Trang chủ » Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình » Chương 135: Em thích anh, phải không?

Chương 135: Em thích anh, phải không?

Ber bước lên.

Theo một nghĩa nào đó, mệnh lệnh của Jinwoo rất đơn giản: Đánh bại Cha Haein, nhưng không làm cô ấy bị thương. Mặt khác, đây lại là một yêu cầu đầy mâu thuẫn: Phải chiến đấu và giành chiến thắng, nhưng không được gây thương tích.

Nhưng Ber biết mình cần làm gì.

Nó từng là vua kiến, là một tồn tại đỉnh cao của ma thú. Ber biết cách đè bẹp đối thủ mà không cần phải đụng tay chân.

‘Mình sẽ phá hủy tinh thần chiến đấu của cô ta. Mình sẽ cho cô ta thấy trình độ giữa hai bên chênh lệch ra sao, và khiến cô ta bỏ cuộc’.

Ngay lập tức, Ber biến mất khỏi tầm nhìn của Cha Haein. Trước khi cô nhận ra điều gì vừa xảy ra, Cha Haein giật mình khi nhận ra Ber đang đứng ngay trước mặt mình. Cô hoảng hốt lùi lại.

“…!”

Tài năng thiên phú và quá trình luyện tập đã giúp Cha Haein vượt qua sự bất ngờ. Cô vung tay mà không cần suy nghĩ. Một chuỗi vũ đạo đẹp tuôn chảy từ lưỡi kiếm của cô.

Chỉ trong một giây, hàng chục nhát chém được tung ra, như một mớ xiềng xích bủa vây Ber.

Không di chuyển một bước nào, Ber dễ dàng tránh được mọi đòn tấn công. Mọi chuyển động của nó đều hoàn toàn chính xác, không có bất kỳ sự lãng phí nào, như thể Vua kiến đã chờ sẵn để phản ứng với những cuộc tấn công của cô.

Những chuyển động Cha Haein được tính theo mili giây, nhưng Ber đơn giản là còn nhanh hơn rất nhiều. Đòn tấn công của Cha Haein chỉ có thể chạm vào dư ảnh của Ber.

Cô là một Thợ săn hạng S.

Thế nhưng, trước sức mạnh áp đảo của Ber, cô trông giống như một đứa trẻ mới biết đi chiến đấu với một võ sĩ chuyên nghiệp.

‘Không thể nào!’

Sự hoảng loạn bao trùm tâm trí Cha Haein. Đôi mắt cô run rẩy trong sự hoài nghi khi cô thấy Vua Kiến dễ dàng tránh né những đòn tấn công của mình.

‘Nó còn chưa di chuyển một bước nào… Vậy mà nó có thể tránh tất cả các cuộc tấn công của mình?!’

Cô rướn người, đâm mũi kiếm thẳng vào cổ Vua kiến. Ber ngả người ra sau, bình thản và thư thái, như thể nó chỉ đang chơi đùa.

Lưỡi kiếm của cô, một lẫn nữa, chỉ đâm vào không khí. Ber khinh khỉnh nhìn Cha Haein.

Cô cảm thấy niềm tự hào của mình sụp đổ. Cho dù cô tấn công nhanh như thế nào, bất kể cô chọn cách tiếp cận từ góc độ nào, Ber đều tránh được mọi thứ cô ném vào anh một cách dễ dàng. Vua kiến thậm chí còn không thèm chiến đấu với cô, chỉ đang đùa giỡn với nữ Thợ săn.

‘Làm sao có thể…?’

Và trên hết, nó thậm chí còn không phải là một con ma thú thực sự.

Nó chỉ đơn thuần là một triệu hồi mượn sức mạnh từ một xác chết, vậy mà nó còn mạnh khủng khiếp như thế.

‘Thợ săn Sung Jinwoo có thể điều khiển một triệu hồi mạnh mẽ như thế này…’

Nỗi sợ hãi thấm vào tâm trí cô, đầu độc sức mạnh của cô, làm hao mòn ý chí của cô. Chuyển động của cô đờ đẫn, từng chút một.

Ber đã không bỏ qua sự thay đổi này.

Cô lại vung kiếm, nhưng lần này, thay vì chỉ né tránh thanh kiếm, Ber đã dù mu bàn tay gạt lưỡi kiếm sang một bên. Chỉ là một cú gạt nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng sức mạnh áp đảo khiến Cha Haein luống cuống ngã về phía sau.

Đẩy thanh kiếm của cô ấy sang một bên, vua kiến ​​lao về phía trước, há miệng ra chỉ cách mặt Cha Haein.

Một mùi hôi thối của cái chết lấp đầy lỗ mũi của cô.

‘Hết rồi.’

Đối mặt với miệng chi chít răng nhọn hoắt, đen ngòm, Cha Haein không thể kìm nổi. Cô hét lên.

“Aieeee!”

May mắn thay cho Cha Haein, Jinwoo đã chỉ thị cho Ber không làm hại cô.

Thay vì ụp cái miệng kinh khủng đó xuống đầu cô, nó chỉ dừng lại và khạc ra một tiếng gầm đáng sợ.

GUAAHHHHHHHH

Tiếng hét ẩn chưa sức mạnh ma thuật hung mãnh, khiến Cha Haein ngã ngửa.

Ahhhhhhhhhh!

Jinwoo nhíu mày và nhăn trán. Đúng như anh dự đoán, đây là một trận đấu không cân bằng: một bên nỗ lực hết mình, một bên chơi đùa và bắt nạt. Anh cảm thấy bất mãn khi phải xem cảnh tượng này.

‘Oh?’

Jinwoo bất ngờ nghiêng đầu sang một bên khi thấy Cha Haein đứng dậy một lần nữa, và tiếp tục giơ lưỡi kiếm về phía Ber. Một ánh mắt đầy quyết tâm lóe lên trên khuôn mặt cô.

‘Cô ấy đang nghĩ gì? Có phải mình đã … đánh giá sai cô ấy không?’

Theo những gì anh biết, Cha Haein không phải là kẻ sân si. Cô không quá tự cao đến nỗi không thể chấp nhận được chuyện có ai đó mạnh hơn mình. Nghĩa là, cô ấy không đứng lên chỉ vì lòng kiêu hãnh.

Trên hết, Cha Haein chưa bao giờ là một kẻ ngu ngốc; cô ấy sẽ không mạo hiểm đâm đầu tìm cái chết.

‘Điều đó có nghĩa là … cô ấy còn giấu một con át chủ bài?’

Một cảm giác khó chịu lướt qua tâm trí Jinwoo.

Vì những người lính bóng tối được kết nối với anh ta, nên Jinwoo có thể cảm nhận được cảm xúc của Ber.

Vua Kiến đã rất nỗ lực để đàn áp những ham muốn giết chóc của nó. Nhưng lúc này, Cha Haein trông có vẻ quyết tâm một cách đáng ngạc nhiên, dù cô đang bị áp đảo hoàn toàn.

Điều đó làm Jinwoo lo lắng. Chuyện đó có thể khiến Ber nghiêm túc hơn, có nghĩa là cuộc chiến có khả năng vượt khỏi tầm kiểm soát.

‘Hy vọng cô ấy hiểu được tình hình hiện tại…’.

***

‘…?’

Ber không hiểu người phụ nữ trước mặt nó đang nghĩ gì. Vua Kiến đã nhiều lần chỉ cho cô ta thấy khoảng cách trình độ quá chênh lệch giữa hai bên, tuy nhiên, cô ta vẫn kiên trì tấn công.

Tại sao? Đáng lẽ cô ta phải biết điều đó là vô nghĩa; nếu muốn, Ber có thể giết cô ta ngay lập tức, và cô ta thậm chí không thể chạm vào Ber.

Vua kiến – kẻ ​​đã từng đứng ở đỉnh cao của chuỗi thức ăn, bắt đầu cảm thấy một cơn thịnh nộ sôi sục bên trong tâm trí. Sự kiêu ngạo của người phụ nữ thảm hại này, kẻ vốn chỉ đáng làm thức ăn cho nó trong kiếp trước…

Đủ rồi. Vua Kiến sắp không chịu nổi sự xấc xược này nữa.

Một lần nữa, Vua Kiến bước về phía trước, xuất hiện bất thình lình trước mặt nữ Thợ săn. Lần này, người phụ nữ không lùi bước cũng không rút vũ khí. Vua Kiến cúi xuống, đưa mặt về phía trước cho đến khi chỉ cách mặt cô vài inch, và nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Ánh mắt Ber lạnh lùng, dữ dội, ác liệt. Ánh mắt Cha Hae-in sợ hãi và run rẩy. Khi hai sinh vật sống đối mặt, có thể nói, chỉ từ một cái liếc mắt, bản thân họ đã hiểu ai là con mồi và ai là kẻ săn mồi. Đó là một cảnh báo, sinh ra từ bản năng nguyên thủy.

Ber đã quyết định đánh thức bản năng này trong cô và nghiền nát tinh thần chiến đấu của cô.

Thật không may, anh thất bại. Đúng như Jinwoo nghi ngờ, Cha Haein có một con át chủ bài đang ẩn giấu, và bây giờ là là lúc cô ấy sử dụng nó.

[Kiếm vũ]

Đây là kỹ năng mà Cha Haein tự hào nhất.

Kiếm khí rung lên thành một loạt dao động, vung lên quanh cô như một dòng chảy liên tu bất tận.

Ở trung tâm, Cha Haein đứng đó, quét lưỡi kiếm vào không trung thành những vòng cung tao nhã khi cô lướt trên sàn nhà, giống như một nữ diễn viên ba lê xoay tròn trên chân trị.

*keeeng*keeng*keeng*

Giữa vũ điệu chết chóc đó, Ber chỉ bình thản rảo bước. Vua Kiến giơ một ngón tay lên, dùng móng tay làm chệch hướng từng đòn tấn công của Cha Haein, với thái độ thờ ơ khinh bỉ.

Không nản lòng, Cha Haein tiếp tục cuộc tấn công vô nghĩa của mình.

Ber nhăn mặt khó chịu khi thấy cô vẫn nỗ lực tấn công.

‘Chơi đủ rồi’

Vua Kiến dễ dàng tóm lấy thanh kiếm từ trên không, giữ nó một khoảnh khắc ngắn, rồi nghiền nát thanh kiếm trong lòng bàn tay.

*CRACK *

Lưỡi kiếm vỡ tan, chỉ còn lại một mảnh ngắn ngủi gắn vào chuôi kiếm. Nhưng, một bất ngờ diễn ra – thậm chí khiến Ber phải ngạc nhiên.

Khoảnh khắc đó, đáng lẽ nữ thợ săn phải tuyệt vọng, nhưng đôi mắt cô lóe lên chiến ý lạnh lùng.

Với kinh nghiệm của mình, cô đã dự đoán rằng Ber sẽ bẻ gãy thanh kiếm của cô. Và sau khi làm xong, Vua Kiến sẽ cho rằng cuộc chiến đã kết thúc, và thả mình thư giãn. Đó lả thời điểm nó lơ là phòng ngự. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô sẽ có cơ hội tấn công.

‘Chỉ có một cơ hội này thôi!’

Cha Haein tập hợp tất cả sức mạnh ma thuật của mình vào phần còn lại của thanh kiếm.

[Kim Quang Kiếm]

Đây là con át chủ bài của cô ấy: một kỹ năng mạnh mẽ đến mức nó có thể kết thúc cuộc chiến ngay lập tức, và tốn rất nhiều mana. Cô chỉ có thể sử dụng một lần trong mỗi trận chiến, và Cha Haein đã dành nó cho khoảnh khắc này.

Một ánh sáng rực rỡ bao trùm thanh kiếm đã gãy. Trong một khắc, trước khi Ber kịp phòng vệ, Cha Haein đã xuyên qua phạm vi phòng thủ của Vua Kiến và đâm thanh kiếm ánh sáng của mình thẳng vào ngực nó.

Mắt Jinwoo mở to.

‘Ồ không!’

Thanh kiếm ánh sáng đã đâm xuyên qua bóng tối của Ber.

Nhưng Jinwoo không lo lắng cho Ber.

Ngay khi Cha Haein đâm lưỡi kiếm xuyên ngực Ber, hàng ngàn suy nghĩ chạy qua tâm trí Vua Kiến.

‘Người phụ nữ này là kẻ thù’.

Ngay khoảnh khắc này, Ber đã coi Cha Haein là đối thủ.

Trong đầu Ber, nó có bị thua – thậm chí bị giết cũng không sao. Nhưng nếu điều đó xảy ra, sẽ không còn ai ngăn cản nữ thợ săn kia nữa, kẻ nguy hiểm đó có thể chạm tới Hoàng đế của nó.

Một bản năng khác đã được kích hoạt. Một bản năng được gắn lên Bể và tất cả những người lính bóng tối khác.

BẢO VỆ HOÀNG ĐẾ!

Ngay lúc đó, đầu óc Bể trống rỗng. Bản năng kia đã phá vớ sự kiềm chế của Vua Kiến. Để bảo vệ chủ nhân của mình, Ber hiện nguyên hình là một con quái vật. Cơ thể nó lớn dần, trở nên lớn hơn Cha Haein, thậm chí còn lớn hơn Jinwoo. Ma lực đổ dồn vào Ber, cùng lúc đó, những móng vuốt giương ra giống như những lưỡi kiếm đáng sợ.

“Ber Ber! DỪNG LẠI!”

Vua Kiến đã lao về phía trước. Với tốc độ còn nhanh hơn trước, Vua Kiến chụp những móng vuốt xuống thân thể Cha Haein, trước khi cô có thể phản ứng.

Cha Haein đóng băng, nhắm mắt trước cái chết ập đến, và rồi –

Không có gì.

Cô mở mắt ra. Những móng vuốt đã dừng lại, chỉ cách mặt cô vài inch. Một bàn tay mạnh mẽ, với một cánh tay cơ bắp, đã giữ chặt cổ tay của vua kiến ​​bóng tối.

“Ber. Ta đã bảo ngươi dừng lại”.

Mắt Jinwoo bùng lên giận dữ. Khi Ber bắt gặp ánh mắt của Jinwoo, vua kiến ​​bắt đầu run rẩy dữ dội. Nó nhảy về phía sau, với thanh kiếm của Cha Haein vẫn còn nằm trong bụng. Ber đập mạnh đầu xuống đất hết lần này đến lần khác.

“Đức Vua cao quý, xin rủ lòng thương…”

Jinwoo thở dài. Cuối cùng thì, đó chỉ là một tai nạn đáng tiếc. Ber đã vi phạm lệnh của Jinwoo, nhưng nó không muốn thể. Bản năng của Ber là bảo vệ Jinwoo, và bản năng mạnh mẽ đến nỗi Jinwoo có thể cảm thấy những suy nghĩ của Ber vang vọng trong tâm trí của chính mình. Anh lườm Ber thêm một chút nữa trước khi quay sang Cha Haein.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Cha Haein đã nhìn thấy cái chết không thể tránh khỏi của mình, dưới bàn tay của một sức mạnh áp đảo. Cô ngã gục xuống đất, run rẩy.

“Cô có ổn không?”

Khi Jinwoo đến gần cô, Cha Haein cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân cô đã mất đi sức mạnh. Má cô đỏ bừng, cô chỉ cúi đầu xuống và gật đầu.

“…Vâng.”

‘Cô ấy nói “Vâng” nghĩa là gì? Ôi trời ạ…’

Jinwoo đưa tay đỡ Cha Hae-in đứng dậy và tiếp tục câu hỏi.

“Tại sao cô nhất quyết phải trải qua những điều này? Chỉ vì muốn gia nhập Bang Hội của tôi sao?”

“…”

Đó chỉ đơn thuần là một bài thử nghiệm – không, chính xác hơn, nó thậm chí còn tệ hơn thế. Một trò hề mà Jinwoo bày ra nhằm mục đích ngăn chặn Cha Hae-in. Thế nhưng trái với kỳ vọng của Jinwoo, điều đó chỉ khiến cô quyết tâm hơn.

Làm gì có ai sử dụng con át chủ bài kinh khủng như thế, chỉ để vượt qua một bài thử nghiệm chứ?!

Điều đó vượt xa tinh thần cạnh tranh đơn thuần. Hmm … Lẽ nào…

“Hmm … có lẽ …”

Jinwoo nói cẩn thận, hy vọng không làm tổn thương Cha Haein.

“Em thích anh, phải không?”

“H… ả????

Cha Haein quay lại (hơi quá nhanh, theo ý kiến ​​của Jinwoo) để đối mặt với anh ta. Khuôn mặt cô có vẻ rất sốc, như kiểu Cha Hae-in đã chết lặng vì câu hỏi của Jinwoo.

Điều này khiến Jinwoo nghiêng đầu, khó hiểu.

‘Chết cha! Mình nhầm sao?’

Một sự im lặng căng thẳng giữa hai người, khi Cha Haein lúng túng suy nghĩ tìm đáp án. Jinwoo nhận thấy đôi má cô ngày càng đỏ lên.

“…Vâng, em cũng nghĩ thế.”



[Trụ sở Cục Thợ săn Liên bang Hoa Kỳ]

Cục trưởng ngồi trong phòng họp với hai tay bắt chéo trước ngực và sự tức giận được viết trên mặt. Ông ta đã nghe tin về việc tuyển dụng Thợ săn Sung Jinwoo. Họ đã thất bại vì một sự cố nào đó.

Thay vì bỏ thời gian nghiền ngẫm bản báo cáo chính thức, ông đã quyết định gọi Cục phó đến và yêu cầu cấp dưới giải trình. Một cuộc tuyển dụng với sự hỗ trợ của Quý bà Selner đã thất bại. Đây là điều chưa từng xảy ra trong lịch sử của FBH.

Cục phó cùng Quý bà Selner đã đến. Cục trưởng thậm chí còn không cho anh ta một cơ hội để ngồi xuống.

“Nào. Chuyện gì đã xảy ra?”

Cục phó nhăn nhó cúi đầu.

“Tôi không có gì để giải thích, thưa ngài”.

“Tôi không yêu cầu anh đến đây để giải thích”.

Giám đốc nhấn một cái nút, ngay lập tức cửa khóa lại và các bức tường kính biến thành màu đen đục. Căn phòng hiện đã được niêm phong, tách biệt với thế giới bên ngoài.Để tránh việc rò rỉ thông tin, chính sách của FBH quy định rằng mọi cuộc trò chuyện liên quan đến Lady Selner đều phải được thực hiện nghiêm túc, không có thiết bị điện tử ghi âm hay ghi hình, và căn phòng phải được bảo mật tối đa.

Cũng vì lý do đó nên Cục trưởng không biết chuyện gì đã xảy ra ở Hàn Quốc.

“Kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.”

Cục phó liếc nhìn Quý bà Selner, và thấy người phụ nữ gật đầu chậm chạp. Ông bắt đầu nói.

“Quý bà Selner đã Quan sát tiềm năng của Thợ săn Sung Jinwoo”.

“… và?”

Cục trưởng đã biết, về năng lực của Selner và cách thức hoạt động của kỹ năng đó. Và ông cũng biết rằng kết quả của ‘Quan sát này về cơ bản sẽ quyết định thành công hay thất bại của cuộc tuyển dụng.

“Thợ săn Sung Jinwoo là…”

Cục phó nghẹn lời, miệng khô khốc vì lo lắng. Người đàn ông nuốt nước bọt, liếm môi, và tiếp tục.

“Một người xứng đáng được gọi là Vua”.

“Gì?!”

Cục trưởng nhảy dựng lên.

Đây không phải là một danh hiệu bừa bãi. Trong tất cả các Thợ săn hạng S mà Lady Selner đã từng gặp trong quá khứ, cô chỉ gọi ba người trong số họ là vua. Cô không hề sai: mỗi người trong số họ đều nắm quyền lực và ảnh hưởng ngang tầm với các quốc gia hùng mạnh nhất trên Trái đất ; thật vậy, người ta thậm chí có thể nói rằng mỗi người họ cai trị một phần của hành tinh này giống như một vương quốc.

Họ thực sự là đỉnh cao của giới Thợ săn.

Và nếu Selner đưa Jinwoo vào cùng hạng với ba người đó…

Cục trưởng quay sang người phụ nữ.

“Điều đó có nghĩa là Thợ săn Sung Jinwoo có sức mạnh ngang với Thợ săn cấp quốc gia?”

Người phụ nữ lắc đầu.

“Huh?”

Cục trưởng nhíu mày, bối rối và thất vọng trước câu trả lời của Selner. Cục phó hiểu sự thất vọng của sếp; anh ta đã hỏi đúng câu đó, và nhận được câu trả lời tương tự. Người phụ nữ thở dài.

“Hãy để tôi cố gắng giải thích.”

Cả hai người vẫn im lặng. Cô nói tiếp.

“Trước tiên, ngài biết kỹ năng của tôi hoạt động như thế nào, đúng không?”

Không bỏ lỡ một nhịp, cả hai người đàn ông gật đầu. Cục trưởng mở miệng trước.

“Bà đã nói với chúng tôi rằng những người Thức tỉnh được kết nối với một sức mạnh vô danh từ một nguồn không xác định. Thứ bí ẩn đó là nguồn gốc sinh ra khả năng của họ”.

Quý bà Selner gật đầu đồng ý. Khi bà ấy nhìn vào mắt của một kẻ Thức tỉnh, cô ấy có thể cảm nhận được ‘đường hầm’ kết nối kẻ đó với nguồn sức mạnh bí ẩn ‘phía bên kia’.

Trong ba trường hợp trước, bà đã cảm thấy rất nhiều sức mạnh đổ vào từ phía bên kia. Nó giống như nhìn chằm chằm vào mặt trời: một ánh sáng chói lóa, lấn át tất cả các giác quan của cô. Ba người này nhận được nhiều sức mạnh đến mức họ xứng đáng được gọi là Vua.

“Vậy bà đã thấy gì với đường hầm Sung Jinwoo?”

“… Không có đường hầm:.

Cả hai người chớp mắt bối rối. Người phụ nữ run rẩy, như thể nhớ lại một cơn ác mộng. Giọng bà run rẩy khi nói.

“Khi tôi nhìn vào mắt anh ấy … giống như bóng tối trong anh ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi. Trời ơi… Giống như quỷ thần bóng tối hiện thân”.

Cục phó rụt rè lên tiếng.

“Err, nhưng anh ấy là một Thợ săn và đã giúp rất nhiều người…. Tôi không nghĩ rằng anh ấy tà ác …”

Đó là ý kiến ​​trung thực của Cục phó. Nếu Hunter Sung Jinwoo sở hữu một sức mạnh tà ác, hai nhân viên FBH ngu ngốc chĩa súng vào anh ta sẽ bị giết ngay lập tức. Nhưng Sung Jinwoo dường như sẵn sàng bỏ qua vụ việc đó mà không bận tâm gì.

Phu nhân Selner lắc đầu bất đồng.

“Chuyện thiện và ác, hay bản chất của Thợ săn Sung Jinwoo, không liên quan đến vấn đề này.”

Bà tiếp tục với đôi mắt kiên quyết.

“Tôi đang nói về chuyện, sức mạnh đến từ đâu.”

Giám đốc vuốt cằm.

“Tuy nhiên, Sung Jinwoo là một Thợ săn mạnh mẽ, đúng không?”

Người phụ nữ gật đầu, trước khi dừng lại, như muốn lựa chọn từ nghĩ để diễn đạt ý của mình.

“Còn hơn cả một Thợ săn mạnh mẽ. Vấn đề là nguồn gốc sức mạnh – anh ấy không vay mượn sức mạnh từ phía bên kia. Thay vì sử dụng sức mạnh từ thực thể bí ẩn bên kia đường hầm, anh ta sử dụng sức mạnh của chính mình. Kích thước của đường hầm giới hạn mức năng lượng có thể chảy qua phải không?”

“Và khi không có đường hầm, nghĩa là anh ta…”-

“Không có giới hạn”.

Cục phó buột miệng nói ra. Bây giờ tất cả đều đã rõ.

Dù là Vua cũng có giới hạn sức mạnh; chỉ là giới hạn đó lớn hay nhỏ.

Nhưng nếu Sung Jinwoo sở hữu một sức mạnh vô biên? Thật khó có thể tưởng tượng anh ta sẽ mạnh đến thế nào. Anh quay sang Cục trưởng.

Họ trợn mắt nhìn nhau, gật đầu. Rồi cục trưởng lại trầm ngâm nghĩ ngợi. Một lát sau, người đàn ông gật đầu, như thể ông ta đã đưa ra quyết định trong đầu.

“Quý bà, cảm ơn vì những nỗ lực của bà”.

Ông chia tay Selner, và ra hiệu cho Cục phó đi theo mình.

“Cục trưởng, chúng ta sẽ đi đâu?”

“Tầng hầm thứ 9”

“Oh? Tầng kho?”

“Không chỉ là tầng kho. Còn một thứ khác…”

Thang máy tiếp tục đi xuống. Giám đốc tiếp tục giải thích.

“Rõ ràng, chúng ta không thể sử dụng sức mạnh của Quý bà Selner để chiêu mộ anh ta. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta bỏ cuộc. Chúng ta phải tìm một phương pháp khác”.

Một chàng trai trẻ, với sức mạnh không giới hạn theo đúng nghĩa đen.

Nếu Sung Jinwoo thực sự có sức mạnh vô biên mà Quý bà Selner đã nói, bất kể đó là sức mạnh của ánh sáng hay sức mạnh của bóng tối, FBH phải có được anh ta. Hàn Quốc có thể không có ý định sử dụng Sung Jinwoo cho mục đích chính trị, nhưng ngay cả khi ai đó giơ kiếm chỉ để tự vệ, mọi người khác vẫn sẽ coi đó là mối đe dọa chết người.

Giám đốc của FBH muốn nước Mỹ có được thanh kiếm mang tên Sung Sung Jinwoo.

Họ đã xuống đến tầng hầm thứ 9. Với vẻ nôn nóng, Cục trưởng bước qua cửa thang máy và bắt đầu tiến sâu vào khu phức hợp, nhanh chóng mở từng cánh cửa bị khóa. Một vài nhân viên chào đón họ khi họ đi ngang qua, nhưng Cục trưởng đã không thèm liếc nhìn họ khi mà chỉ vội vã đi qua.

“Anh có nhớ sự kiện Cổng xếp hạng S đầu tiên ở nước ta không?”

“Tất nhiên.”

Ai có thể quên được sự kiện Hầm ngục bùng nổ khủng khiếp nhất từng xảy ra?

Cánh cổng hạng S xuất hiện, và sau đó Hầm ngục đã bùng nổ, dẫn đến sự phá hủy một phần lớn của miền Tây Hoa Kỳ.

Lúc đó, Hoa Kỳ đã cung cấp một khoản tiền khổng lồ cho các Thợ săn mạnh nhất trên thế giới để nhờ họ giúp đỡ. Cuối cùng, họ đã thành công trong việc giết trùm, cũng phải chịu tổn thất khủng khiếp. Trùm của Hầm ngục đó đã giết hàng chục Thợ săn xếp hạng cao nhất thế giới, và chỉ có năm Thợ săn hạng S sống sót sau cuộc tấn công. Nếu không có sự hy sinh của họ, Hoa Kỳ có thể đã bị hủy diệt hoàn toàn.

Sau khi Trùm hầm ngục bị đánh bại, năm Thợ săn đã cứu Hoa Kỳ nhận được quyền lực và tầm ảnh hưởng ngang tầm với hầu hết các quốc gia G-20. Theo thời gian, họ được biết đến trên toàn thế giới với tên gọi Thợ săn cấp quốc gia.

Cục phó rùng mình khi nhớ lại tên của con ma thú đã gây ra thảm họa tồi tệ nhất trong lịch sử Hoa Kỳ.

“Con… con rồng Kamish đó..”

Những thợ săn Pháp sư đã nói rằng, Kamish có nghĩa là ngọn lửa bất tận.

Cuối cùng, hai người đến được một căn phòng nhỏ, ẩn trong một góc sâu nhất, tối nhất của căn hầm. Đó cũng là căn phòng kín đáo, được bảo vệ nghiêm ngặt nhất trong toàn bộ trụ sở của FBH.

Cục trưởng đã mở một cánh cửa cuối cùng. Bên trong căn phòng là một hòn đá nhỏ với chữ rune được khắc trên đó. Cục phó suýt nhảy lên khi nhìn thấy nó.

“Có phải đây la…?”

“Phải.”

Giám đốc đặt một tay lên tấm kính cường lực bảo vệ ma thạch và mỉm cười.

“Đây là ma thạch lấy từ xác chết của Kamish”.

Sau trận chiến, hai trong số những Thợ săn cấp quốc gia sống sót đã được mời định cư vĩnh viễn ở Hoa Kỳ. Theo một nghĩa nào đó, hai người này là món quà mà Kamish để lại cho Hoa Kỳ.

Ngay sau đó, Hoa Kỳ tuyên bố sẽ không bao giờ để thảm họa đó xảy ra nữa và tạo ra Cục Thợ săn Liên bang, đầu tư vô số tiền và thời gian cho nỗ lực của họ để chiêu mộ và đào tạo những Thợ săn giỏi nhất từ ​​khắp nơi trên thế giới.

Vì không ai trong số năm Thợ săn cấp quốc gia là Thợ săn lớp Pháp sư, nên ma thạch của được đặt trong căn phòng nhỏ bé này, trong tầng hầm tối tăm, lạnh lẽo của FBH, chờ đợi một chủ nhân có thể giải phóng sức mạnh của nó.

Tám năm đã trôi qua kể từ sự kiện Kamish. Cục trưởng nở nụ cười khi ông nhìn chằm chằm vào viên ma thạch.

“Tôi nghĩ rằng … đã đến lúc Kamish trao cho đất nước này một món quà khác”.

(Note: Có nhiều bạn hỏi vì sao phải 5 Thợ săn hạng cấp quốc gia mới xử lý được cổng hạng S của Kamish.

Các bạn nên nhớ là thợ săn hạng S có nhiều loại, và cổng hạng S cũng có nhiều loại. Cổng của Kamish là hàng Top của hạng S rồi nhé 😉)

Trans: Moon

Edit: Lynie

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật