Nhìn cảnh tượng này, Jin Woo có thể hiểu được dụng ý của Woo Jin-cheol.
Đây là những thợ săn cấp thấp – những người không thể mua được những món vũ khí đất tiền.
Và Chủ tịch mới của Hiệp hội muốn khích lệ họ. Anh cung cấp vũ khí để họ có thể thể hiện khả năng tốt nhất của mình.
Jinwoo cảm thấy niềm hạnh phúc và tự tin ánh lên trong mắt những thợ săn cấp thấp này.
Có vẻ như kế hoạch của Woo Jin-cheol đã thành công.
Jin Woo mỉm cười khâm phục trí thông minh của Woo Jin-cheol. Không hổ danh là người kế nhiệm chức Chủ tịch của ngài Go Gunhee.
Woo Jin-cheol đang gãi đầu, đột nhiên hỏi.
“Nhưng thợ săn Sung. Tại sao anh cần phòng tập?”
Jin Woo lấy ra một cái gì đó từ thùng đồ.
“Tôi muốn thử cái này”
Woo Jin-cheol nghiêng đầu khi nhìn thấy hạt giống trong lòng bàn tay của Jin Woo.
“Cái gì đây?”
“Khi anh trồng cái này trên mặt đất, anh sẽ nhận được một con quái vật giống như cái cây. Và tôi tò mò muốn thử nó”
“Một quái vật cây?”
Jin Woo gật đầu. Woo Jin-cheol trò mắt nhìn anh.
Quái vật cây sẽ phun hạt giống ra xung quanh, trước khi chúng chết. Nếu không phá hủy hạt giống, chúng sẽ mọc thành cây.
Đó là lý do vì sao anh gọi loại ma thú này là “Đồ cứng đầu”.
Jinwoo rất khó chịu với loại quái vật này, vì vậy anh đã tìm cách tận diệt chúng. Tuy nhiên, anh giữ lại vài hạt từ con quái vật cấp Trùm, vì nghĩ rằng sẽ có dịp cần dùng.
‘Mặc dù không phải là tốt nhất để thử con dao găm mới, nhưng có còn hơn không’ Vấn đề là…
“Nếu các thợ săn nhìn thấy quái vật trong này, họ chắc chắn sẽ hoảng loạn”
Woo Jin-cheol lo lắng về điều đó. Và Jin Woo cũng đồng ý.
“Vì vậy, tôi cần một nơi yên tĩnh, vắng vẻ mà không ai có thể nhìn thấy …”
Phòng tập của Hiệp hội thợ săn là một địa điểm phù hợp. Nhưng hôm nay thì không…
Jin Woo quay đầu về phía các thợ săn một lần nữa. Rất nhiều thợ săn đang cầm vũ khí mà họ nhận được từ Hiệp hội và đang hào hứng liếc trộm Jinwoo
“Đây là tình hình hiện tại của phòng tập”
Jin Woo tặc lưỡi khó chịu.
Có một lựa chọn khác là sử dụng hạt giống ở Nhật Bản, nhưng nó quá xa. Bay đến đó thì mất thời gian, mà anh lại không muốn lãng phí kỹ năng [Hoán đổi bóng].
Jin Woo không thể lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra ở Hàn Quốc, trong hai giờ anh ở Nhật Bản.
Woo Jin-cheol đã quyết định và dứt khoát nói.
“Được rồi”
“Hả?”
“Tôi sẽ hủy tất cả lịch trình chiều nay của phòng tập. Công việc của anh quan trọng hơn”
Cựu Chủ tịch Go Gunhee cũng đã sửa đổi luật để hỗ trợ cho thợ săn Sung Jin Woo.
Giống như ông đã nói trước đây, “Ưu đãi phi thường cho một thợ săn phi thường”.
Bên cạnh đó,
‘Thật hài hước khi Tân Chủ tịch không thể điều động được phòng tập do chính hiệp hội sở hữu…’– Woo lắc đầu và cười thầm.
“Có cần phải vậy không?”
Khi Jin Woo lo lắng hỏi, Woo Jin-cheol nói
“Tôi là Chủ tịch ở đây. Tôi có quyền mở và đóng phòng tập ày”
Woo Jin-cheol vỗ tay và hét lớn.
“Người phụ trách ở đây đâu?”
“Vâng!”
Jinwoo bật cười nhìn các nhân viên Hiệp hội vội vàng chạy tới.
****
Tại một khách sạn ở Seoul.
Một người đàn ông nhìn xuống phía dưới khách sạn từ cửa số. Dưới đó, mọi con đường đều chật cứng xe ô tô đang cố gắng rời khỏi Seoul.
Laura tiến đến phía sau Thomas.
Tay cô cầm chiếc vali.
“Anh sẽ không rời đi sao?”
Thomas không trả lời, chỉ tay ra ngoài cửa số. Ngón tay anh chỉ vào cánh cổng.
“Làm sao tôi có thể xa khỏi một cánh cổng lớn và đẹp như vậy?”
“Đúng là lớn thật… nhưng đẹp là sao?!”
Thomas hoàn toàn không hối hận về hành trình của mình. Kể cả sau khi nhìn thấy cánh cổng khổng lồ, khủng khiếp và đáng sợ.
Thomas quay sang người quản lý đang bối rối. “Mọi thứ khiến trái tim tôi phấn khích, đều rất đẹp”.
Thomas đưa tay lên ngực và cảm nhận sự dao động của trái tim bằng bàn tay của mình.
Từ lúc nhìn thấy cánh cổng đến giờ, trái tim anh không ngừng đập thình thịch.
“Con rồng Karmish, cánh cổng không lồ và sức mạnh của thợ săn Sung Jin Woo là những thứ đẹp nhất đối với tôi”
“Tôi không thể hiểu nổi anh” Laura lắc đầu, nhưng cô không thể che giấu tiếng cười.
Thomas cũng cười với bàn tay vẫn còn trên ngực.
“Một cánh cổng xuất hiện ở đây, và tôi là một thợ săn. Tại sao tôi phải quay lại?”
“Nhưng… Cục thợ săn rất lo lắng cho anh”
Lo lắng??
Thomas cười vì ai đó lo lắng cho mình.
“Thật buồn cười khi nói lo lắng cho tôi. Có nơi nào trên thế giới này an toàn hơn là bên cạnh thợ săn Sung Jin Woo không?”
Sự thật là, chính Cục thợ săn cũng đã yêu cầu thợ săn Sung Jin Woo bảo vệ sự an toàn cho các thợ săn cao cấp.
Thomas mỉm cười và quay sang Laura.
Và cánh cổng siêu lớn hiện đang lặng lẽ rung động trên bầu trời Seoul.
“Nếu anh ta không thể ngăn chặn cái này, mọi thứ sẽ kết thúc”
Thảm họa mà ngay cả thợ săn Sung Jin Woo cũng không thể ngăn chặn và còn thêm tám cánh cổng nữa trong tương lai.
‘Nếu anh ta không thể, thì ai có thể? Tôi ư? Hay là Liu Zhang từ Trung Quốc? Hay là một Thợ săn cấp quốc gia khác? Điều đó không quan trọng.
“Tôi chỉ muốn tận mắt nhìn thấy cuộc chiến”.
Thomas cười và nhìn vào cái bóng của Laura qua gương cửa số.
“Đây sẽ là sự kết thúc của lịch sử loài người hay là một khởi đầu mới?”
****
Trong phòng tập trống rỗng.
Jin Woo đi về phía trung tâm của phòng tập.
‘Chỗ này được đấy’ Jin Woo đặt hạt giống xuống sàn và tưới cho nó một Ít nước.
Hạt giống và nước.
Jinwoo biết rằng quái vật cây lớn lên mà không cần đất hay ánh sáng mặt trời.
Rốp
Rốp
Rốp
Sau những tiếng gỗ nứt, hạt giống nhanh chóng bắt đầu mọc thành một cái cây.
“Huh”
“Huh”
Đó là một cảnh tượng ngoạn mục. Mặc dù Jinwoo đã nhìn thấy nó nhiều lần, anh vẫn trầm trồ trước sức sống phi thường của quái vật cây. Nó sinh trưởng và phát triển ngay cả khi ở trong một môi trường khắc nghiệt.
Jin Woo từ từ rút lui đến một góc an toàn của phòng tập để quan sát.
Kieeeeekkkkkkkkkkkkkkkkkkkkk Cái cây đang phát triển và cuối cùng trở lại hình dạng ban đầu của nó. Sau 5 phút, hạt giống biến thành một cái cây khổng lồ gân guốc, với phần ngọn chạm tới trần phòng tập.
Kieeeeek- Team MoonsNovel sẽ add thêm số điện thoại ví Momo để các bạn có thể donate cho team. Rất mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình!
Ví Momo: 0916965192 – Nguyễn Trà
Trans: Trần LâmNguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật