn Sơn cười tủm tỉm nói.
Đức Tông Hoàng Đế vốn chỉ cần một cái bậc thang xuống đài, hơn nữa cũng biết hôm nay việc này vốn không cách nào trách tội Khương Tư Nam, phía dưới văn võ đại thần đều nhìn mình quyết định, không khỏi nhìn Hoàng Lễ Nghiêm cho một cái ánh mắt, lúc này mới ho nhẹ một tiếng nói:
- Như thế, cứ dựa theo ý kiến của Đại tướng quân, Khương Tư Nam bế môn tư quá ba tháng, phạt hoàng thúc bổng một năm!
- Lão thần tạ chủ long ân!
Khương Viễn Sơn thuận sườn núi hạ con lừa, lập tức hành lễ với Đức Tông Hoàng Đế nói.
Giờ phút này Hoàng Lễ Nghiêm đã hoàn toàn mất đi phong độ, trong ánh mắt tràn đầy oán độc, nhưng mà khiếp sợ uy nghiêm của Đức Tông Hoàng Đế, nên không dám nói thêm cái gì.
Đức Tông Hoàng Đế nhàn nhạt quét Khương Viễn Sơn cùng Khương Tư Nam, trong ánh mắt dị sắc lóe lên rồi biến mất, ho nhẹ một tiếng đối với Quế công công bên cạnh nói:
- Sự tình nơi đây đã kết thúc, bãi giá hồi cung!
Không đợi Quế công công hô lên, Khương Viễn Sơn đi về phía trước hai bước, hành lễ nói:
- Bệ hạ, lão thần còn có chuyện bẩm báo!
- A? Hoàng thúc còn có chuyện gì?
Đức Tông Hoàng Đế có chút nghi hoặc.
Trong nháy mắt con mắt của Khương Viễn Sơn liền đỏ lên, khí thế thu liễm, khuôn mặt lộ ra càng thêm già nua, cả người như lão giả bình thường, run rẩy đi đến trước mặt Đức Tông Hoàng Đế, ngã xuống đất khóc lớn nói:
- Bệ hạ, lão thần có oan tình muốn báo, xin bệ hạ vì lão thần làm chủ!
Hoàng Lễ Nghiêm cùng một ít văn võ đại thần nhếch miệng, không khỏi âm thầm khinh bỉ hành động cùng da mặt của Khương Viễn Sơn, để cho bọn hắn cảm thấy không bằng a....
Đức Tông Hoàng Đế kinh hãi.
- Hoàng thúc rốt cuộc là có oan tình gì, mau nói đi!
Tuy hắn đối với Khương Viễn Sơn có chút kiêng kị, nhưng mà nói cho cùng Khương Viễn Sơn là thân thúc thúc của mình, lúc nhỏ Khương Viễn Sơn đối với hắn vô cùng yêu thương, trong lòng của hắn một mực rất cảm kích cùng kính trọng, chỉ là sau khi thượng vị, thời gian dần qua cả hai quan hệ trong đó thì có một ít biến hóa vi diệu mà thôi.
Nhưng mà, cái này không có nghĩa là hắn có thể dung người khác khi nhục Khương Viễn Sơn, dù sao hắn cũng họ Khương, Đại Càn Vương Triều này cũng là thiên hạ của Khương thị nhất tộc.
Hốc mắt của Khương Viễn Sơn có chút ướt át, thân hình run rẩy đứng lên, khom người nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, một nhà lão thần vì Đại Càn Vương Triều lập được công lao hãn mã, năm năm trước, con thứ hai của ta Khương Tử Hiên càng liền phá Man tộc mười tám thành, đánh tới Man tộc hạch tâm Bạch Mã Thành, nhưng trong đêm bị hại bỏ mình, trăm vạn đại quân tan thành mây khói!
Đức Tông Hoàng Đế cười khổ một tiếng nói:
- Hoàng thúc, sự tình năm năm trước chúng ta cũng biết, Tử Hiên hiền đệ bị ám sát, chúng ta đều rất bi thống, nhưng mà cái đó và ngươi oan tình có quan hệ gì đâu?
- Đương nhiên là có! Lão thần gần đây mới phát hiện chứng cớ, con ta Khương Tử Hiên cũng không phải bị Man tộc ám sát, mà là bị tiểu nhân hãm hại, lúc này mới thân tử đạo tiêu, còn làm phiền hà trăm vạn con dân của Đại Càn Vương Triều ta!
Khương Viễn Sơn chém đinh chặt sắt nói.
- Cái gì?
Khương Viễn Sơn nói như đất bằng nổi lên Kinh Lôi, tất cả mọi người kinh hô, mặt mũi tràn đầy thần sắc không thể tin.
Mà Hoàng Lễ Nghiêm ở một bên thì con mắt máy động, thân hình run nhè nhẹ thoáng một phát.
Tất cả văn võ đại thần đều vô cùng khiếp sợ, trong lòng của bọn hắn đều nhấc lên sóng lớn kinh thiên, chuyện này nếu như là thực, như vậy Đại Càn Vương Triều khẳng định lại sẽ có một hồi đại rung chuyển.
Năm năm trước, Khương Tử Hiên là Phiêu Kỵ Đại tướng quân, lúc đó Nam Cung Chính Hùng cũng không quá đáng là Vệ tướng quân, Khương Tử Hiên dùng binh như thần, tăng thêm tu vi bản thân cũng là trong quân đệ nhất nhân, Phong Lôi Kiếm càn quét thiên hạ, Bạch Long Mã đạp xé thiên khung, được xưng là Bạch Mã Tướng Quân.
Hơn nữa danh tiếng của Khương Tử Hiên hoàn toàn là dùng chiến công của mình đổi lấy, Càn Nguyên vực Tam quốc, Đại Ly Vương Triều cùng Đại Càn giao hảo, duy chỉ có Man tộc nhiều lần phạm biên cương, hơn nữa ỷ vào thiết kỵ Hoang Thú, đốt giết cướp đoạt, đúng là Khương Tử Hiên xuất hiện, giết Man tộc nghe tin đã sợ mất mật, đối với hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có biện pháp nào.
Năm năm trước Khương Tử Hiên đúng là như mặt trời ban trưa, thanh danh thậm chí còn vượt qua Khương Viễn Sơn, hắn suất lĩnh trăm vạn đại quân trực tiếp đánh tới đô thành Man tộc, một Chiến Thần như vậy nếu là bị hãm hại mà chết, chỉ sợ những con dân kính ngưỡng Bạch Mã Tướng Quân kia, sẽ ăn sống nuốt tươi tiểu nhân này.
Trong nội tâm Đức Tông Hoàng Đế lộp bộp, nhưng mặt không đổi sắc, nụ cười trên mặt càng thêm nồng đậm, hắn chém đinh chặt sắt nói:
- Hoàng thúc, nếu như Tử Hiên hiền đệ thật sự bị gian nhân làm hại, vậy trẫm nhất định sẽ tìm ra tiểu nhân kia, bầm thây vạn đoạn, bất quá, chứng cớ của ngươi...
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật