Chương 137: Đàm phán

Khi Jinwoo nhắc lại cái tên Solo Play một lần nữa, anh bắt gặp cái nhìn ngơ ngác của Jinah và bắt đầu lưỡng lự.

“Sao thế? Em thấy nó kỳ quái à?” “Sao…Sao anh lại đặt cho bang hội mình một cái tên như vậy?

“Thì… đại để Solo Play là người chơi solo, mà anh thì thích hành động đơn độc.

“Vâng, điều đó phù hợp với anh. Nhưng cái tên đó thì không hợp, nó rất kỳ cục!”

“Vậy sao?”

“Anh chiến đầu cũng với những người lính do anh triệu hồi, đúng không?”

“Đúng vậy”

“Thế thì, anh không thực sự chiến đấu một mình, phải không nào?”

‘Huh… Con bé nói đúng’ – Jinwoo gật đầu.

‘Theo quan điểm của mình, đó là một kỹ năng của bản thân. Nhưng người ngoài thì sẽ nghĩ khác..’

Jinwoo đã chọn một cái tên để Bang hội sử dụng lâu dài, vì vậy anh muốn chọn một cái tên nào đó đại diện cho bản thân mình. Và anh quyết định dùng “Solo Play”.

‘Nhưng nếu cái tên đó không phù hợp thì thật vô dụng!’

Một cái tên nào đó đại diện cho anh… Jinwoo suy nghĩ một hồi và nảy ra ý tưởng

“Kiểu như… Ahjin được không nhỉ?”

“Ahjin? Ah-jin…”

Jinah vừa đánh vần vừa bật cười:

“Chà, nghe có vẻ như anh vừa đảo ngược tên của em lại, nên em không thể ghét nó được. Nhưng mà cái tên đó nghĩa là gì?”

“À thì… ‘Ah’ nghe giống như “bản thân”, còn ‘jin’ giống như phát triển”

(NOTE: Từ đồng âm khác nghĩa trong tiếng Hàn)

Phát triển. Khả năng đặc biệt của Jinwoo. Một cái tên phù hợp với bang hội của bản thân anh anh.

“Kết hợp cả hai lại và ta sẽ nhận được từ Ahjin”.

“Không tệ” – Jinah cười nhận xét.

Jinwoo phấn khởi khi nghe em gái khen ngợi cái tên mình vừa nghĩ ra.

‘Ahjin. Tự mình phát triển. Ừm, nghe có vẻ ổn hơn… Cái tên này sẽ ngon lành đây…’



Hôm sau.

Tên của bang hội đã được quyết định.

Jinwoo đi đến văn phòng.

“Tên của Hội chúng ta là …”

Yoo Jin-ho, người đã ra ngoài từ sáng, cười toe toét khi nghe Jinho nói.

“… Thật tuyệt, đại ca!”

Nói vậy thôi

Bạn có biết rằng, dù những con thiên nga đang bơi một cách thanh lịch trên mặt nước, thì chúng cũng phải đạp chân lạch bạch dưới nước không?

Đó chính là tâm trạng của Jinho bây giờ. Miệng tuy cười nhưng lệ đổ trong tim.

‘Tên gì cũng được, ngoại trừ Solo Play.’

Jin-ho đã tưởng tượng nhiều lần cảnh mình đứng trước ai đó và tự giới thiệu: ‘Tôi là Yoo Jin-ho, hội phó của Hội Solo Play.’

Thật đớn đau trái nganggggggggg

Mặc dù không có lý do rõ ràng, nhưng một bên ngực của cậu ta đang thắt lại.

Nhưng làm sao cậu có thể phản đối cái tên được lựa chọn bởi đại ca – một người thiếu trí tưởng tượng đến thê thảm?

Và đây là một cơ hội hiếm hoi, phải lập tức túm lấy

“Đại ca, tên của Hội phải thế mới xứng chứ!”

Jinwoo nhìn chàng trai trẻ đang phấn khích và quyết định.

“Thế thì, chốt cái tên mới này nhé”

Nghe lời anh nói, Yoo Jinho nhảy lên vì niềm vui từ sâu thẳm trong tim.

Jinwoo xoa cằm.

“Việc còn lại là tìm một số thành viên cho bang hội.”

“Về chuyện đó, anh….”

“Hmm?”

“Chuyện gì đã xảy ra với thợ săn Cha Hea-in ngày hôm qua?”

“Anh không nghĩ rằng Cha Hea-in có thể … Cô ấy không phải người anh muốn”

‘Yikes!’

Yoo Jin-ho nuốt nước bọt.

Cậu biết rằng quan điểm của Jinwoo Rất Không Bình Thường nhưng ít nhất anh ấy cũng nên hài lòng với thợ săn Cha Hea-in chứ?

Cha Hea-in là một Thợ săn hạng S, trẻ, xuất sắc và thậm chí là xinh đẹp. Không có lý do gì để từ chối cô ấy.

Đối với người bình thường thì lẽ ra đã là như vậy

Nhưng từ “bình thường” không có ý nghĩa gì với Jinwoo!

‘Đại ca mình là người đã đánh bại, mà không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, trong cuộc đột kích chính thức đầu tiên với tư cách của một thợ săn hạng S. Gần như tất cả các quái vật hạng S kia đều đã bị anh ấy tiêu diệt’.

Thế nên, anh ấy khó có thể tìm được một thợ săn khác ưng ý.

Nếu vậy, loại thợ săn nào sẽ thỏa mãn được yêu cầu của Jinwoo?

Dường như hàng trăm người đã đăng ký – những người đến đây chỉ vì cái tên “Sung Jinwoo” – sẽ bị từ chối

‘Mình không nghĩ là còn có bất kỳ ứng viên nào khác tốt hơn thợ săn Cha Hea-in’

Nếu không kiếm được thành viên thứ ba, bang hội sẽ mãi mãi không thể mở cửa, Yoo Jin-ho cẩn thận hỏi.

“Này, đại ca … anh muốn tìm người như nào?”

“Một người có chứng chỉ thợ săn không quan tâm đến công việc của hội, nhưng vẫn đáng tin cậy.”

“Uh…”

Yoo Jin-ho nghĩ về một người có thể đáp ứng điều kiện này.

‘Hoàn hảo…’

Sau đó.

Cốc

Cốc

Có người gõ cửa văn phòng.

“Ai vậy?”

Yoo Jin-ho đứng dậy và mở cửa.

Có hai người đàn ông mà họ chưa từng thấy trước đây, bồn chồn đứng đó.

Park Jong Soo, chủ hội Hiệp sĩ cùng với Hội phó Jung Yoon Tae, đã đến Seoul để tìm Jinwoo.

Park Jong-soo nhận ra Jinwoo ngay từ cái nhìn đầu tiên và mỉm cười rạng rỡ.

“Ồ! Anh đây rồi!”

Jinwoo đứng dậy và hỏi.

“Các anh là ai?”

“Ah, xin lỗi vì lời chào muộn màng này”

Park Jong-soo nhanh chóng tiến đến, lịch sự đưa tay ra.

“Tôi là Park Jung-soo, chủ hội Hiệp sĩ”

Jinwoo gật đầu.

Bằng cách nào đó anh cảm thấy mình đã nhìn thấy khuôn mặt của anh ta nhiều lần trước đây.

Nếu đó là một người đã trở thành Hội trưởng của bất kỳ Hội nào trong top 5, ngay cả khi bạn không quan tâm, bạn vẫn sẽ nhận ra khuôn mặt của họ.

Anh ta chắc chắn đã xuất hiện nhiều lần trên các tờ báo hoặc TV.

Nhưng … nếu là hội Hiệp sĩ, địa bàn của họ ở tận khu vực Busan.

Jinwoo, sau khi nghe lời giới thiệu, nghiêng đầu và hỏi.

“Nhưng tại sao người của Hội Hiệp sĩ lại đến đây?”

“Oh! Đó là …”

Sau khi do dự một lúc, Park Jong-soo, người đang trao đổi ánh mắt với Jeong Yun-tae, nói một cách khó khăn.

“Lần này, chúng tôi phụ trách một cổng lớn hạng A …”

Rồi nhanh chóng, sự do dự biến mất khỏi mắt anh ta.

“Thợ săn Sung Jinwoo, có một thứ mà anh chắc chắn sẽ quan tâm. Anh có thể cho chúng tôi một phút trò chuyện được không?”

[Người dân run sợ trước cánh cổng khổng lồ xuất hiện ở Gwanganri.]

[Hiệp hội thợ săn, lo ngại về việc cho phép.]

[Hội hiệp sĩ sẽ từ bỏ Cổng Gwanganri?]

[Có phải cơn ác mộng của đảo Jeju sẽ tái diễn?]

Park đã mở một trong nhiều bài viết và cho xem một video.

“Nhìn kìa, cái đó. Anh có nhìn thấy không?”

“Có, có”

“Wow, cái gì thế này!? Cánh cổng đang ngày càng lớn hơn à!?”

Những hình ảnh, được cho là của những người dân bình thường, chìm trong những giọng nói kinh hoàng.

Ngoài ra, kích thước của Cổng quá lớn. Chiều cao của nó vượt qua cả tòa nhà 10 tầng. Dù người dân đã nhiều lần nhìn thấy những cánh cổng bất ngờ xuất hiện, nhưng lần này họ vẫn vô cùng kinh hãi.

“Kích thước cổng và cấp độ không nhất thiết phải tương xứng với nhau”.

Video của Park đã kết thúc và anh ta giải thích thêm.

“Họ nói rằng một lượng sức mạnh ma thuật vô lý đang tuôn ra từ nó.”

Trước tin tức thú vị, Jinwoo hỏi với vẻ nghiêm túc.

“Trông giống như một cổng hạng S?”

“Nó chưa tới mức không thể đo lường được. Nhưng chỉ thấp hơn một chút thôi. Đây là Cổng lớn nhất từng thấy ở Busan.”

Đó là Cổng hạng A, nhưng đã gần tới hạng S.

‘Waoooo…. Điểm kinh nghiệm đang gọi mình…’

Khác với trái tim đang phấn khích Jinwoo, Park nói với giọng cay đắng.

“Chắc anh đã xem các bài báo rồi, nhưng chúng tôi đang cố gắng xin phép Hiệp hội”

“Có quá nguy hiểm không?”

“Anh biết đấy, chúng tôi không có bất kỳ Thợ săn hạng S nào trong hội Hiệp sĩ của chúng tôi. Thật khó để Hiệp hội thợ săn tin tưởng chúng tôi.”

Park Jong-soo nhìn vào mắt Jinwoo, như muốn nói. “Nếu anh vẫn đang tìm kiếm một Bang hội để tham gia, hãy đến với chúng tôi.”

Trước khi Park kịp mở lời, Jinwoo đưa cho anh xem bìa hồ sơ trên bàn làm việc.

Park có thể thấy một tiêu đề đính ở đầu trang bìa.

[Danh sách ứng viên tham gia bang hội]

Park Jong-soo đặt tay lên gáy và gật đầu.

“Aha…”

Những nỗ lực để chiêu mộ Jin-woo đến hội Hiệp sĩ của Park Jong-soo là vô ích. Vậy đã đến lúc vào việc chính.

“Các thợ săn tinh nhuệ của hội Hiệp sĩ không thua kém các thợ săn khác, ngoại trừ việc không có một người hạng S để lãnh đạo các thành viên hạng A”

Họ đã làm tốt từ trước đến nay, nhưng ai biết điều gì sẽ xảy ra trong cuộc đột kích này.

Và khi ‘điều gì sẽ xảy ra’ mà anh ta lo lắng, trở thành sự thật, thì một Thợ săn hàng đầu sẽ vô cùng cần thiết.

Sự hiện diện của một hạng S có thể đảo ngược tình thế. Bây giờ họ không phải tìm đâu xa; người đó đang ở ngay trước mặt họ.

Các thợ săn đội Hàn Quốc đã đứng trên bờ vực hủy diệt, và có một người đàn ông đã đảo ngược tình thế nguy cấp đó.

Và Sung Jinwoo, người thợ săn đó, lại đang ở trước mặt họ,

‘Hmm, anh muốn tôi làm gì?’ – Jinwoo thầm nghĩ.

‘Nếu lời đề nghị bị từ chối, mình có thể đoán được cảm xúc của Hội trưởng…’, Jung Yoon-tae nghĩ

“Có chuyện gì à?”

“Ồ không.”

Park Jong-soo cười và tiếp tục.

“Vì vậy, nếu anh có thể tham gia cùng chúng tôi trong cuộc đột kích, chúng tôi có thể nhận được giấy phép tiến vào cổng hạng A này”.

Jinwoo, khoanh tay, tựa lưng vào ghế.

Trước khi Jinwoo kịp suy nghĩ, Park Jong-soo vội vàng nói.

“Tất nhiên anh sẽ được trả công xứng đáng cho những rắc rối này”.

Sau đó, anh ta đưa ra một hợp đồng với một nụ cười.

“Tôi sẽ cung cấp cho anh 20% doanh thu nhận được từ hầm ngục này”

Một bang hội lớn dành 20% doanh thu từ ngục tối cho một cá nhân

Đó là một đối đãi mà một thợ săn bình thường không thể mơ tới.

Thông thường khi một Bang hội lớn tấn công hầm ngục, thu nhập mà Thợ săn hạng A nhận được thường rơi vào khoảng 10%.

Hội Hiệp sĩ đã chia sẻ cho Jinwoo gấp đôi mức thông thường.

Như Park Jong-soo đã nói, khoản thù lao này thực sự rất hậu hĩnh.

Nhưng ý của Jinwoo thì khác.

“50/50”

Bàn tay Park Jong-soo, vốn đang đưa bút cho Jinwoo ký, run lên:

“Xin lỗi?”

“Anh cần đối xử với tôi như một bang hội chứ không phải cá nhân. Nếu anh làm được như vậy, thì tôi sẽ hợp tác.”

Jinwoo nói với giọng chắc nịch.

Park Jong-soo đã bị chấn động khi nghe tin mình cần chia đôi thu nhập.

‘Thật điên rồ…’

Nhưng anh không thể có được ai mạnh như Jinwoo.

Không ngoa khi nói rằng số phận của hội Hiệp sĩ phụ thuộc vào cuộc đột kích đó.

Jinwoo tặc lưỡi.

‘Nhưng không thể là 20 phần trăm được.’

Anh ta không có ý lợi dụng hoàn cảnh khó khăn của hội Hiệp sĩ.

50/50 là sự phân chia hợp lý nhất.

‘Anh ta muốn nói rằng các thợ săn của Hội Hiệp sĩ có thể so sánh với những người lính bóng tối của mình sao?’

Không thể so sánh cả về chất lượng và số lượng. Thêm vào đó, một thợ săn hạng S như Jinwoo cũng tham gia cuộc chiến.

Nếu phần thưởng chỉ là 20%, thì nó sẽ giống như một dịch vụ miễn phí.

Trong một giao dịch công bằng, tội gì phải nhường nhịn đối phương để đạt được thỏa thuận chứ?

Jinwoo rõ ràng đã không muốn nhường bước.

“Vậy thì 40/60 …”

“Tôi không muốn mặc cả với anh”

“Vậy ý anh là không con phương án nào ngoài 50/50”?”

Jinwoo trả lời bằng cách gật đầu.

“Đúng thế”

Park Jong-soo đã rối trí.

‘Mình nghĩ anh ta sẽ dễ đối phó vì trông anh ấy còn trẻ và tử tế, nhưng hoàn toàn không phải vậy.’

Mà cũng phải thôi,

Anh ta là một người đàn ông không thể bị đánh bại – dù phải đối đầu với tất cả thợ săn hạng S của Hàn Quốc.

Có một thợ săn như vậy tham gia nhóm tấn công.

Có lẽ yêu cầu của anh không phải là vô lý lý.

‘Không, không, không …’

Park Jong-soo lắc đầu.

Thỏa thuận 20/80 của anh ta mới không hợp lý.

Nếu phía bên kia vô tâm, thì đó sẽ không phải là 50/50, mà Jinwoo sẽ nhắm vào 80%.

‘Cũng may Jinwoo không phải hạng người đó…’

Nếu thỏa thuận bất thành và họ từ bỏ cuộc đột kích, sự mất mát của Hội Hiệp sĩ sẽ là vô cùng lớn. Trái lại, Jinwoo sẽ mất gì?

Không gì cả

Park Jongsoo đã ngồi vào bàn đàm phán, với hai bàn tay trắng. Jinwoo chỉ lấy một nửa số đó, chẳng phải là một yêu cầu rất lịch sự sao?

‘Đó là tất cả những gì cần làm….’

Nếu hợp đồng này được ký kết, Sung Jinwoo sẽ là “bảo hiểm” đáng tin cậy nhất trên toàn Hàn Quốc.

Đột nhiên, Park nhớ lạinhững gì anh nghe được từ Jeong Yun-tae vào ngày hôm trước

~ Nếu Xích Môn xuất hiện, tất cả chúng ta sẽ chết. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Jinwoo ở đó? Thợ săn Sung Jinwoo là người đàn ông không chớp mắt khi đối phó với hàng ngàn Quái vật hạng S.

Anh không thấy những gì đã xảy ra với những con kiến ở Jeju sao? ~

‘Ồ, chắc chắn rồi’

Anh ta đột nhiên nhớ ra rằng người đàn ông đã giết tất cả những con kiến trên đảo Jeju đang ở trước mặt anh ta.

Ực

Miệng anh trở nên khô khốc.

Thỏa thuận “20/80” với một người đem đến cảnh thảm sát cho lũ kiến

‘Mình mới là kẻ thô lỗ’

Park Jong-soo thừa nhận sai lầm của mình một cách dễ dàng.

Và sâu thẳm trong tim, Park cảm ơn những điều kiện “thân thiện” của Jinwoo.

Khi Park lùi lại một bước theo yêu cầu của đối phương, anh nhận ra rằng sự phân chia bình đẳng là hợp lý hơn.

Cái này gọi là “lùi một bước để thấy trời xanh”

‘Phải làm gì tiếp theo?’

Sau một hồi suy nghĩ, Park cẩn thận mở miệng.

”Được rồi, thay vào đó…”

“Thay vào đó?”

“Thợ săn Sung Jinwoo có thể xử lí con trùm giúp chúng tôi không?”

(Trans: tui đã cố hết sức có thể để nó dễ hiểu hơn rồi, hi vọng nó không quá sượng, thôi kiếm panadol uống đây …)

Trans: Trần Lâm

Edit: Linye

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật