Trang chủ » Tạo Hóa Tiên Đế » Chương 273: Không gian chí bảo

Chương 273: Không gian chí bảo

- Các ngươi bọn con sâu cái kiến này, không muốn chết hết thảy đều quỳ xuống!

Khuôn mặt Vương Nguyên Trí uy nghiêm, ánh mắt lạnh lùng, Linh kiếm trong tay chỉ vào Khương Viễn Sơn phía trước, toàn thân tản mát ra một cỗ khí tức vô tận.

Mười Huyền Vũ vệ đứng ở phía trước nhất con mắt lập tức đỏ lên, điên cuồng hét một tiếng, giương động chân khí toàn thân vọt lên.

- Phốc phốc phốc!

Ánh mắt Vương Nguyên Trí lạnh lẽo, trong ánh mắt hiện lên một tia khinh thường, Linh kiếm trong tay như Tinh Hà rủ xuống, vài đạo kiếm quang sáng chói lập loè, lập tức mười Huyền Vũ vệ kia ngay cả kêu thảm thiết cũng không có phát ra, liền hóa thành một mảnh huyết vụ.

Toàn bộ trong nham động, hết thảy mọi người con mắt lập tức đỏ lên.

- Con sâu cái kiến tầm thường, cũng dám ra tay với ta?

Vương Nguyên Trí lạnh quát một tiếng, kiếm chỉ mọi người, pháp lực cuồng bạo cổ đãng, lực lượng thần hồn tản mát ra uy áp cường đại, tất cả mọi người sắc mặt trắng bệch, nội tâm rung rung.

- Không nên động thủ!

Khương Viễn Sơn lạnh quát một tiếng, ngăn cản đám hộ vệ muốn liều chết đánh cược một lần, đi ra, nhìn thẳng mọi người, ánh mắt lạnh nhạt mà bình tĩnh.

Hắn không có nhìn Vương Nguyên Trí, mà trực tiếp nhìn về phía Đổng Thiên Tinh, chậm rãi nói:

- Vị Chân Nhân này hẳn là Tinh Thần Điện Điện Chủ đại nhân a? Không biết chúng ta bởi vì chuyện gì đắc tội các vị, lại đuổi tận giết tuyệt với Khương thị nhất tộc ta?

Trong ánh mắt Đổng Thiên Tinh hiện lên một tia kinh ngạc, không nghĩ đến lão giả này ánh mắt rất độc ác, thoáng cái liền nhìn ra mình mới là thủ lĩnh của mọi người.

Khóe miệng của hắn hiện lên một tia trào phúng nói:

- Các ngươi không có đắc tội ta, một bầy kiến hôi làm sao có thể đắc tội Thần Long? Nhưng mà muốn trách liền trách ngươi sinh ra một đứa cháu ngoan, hắn đắc tội ta, cho nên các ngươi phải chết!

- Ha ha ha ha...

Khương Viễn Sơn lập tức ngửa mặt lên trời cười to, trong ánh mắt hiện lên một tia khinh thường nói:

- Ta còn tưởng rằng cao nhân của Tam đại tiên môn, đều là Thần Tiên xan hà thực khí, nhưng không nghĩ tới ngay cả người thế tục cũng không bằng, đều là một đám gà gáy trộm cẩu, không có bản lĩnh đi tìm cháu của ta phiền toái, lại tội tính cho cả nhà, loại người vô sỉ hèn hạ này cũng có thể Tu Chân đắc đạo? Quả thật là Thương Thiên không có mắt a!

- Cái gì? Ngươi muốn chết!

Vương Nguyên Trí giận dữ, Linh kiếm trong tay đột nhiên bắn ra, lóe ra ngân quang sáng chói, mang theo khí thế vô tận bổ về phía Khương Viễn Sơn.

- Như thế nào? Thẹn quá hoá giận muốn động thủ sao?

Vẻ châm chọc trên mặt Khương Viễn Sơn càng tăng, khuôn mặt bình tĩnh, nhìn một kiếm như lưu quang kia, trong nháy mắt toàn thân hỏa diễm mãnh liệt, Xích Hà tràn ngập, Thuần Quân Trọng Kiếm trong tay hắn đồng dạng mang theo thần lực vô tận, quét ngang mà đến.

Loong coong!

Oanh!

Kim thiết giao kích, Hỏa Tinh bắn ra bốn phía, hơn nữa có thanh âm sấm sét ầm ầm, thân hình Vương Nguyên Trí bất động, mà lão gia tử thì bị cự lực đánh úp lại, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, bay tới bờ Nham Tương hồ, chỉ kém một tia liền rơi vào trong nham thạch nóng bỏng.

Dù sao Vương Nguyên Trí đã là Chân Thiên Cảnh viên mãn, mà Khương Viễn Sơn mới là Chân Thiên Cảnh sơ kỳ, kém quá lớn, căn bản không phải đối thủ.

Vương Nguyên Trí mặt không đổi sắc, nhưng mà trong lòng lại nhấc lên sóng lớn kinh thiên, vừa một kiếm kia tuy hắn rất dễ dàng liền tiếp được, nhưng mà uy lực một kiếm kia của Khương Viễn Sơn, vậy mà đạt đến Chân Thiên Cảnh trung kỳ đỉnh phong, đến gần vô hạn Chân Thiên Cảnh hậu kỳ.

Chân Thiên Cảnh sơ kỳ, bộc phát ra chiến lực có thể so với hậu kỳ, đây rốt cuộc là quái vật gì, đồng thời Vương Nguyên Trí đối với Khương Viễn Sơn tu luyện công pháp cũng nổi lên lòng tham.

Trên mặt Đổng Thiên Tinh mang vẻ trào phúng nhàn nhạt, không tức giận chút nào, thanh âm lạnh lùng nói:

- Ngươi không cần kéo dài thời gian, không nói Khương Tư Nam tới không được, dù hắn có thể tới, cũng là kết cục chết không có chỗ chôn, lão già kia, chịu chết đi!

Hắn bỗng nhiên biến chưởng thành trảo, vô cùng lăng lệ ác liệt, chộp tới cổ Khương Viễn Sơn.

Khương Viễn Sơn biến sắc, không nghĩ tới vẫn bị Đổng Thiên Tinh nhìn ra, trên mặt của hắn hiện lên một đạo tàn khốc, pháp lực toàn thân cuồng bạo như núi lửa bộc phát, sôi trào lên, lực lượng thần hồn tản ra, vận chuyển pháp môn Thuần Dương Ngọc Hoàng Kinh, bắt đầu dẫn dắt Địa Tâm Chi Hỏa ở trong Nham Tương hồ sau lưng.

- Không được thương tổn Vương gia nhà ta!

Đúng lúc này, một thanh âm hét to âm trầm truyền đến, thân hình Lãnh Phi giống như quỷ mỵ, vọt lên, ba mươi sáu cây Diệt Hồn Châm lập loè hàn quang, cấp tốc đánh về phía Đổng Thiên Tinh.

Mà Lý Kim Long cũng nhảy dựng lên, giơ tay, một đống linh phù sáng chói gào thét mà đến, bộc phát ra linh quang, muốn ngăn cản Đổng Thiên Tinh công kích.

- Chút tài mọn!

Đổng Thiên Tinh lạnh quát một tiếng, trong lòng bàn tay lập tức hiện lên ra một tầng thần quang ngân sắc, những Diệt Hồn Châm kia cùng bàn tay chạm vào nhau, vậy mà phát ra hỏa hoa, sau đó Đổng Thiên Tinh đột nhiên nắm chặt, toàn bộ Diệt Hồn Châm bẻ gẫy, Lãnh Phi đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, bị cắn trả, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Ầm ầm!

Lý Kim Long luyện chế những linh phù kia, mặc dù chỉ là Nhị phẩm, nhưng mà thắng ở lượng nhiều, trong lúc nhất thời công kích của Đổng Thiên Tinh cũng trì hoãn chậm lại, nhưng mà những linh phù kia căn bản đối với hắn không thành được bất cứ thương tổn gì.

Sau một lát, những linh phù kia toàn bộ hóa thành tro bụi, một chưởng của Đổng Thiên Tinh đầu về phía Khương Viễn Sơn.

- Đã như vậy, vậy thì cùng đi chết đi!

Trong mắt Khương Viễn Sơn cũng hiện lên một tia điên cuồng, sau lưng hào quang nóng bỏng phún dũng, Nham Tương hồ nhấp nhô, nham động trong nháy mắt nhiệt độ lên cao rất nhiều.

Vừa lúc đó, một tiếng gầm gừ rung trời động địa, ở trong toàn bộ nham động nổ tung.

- Ai dám động đến gia gia của ta?

Một đạo kim quang sáng chói, lôi cuốn lấy xu thế Phong Lôi, ở thời điểm tất cả mọi người còn không kịp phản ứng, lập tức phá không mà đến, một chưởng đánh về phía Đổng Thiên Tinh.

- Oanh!

Không khí nổ tung, thiên địa rúng động, thần quang sáng chói tứ xạ, trong thạch động run rẩy kịch liệt, rơi xuống rất nhiều đá vụn, may mắn ở đây đầy đủ chắc chắn, mới không có lập tức sụp xuống.

Mà Đổng Thiên Tinh thì cảm giác một cỗ thần lực vô tận, ở trong lòng bàn tay của mình nổ tung, thân hình đột nhiên run lên, nhanh chóng thối lui vài chục bước.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật