Trang chủ » Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình » Chương 186: Mối quan tâm của Sung Jinwoo

Chương 186: Mối quan tâm của Sung Jinwoo

“Nhiều nhà báo ghê.”

Thợ săn mạnh nhất nước Đức – Renat Neermann, đã xuống sân bay.

Renat thường xuyên tham gia Hội nghị Thợ săn quốc tế với tư cách là Chủ hội của Hội Richter. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nhiều phóng viên như vậy. Thấy Renat ngạc nhiên, Hội phó nhanh nhẹn giải thích:

“Các phóng viên đổ về đây vì nghe nói một Thợ săn Hàn Quốc sẽ đến đây ngày hôm nay.”

“Ah”

Renat Neermann lập tức hiểu ra.

Dù là Thợ săn cấp quốc gia cũng sẽ gặp khó khăn khi tự mình xử lý một Hầm ngục bùng nổ. Thế nhưng thợ săn Hàn Quốc kia đã dọn dẹp tới hai vụ như thế.

Và hôm nay, người thợ săn này lần đầu tiên bước chân lên đất Hoa Kỳ. Đó là lý do tại sao báo chí lại phấn khích như vậy.

Ngay cả Renat cũng quan tâm tới sự kiện này.

Anh ta đã đến rồi sao?

Vào thời điểm đó, một chiếc máy bay của Hàn Quốc đã hạ cánh xuống sân bay.

Hội phó dò xét năng lượng ma thuật của các hành khách vừa bước xuống.

“A, anh ta đây rồi. Chính là người đàn ông đó.”

Hội phó cũng là một thợ săn hạng S. Dù năng lực của anh ta thua xa Hội trưởng Renat, nhưng anh ta vẫn cảm nhận được.

Bởi sức mạnh ma thuật của Jinwoo nổi bật giữa đám đông.

Đôi mắt của Renat lấp lánh,

“Chúng ta có nên dành một chút thời gian để chào hỏi anh ta không nhỉ?”

“Tôi nghĩ là có.”

“Ừm. Mấy khi có cơ hội tiếp cận và làm quen một thợ săn mạnh mẽ.”

“Tất nhiên.”

Phó hội trưởng cũng đồng ý.

Khi cần sự hợp tác quốc tế hoặc sự giúp đỡ từ các bang hội khác, những mối quan hệ đồng nghiệp sẽ đem lại nhiều lợi ích. Và đó cũng là mong muốn của những người tổ chức Hội nghị Thợ săn quốc tế: Tập hợp những thợ săn giỏi nhất thế giới để giao lưu, học hỏi và làm quen với nhau.

Với thái độ lịch thiệp, Renat đến gần Jinwoo. Hay đúng hơn, anh ta cố gắng đến gần Jinwoo. Nhưng chỉ sau vài bước, Renat dừng lại. Nước da của anh ta ngày càng tái nhợt.

Thấy anh ta dừng lại, Hội phó vỗ vai Renat và hỏi

“Sao thế, không phải anh định đến chào anh ta sao?”

Renat nói với khuôn mặt cứng đờ.

“Thứ đó … Cậu không thấy sao?”

“Huh?”

Thật không may, Phó hội trưởng hoàn toàn không thể cảm nhận được điều đó. Nhưng Renat thì khác, Anh là một trong những thợ săn giỏi nhất thế giới, và có thể cảm nhận được ‘thứ’ mà Sung Jinwoo cất giấu.

Renat lẩm bẩm trong sự hoài nghi,

“Anh ta không triệu hồi những binh lính của mình, anh ta luôn mang theo chúng bên cạnh”.

“Sao cơ?”

Ngạc nhiên trước phản ứng của Renat, Hội phó ngước nhìn Jinwoo, nhưng thậm chí không thể tìm thấy ngay cả một người lính triệu hồi, chứ đừng nói đến cả một đội quân.

“Anh ta mang theo những người lính của mình sao?”

“Phải, một số lượng rất lớn trong cái bóng của anh ta.”

Renat Neermann đưa mắt đếm những người lính bóng tối ẩn nấp trong cái bóng của Jinwoo. Một trăm, hai trăm, ba trăm…

Còn hơn thế nữa?

Renat nuốt nước bọt.

‘Với đội quân kinh khủng đó, anh ta đủ sức gây chiến với Hoa Kỳ ấy chứ…’

Renat rùng mình. Nếu anh ta chịu trách nhiệm cho hội nghị này, Renat sẽ không bao giờ để Jinwoo và các triệu hồi kia bước vào đất nước của anh ta.

Chỉ có một trong hai khả năng.

Hoặc Cục thợ săn của Hoa Kỳ không hiểu rõ sức mạnh của Jinwoo, hoặc họ chắc chắn rằng anh sẽ không tấn công đất nước mình.

Jinwoo càng đến gần, áp lực càng đè nặng lên Renat. Sức ép này lớn đến nỗi có thể so sánh với những thợ săn cấp quốc gia như Thomas Andre hay Christopher Reed.

‘…’

Cuối cùng, khi Jinwoo đi qua, Renat chỉ có thể cúi gằm mặt xuống một cách vô thức. Anh ta thậm chí không đủ can đảm để nhìn vào mắt Jinwoo. Bản năng của anh ta khiến anh ta phải kiêng dè.

Sau khi Jinwoo và đội quân của anh đi qua, Hội phó quay sang hỏi Renat.

“Sếp, anh bị ốm à? Trông mặt anh tái mét kìa…”

“Không, không có chi…”

Renat vuốt mồ hôi lạnh trên trán.

Trước đó, Renat nghĩ rằng anh thật may mắn khi nhận ra được khoảng cách giữa mình và đối thủ. Nhưng giờ đây, anh ghen tị với Hội phó và các phóng viên, những người không biết gì về sự đáng sợ của thợ săn Sung.

‘Đúng là “điếc không sợ súng”, “ngu si hưởng thái bình”…’

* * *

Thấy Jinwoo liên tục quay đầu như đang tìm kiếm thứ gì đó, Jinho quay sang và hỏi:

“Đại ca đang tìm ai đó à?”

“Không. Chỉ là… tại sao mấy người nước ngoài kia cứ theo dõi anh?”

Yoo Jinho cười sảng khoái:

“Đại ca rất nổi tiếng mà, thiếu gì người hâm mộ. Em cá là họ chỉ muốn một hoặc hai chữ ký của anh thôi.”

Nghe cũng có lý.

Jinwoo bật cười và tiếp tục bước đi. Ngoài Sung Jinwoo và Yoo Jinho, còn có hai người khác trong nhóm của anh. Đó là Woo Jincheol, đại diện của Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc, và một phiên dịch viên.

“Ồ, anh ấy đây rồi!”

“Sung Jinwoo!”

Các phóng viên đã tìm thấy anh.

TÁCH-!

TÁCH-!

TÁCH-!

TÁCH-!

Đè Flash trên máy ảnh lóe lên, hết lần này đến lần khác.

Woo Jincheol đưa tay ra lấy kính râm và đeo lên mặt để tránh né ánh đèn flash.

TÁCH

Thấy Woo Jincheol loay hoay như thế, Jinho hỏi:

“Huh, anh đến đây làm gì vậy??”

Anh ta là Cục trưởng Cục giám sát của Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc, người lãnh đạo của Cục.

Vừa biết ơn người phiên dịch, Yoo Jinho vừa tự hỏi tại sao sếp Woo lại tham gia đoàn này. Woo Jincheol nhìn Jinwoo một lúc rồi đỏ mặt nói.

“Tôi … chịu trách nhiệm về sự an toàn của thợ săn Sung Jinwoo.”

Đó là một câu trả lời đòi hỏi rất nhiều can đảm.

Thật không may, không khí nhộn nhịp của sân bay đã nhấn chìm giọng nói của anh ta. Không rõ là vô tình hay cố ý, Yoo Jinho ngoáy ngoáy tai bằng ngón tay út và hỏi lại.

“Xin lỗi, anh nhắc lại giùm cái nhể?”

“… Tôi chịu…”

“Anh là người chịu trách nhiệm về sự an toàn của ai cơ?”

Thấy mặt Woo Jincheol đỏ bừng, Jinwoo choàng tay qua vai Jinho, cắt ngang cuộc trò chuyện.

“Này, Jinho.”

Jinwoo chỉ vào một khuôn mặt quen thuộc.

“Dường như ai đó đang đến gặp chúng ta kìa.”

Gần lối vào sảnh, một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đứng chờ với nụ cười rạng rỡ. Chính là Adam White.

Adam đi thẳng đến chỗ Jinwoo, đúng như anh đã dự đoán.

Đằng sau Adam là hai vệ sĩ cao lớn. Hai người đối mặt với Jinwoo và ngay lập tức cúi đầu ngượng ngùng như thể họ xấu hổ.

Có lẽ họ ngượng ngùng khi nhớ lại cảnh họ cố gắng bảo vệ Adam trên máy bay ngày hôm đó.

Jinwoo phải cười lớn khi nhìn vào biểu cảm của họ, dường như họ cũng muốn có cả chữ ký. Anh chỉ đơn giản gật đầu với cả hai và bắt tay Adam.

Adam nói với giọng vui vẻ.

“Tôi chờ cậu mãi, thợ săn Sung.”

“Tôi nghĩ ngài là một đại sứ phụ trách các vấn đề về châu Á, ngài White.”

“Hahaha.”

Adam vừa cười gãi gáy.

“Thực ra thì bây giờ tôi phụ trách hướng dẫn thợ săn Sung.”

Sau khi chào Jinwoo với một nụ cười, Adam dẫn anh ra ngoài. “Thôi nào, chúng tôi có xe đang chờ” Có hai chiếc xe đang đợi.

Jinho, Woo và người phiê dịch ngồi ở phía sau, trong khi Jinho tự nhiên tiến ra ghế trước, nhưng Adam ngăn anh ta lại.

“…?”

“…?”

Adam lịch sự giải thích trước ánh mắt thắc mắc của Jinwoo và Jinho.

“Ba người, ngoại trừ thợ săn Sung, sẽ được đưa đến khách sạn.”

Adam hướng mắt về Jinwoo.

“Anh có thể đi với chúng tôi không, thợ săn Sung Jinwoo?”

Đôi mắt của Jinwoo hơi tỏa ra ánh nhìn lạnh lẽo. Cảm nhận được điều đó, Adam vội vã vẫy tay.

“Không có chuyện gì xấu đâu. Tôi đã nói là Cục thợ săn muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp với anh mà.”

FBH muốn duy trì một mối quan hệ tốt với Jinwoo. Đó là những gì anh ấy nói vào ngày hôm đó. Anh ta chỉ cố gắng giúp đỡ, và Jinwoo cũng không cảm thấy bất kỳ ác ý nào từ anh ta. Nếu có bất kỳ ác ý nào, những giác quan của anh sẽ phát hiện ra điều đó. Rốt cuộc, đó là thứ đã cứu Jinwoo khỏi cái bẫy của Hoàng đế người khổng lồ.

Jinwoo bình tĩnh hỏi lại,

“Anh đang giấu tôi cái gì đấy?”

Adam mỉm cười lúng túng khi nhìn Yoo Jinho, người lắng nghe với sự chú ý đáng kinh ngạc.

“Một số điều là bí mật hàng đầu.”

Nghe lời giải thích của Adam, Yoo Jinho lặng lẽ lùi lại.

“Đại ca, hẹn gặp lại ở khách sạn sau.”

“Ừ.”

Sau đó, Jinwoo đã vào cùng một chiếc xe với Adam.

Chiếc xe bắt đầu xuất phát ngay khi Jinwoo bước vào, không cần chỉ dẫn. Hướng đi của hai chiếc xe hoàn toàn khác nhau, và chiếc xe chở Yoo nhanh chóng biến mất.

Jinwoo suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

“Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Chúng ta sẽ đến trụ sở của Cục thợ săn.

Trụ sở của Cục thợ săn?

Hội nghị quốc tế sẽ diễn ra gần khách sạn, vậy tại sao họ lại đến trụ sở cục thợ săn?

Jinwoo hỏi lại,

“Anh có thể nói với tôi bây giờ không?”

Trong khi Jinwoo chờ đợi, Adam nhấn một số nút trên xe.

Beep, Beep, Boop, BoopDing

[Kích hoạt hệ thống cách âm]

Một cửa sổ trong suốt mọc lên từ phía sau hàng ghế đầu tiên, tách biệt hoàn toàn phía trước và phía sau xe.

Adam đưa tay viết từ “âm thanh” bằng tiếng Anh giữa khoảng không. Các chữ cái trôi nổi trong không khí.

Thấy Jinwoo không có phản ứng với hình ảnh ba chiều, Adam bối rối hỏi,

“Đây là công nghệ mới nhất, anh có ngạc nhiên không?”

“Hôm nào tôi cũng thấy cái này.”

“…”

Thất vọng trước giọng thờ ơ của Jinwoo, Adam ỉu xìu, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười đặc trưng của mình.

“Hãy chờ tôi một chút.”

Cộc cộc

Adam đã kiểm tra hiệu suất của cửa sổ trong suốt bằng cách chạm vào nó và tiếp tục cuộc hội thoại.

“Trên thực tế, chúng tôi đang gặp rắc rối lớ.”

Chirstopher Reed. Một trong hai thợ săn ‘Cấp quốc gia’ ở Hoa Kỳ đã bị giết.

Hoa Kỳ đã chịu tổn thất nhiều hơn Jinwoo dự kiến.

“Thợ săn Christopher là một trong những linh hồn của đất nước Hoa Kỳ, sau khi anh ta chết, Cục thợ săn cần nhiều quyền lực hơn.”

“Tin tức về vụ sát hại Christopher vẫn đang trong vòng bí mật, nhưng chúng tôi sẽ sớm làm rõ mọi thứ có thể để tuyển mộ thợ săn thay thế anh ta. ”

“Tôi là một trong số họ?”

Adam gật đầu.

Trung thực là phương án tốt nhất. Tuy nhiên, Jinwoo không hoan nghênh lời mời và anh lại từ chối Adam.

“Tôi chắc chắn chúng ta đã nói về điều này trước đây.”

“Phải, tất nhiên.”

Nhưng với ánh mắt quả quyết, Adam lấy điện thoại của anh ta ra khỏi túi và cho Jinwoo xem một số bức ảnh.

“Tuy nhiên, đây là một đề xuất hoàn toàn mới.”

Thảm họa tồi tệ nhất của nhân loại. Con quái vật mà lịch sử muốn lãng quên, ác long Karmish.

Adam đã cho Jinwoo xem lại toàn bộ hình ảnh về cuộc chiến giữa các thợ săn hạng S và ác long Karmish. Con rồng đã tiêu diệt hầu hết các thợ săn mạnh nhất thế giới và chỉ có 5 người sống sót được gọi là Thợ săn Cấp quốc gia.

Tay Adam dừng lại khi anh ta chuyển sang một bức ảnh. Đó là cảnh các thợ săn sống sót lấy viên đá ma thuật từ cơ thể của Karmish.

“Như anh đã biết, giá trị của đá cổ tự tỷ lệ thuận với sức mạnh của những con thú ma thuật mà nó đã lấy đi.”

Khi Adam nói điều đó,một hình ảnh khác xuất hiện trên màn hình.

Đó là một viên đá cổ tự nằm trong một căn hầm được bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp rào bảo vệ. Viên đá rune của Ác long Karmish.

Đây là một bảo vật vô giá, thứ không thể mua được bằng tiền. Vì nó là viên đá rune tốt nhất trên thế giới, theo báo cáo của Cục thợ săn.

“Chúng tôi đang tìm kiếm người đủ tài năng để sở hữu viên Đá cổ tự này.”

Mana, kỹ năng, sức mạnh. Phải là một thợ săn đỉnh cao mới đủ tư cách để học kỹ năng từ viên đá đó..

Ngay cả Adam, người không có cơ hội thậm chí tiếp cận viên đá cổ tự, cũng cảm thấy hào hứng.

Là một pháp sư, anh đánh giá viên đá rune này như thế nào, thợ săn Sung?

Adam vừa nghĩ vừa nhìn Jinwoo.

Tình hình có vẻ khả quan. Thợ săn Sung Jinwoo đang nhìn những bức ảnh mà không chớp mắt. Anh cực kỳ tập trung.

Được rồi!

Tay Adam run lên vì xúc động.

Thế nhưng, yêu cầu của Jinwoo khác hẳn với dự đoán của Adam.

“Bức ảnh … cho tôi xem những bức ảnh trước đó”.

“Hửm?”

“Tôi muốn xem những hình ảnh trước đó.”

Adam ngơ ngác, nhưng cũng cúi đầu theo yêu cầu của Jinwoo. Anh đưa tay vuốt những bức ảnh theo ý của thợ săn hạng S.

“Rồi … dừng lại”

Adam dừng lại.

Jinwoo chỉ vào một bức ảnh bằng đầu ngón tay và hỏi:

“Cái xác này… Bây giờ nó ở đâu?”

Trans: Trà Nguyễn nhóm Moonsnovel

Edit: Liye nhóm Moonsnovel

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật