Phía trên một con sông dài màu bạc, cường giả của tam đại thế lực Áo Cổ Đa, Bích Thiên, Lý Nhạc Phong cẩn thận đi tới.
Dọc theo đường đi, vận khí của bọn họ cực, chạm vào hơn mười cái kết giới, cấm chế, có hơn ba mươi cường giả Thần Vương hy sinh vô ý, ngay cả thi cốt cũng không còn.
Bọn họ hoàn toàn không quen thuộc với cấm địa, không thể tránh né trước, điều này khiển cho bọn họ gặp không ít đau khổ, so với lược đoạt giả thì hung hiểm hơn không chỉ gấp mười lần.
Hơn ba mươi cường giả tử vong, khiến cho bọn họ đều học khon, không dám mạo muội cấp tiến, môi một lần nhìn thấy khu vực kỳ dị thì đều sẽ cẩn thận, sợ bị cuốn vào.
" Dựa theo tốc độ này mà truy tìm thì chỉ tổ càng lúc càng xa." U Minh Thác Hải cau mày, trong lòng có chút nôn nóng: "Lược đoạt giả quen thuộc với nơi này, tốc độ chạy của họ khẳng định cực nhanh, mà chúng ta thì không thể không đắn đo, sẽ càng lúc càng bị bỏ xa."
" Đại ca đại ca, ngươi có biện pháp hay nào không?" Mạc Ny Tạp cười mắt đẹp lưu chuyển quang: "Ngươi trước nayrất thông minh, hay là ngươi đi chỉ đường đi."
Sắc mặt Thác Hải bỗng nhiên trầm: "Ta nếu có biện pháp thì đã là người thứ nhất xông lên trước rồi, cần gì ngươi nhắc?"
" Ngươi không thể thì trầm cái gì? Có hữu dụng không?" Nụ cười của Mạc Ny Tạp vẫn tươi tắn, liếc Bích Thiên: "Nhưng nếu thực sự cứ tìm kiểu này, chờ chúng ta gặp bọn họ rồi, nói không chừng bí mật của tinh đồ đã bị phá giải? Bọn họ còn có thời gian thong dong bố trí, ngươi nói xem, Bích Thiên đại ca?"
" Trong Lựợc đoạt giả, người mạnh nhất là Phong Khả cũng chỉ có cảnh giới Nguyên Thần nhị trọng thiên, không phải địch thủ của bât kỳ người nào trong chúng ta, việc gì phải lo bọn họ gài bây?" Bích Thiên khinh thường: "Cho họ thời gian chuẩn bị thì sao? sự khủng bố của chỗ sâu nhất trong cấm địa ngay cả lược đoạt giả cũng không thể phá giải, đợi cho tới đó rồi, tốc độ của bọn họ tất nhiên sẽ giảm xuống, không có gì mà phải lo."
"Không sai, hung hiểm sâu trong cấm địa không ai có thể dự phòng trước. Có lẽ, chờ chúng ta thấy Phong Khả thì người của hắn đã chết gần hết rồi." Lý Nhạc Phong Cách đó không xa gật đầu, thần thái bình tĩnh, không vội vàng nóng nảy.
Hắn và Phạm Hạc của Cửu Tinh thương hội lén thông qua âm thạch để liên hệ với nhau, không bao lâu nữa Phạm Hạc tới.
với tu vi cảnh giới của Phạm Hạc, một khi tới thì rất nhiều kết giới, cấm chế sẽ không cấu thành uy hiếp, mà Cửu Tinh thương hội của bọn họ cũng sẽ chiếm thể chủ động.
Lý Nhạc Phong không vội, chỉ mong chậm một chút để đợi Phạm Hạc.
Áo Cổ Đa và Tạp Tu Ân cũng đến từ Thiên Niết thần quốc, nhưng bởi vì Tử Diệu và Áo Cách Lạp Tư quyết liệt với nhau, hai bên không đi cùng, vẫn duy trì khoảng cách, thầm mang ý tứ phân cao thấp.
Sau khi Áo Cách Lạp Tư rời khỏi chỗ của Tử Diệu, cả người trở nên trầm mặc, rất ít nói chuyện, vừa nhàn hạ sẽ ngồi xuống, tựa hồ dồn tất cả tinh lực để thể ngộ lực lượng áo nghĩa, không hề chú ý tới Tử Diệu.
Hắn đột nhiên thông suốt, khiến Áo cổ Đa rất vui mừng, thường xuyên giảng giải những tâm đắc mà hắn năm đó đột phá cảnh giới, giúp Áo Cách Lạp Tư nhanh chóng tìm được cửa đột phá.
bên Tử Diệu thuộc về một cỗ lực lượng yếu nhất trong mọi người, Tạp Tu Ân tuy rằng cũng là một trong ngũ đại chư hầu, đáng tiếc cảnh giới cũng không cao, chưa đạt tới Nguyên Thần nhị trọng thiên, so với đám người Lý Nhạc Phong, Bích Thiên thì kém một bậc.
Chính vì vậy, rất bề bộn rất trầm mình, không nói chen vào, chỉ cùng Tử Diệu yên lặng đi theo phía sau mọi người.
Bên ngoài sông dài Màu bạc, có vô số kỳ quang lấp lánh, cường giả của tam đại thế lực đi vào đó thì có đôi lúc bỗng nhiên thần thức sẽ hoảng hốt, bị kỳ quang xâm nhập vào óc.
Tử Diệu và Tạp Tu Ân đi chung đường, vẫn luôn lưu ý kỳ quang bên cạnh sông dài, thỉnh thoảng dậm chân dừng lại, yên lặng cảm ứng.
Một ngày này, Tử Diệu nhìn kỳ quang lóng lánh bên cạnh, đột nhiên nắm được gì đó.
Nàng ta bỗng khoanh chân ngồi xuống, hơi nhắm mắt lại, linh hồn tế đài xoay chuyển, một dòng niệm đầu bay vụt ra ngoài, nhập vào trong kỳ quang.
Lưu ly ba quang từ trong thần chi lĩnh vực của nàng ta khuếch tán ra, một dòng hào quang màu xanh da trời xoay chuyển bên ngoài sông dài, du động như linh xà đột nhiên bị thần thức của nàng ta chộp lấy, đột nhiên nhập vào trong linh hồn tế đài của nàng ta.
Thân thể Mạn diệu bỗng nhiên run rẩy, quanh người Tử Diệu thần quang lưu chuyển, đổ mồ hôi đầm đìa, một cỗ áo nghĩa từ trong linh hồn tế đài của nàng ta bắn ra bốn phía, một đạo hào quang nhảy vào trong kỳ quang bên cạnh sông dài, tựa hồ đạt thành liên hệ gì đó.
Quang hoa sáng rực từ trong kỳ quang bay ra, hội tụ trên người Tử Diệu.
các cường giả Nguyên Thần cảnh Phía trước mắt sáng lên, đột nhiên xoay người nhìn về phía nàng ta, lộ ra vẻ khiếp sợ.
" Công chúa điện hạ sắp đột phá!" Thiết Mục hét to, vẻ mặt kinh động, theo bản năng nhìn về phía Tạp Tu Ân.
Thân hình Tạp Tư Ân cũng chấn động, lộ ra vẻ vui mừng: "Không sai, nàng ta ở Thần Vương tam trọng thiên đã lâu ngày rồi, nơi đây tựa hồ có thứ gì đó kỳ diệu, xem ra, chuyển đi này nàng ta gặp may mắn rồi."
bên phía Áo cổ Đa, Áo Cách Lạp Tư mắt lóe sáng, kinh ngạc nhìn Tử Diệu sắp đột phá, sắc mặt có chút âm u khó phân biệt, không biết đang nghĩ gì.
" Nơi Càng nguy hiểm thì càng dễ lĩnh ngộ thiên địa chí lý, nha đầu kia tư chất bất phàm, chỉ là bị quyền thế che mờ tâm trí, hôm nay bỗng nhiên hiểu được, đáng quý!" U Minh Bích Thiên gật đầu, tán thưởng.
" Các ngươi cứ nhìn nàng ta đột phá ư?" Mạc Ny Tạp kinh ngạc, cười khanh khách nói: "Không muốn ngăn cản à?"
" Ngươi dám ngăn cản ư?" Thác Hải hừ một tiếng: "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, tên gia hỏa Độ Thiên Kỳ cực kỳ thương nữ nhi này của thương hắn, biết biết khi nàng ta đang đột phá bị người quấy rầy, ta nghĩ Liệt Diễm tinh vực sẽ nổi sóng đó, e là minh chủ cũng sẽ không bảo vệ được ngươi đâu!"
Mạc Ny Tạp biến sắc, nụ cười trên mặt tắt hẳn, ánh mắt hiện ra một tia sợ hãi.
Trong Liệt Diễm tinh vực, trong tam đại cường giả đỉnh phong hiện giờ, Độ Thiên Kỳ là ương ngạnh kiêu hoành nhất, hắn say mê quyền thế, dùng thủ đoạn vô tình trảm sát nhất nhất các huynh đệ, đạp trên những đống xương để đi lên vương vị chí tôn.
Mấy trăm năm sau, hắn một lòng khai cương khoách thổ, ngũ đại chư hầu dưới tay ai nấy đều điên cuồng hiếu sát, đánh hạ căn cơ cường thịnh của Thiên Niết thần quốc.
Nhưng mà, trăm năm gần đây, Độ Thiên Kỳ lại bỗng nhiên thu liễm.
Người Không biết thì cho rằng hắn già rồi, tâm tư tranh cường háo thắng cũng phai nhạt.
Nhưng loại tồn tại cấp bậc như Bích Thiên, Thác Hải thì có cái nhìn khác.
Độ Thiên Kỳ không phải tâm tư phai nhạt, mà là tìm một đại đạo mới, dồn tất cả tinh lực để đột phá xiềng xích Nguyên Thần, tiến giai trên con đường chung cực của Hư Thần.
Mấy trăm năm nay, quanh năm suốt tháng quanh năm suốt tháng bế quan, đối với quyền thể cũng không còn tham lam như năm xưa nữa.
Khi Phạm Hạc, U Minh minh chủ vẫn đang mở rộng thế lực, hắn liền buông bỏ tất cả, thậm chí ngay cả tương lai của thần quốc cũng không lưu ý nữa, mấy chục năm không lộ mặt một lần, đều là để cầu đột phá.
Sự buông bỏ của hắn, trong mắt rất nhiều người tựa hồ không đáng để sợ hãi, bởi vì sự huyết tinh hung ác của hắn không còn được thể hiện, mọi người sẽ bỏ qua hắn, cho rằng hắn không bằng Phạm Hạc và U Minh minh chủ.
Chỉ có cường giả chân chính, cảnh giới đạt tới trình độ nhất định, hơn nữa quen thuộc với tính cách của hắn mới biết được hắn hiện tại so với năm xưa còn đáng sợ hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Cầm thì dễ mà buông xuống thì khó, hắn có thể buông tất cả, dồn tinh lực cả đời để tìm cảnh giới mới, thậm chí không sợ triệt để vẫn diệt, loại điên cuồng không sợ chết này mới là khủng bố.
Bởi vậy, nghe Bích Thiên nói như vậy, Mạc Ny Tạp trầm mặc, trên mặt không còn cười được nữa.
Nàng ta sợ hãi ở sâu trong nội tâm.
Đây cũng là vì sao Áo cổ Đa rõ ràng có thể ở cấm địa, giết chết toàn bộ đoàn người Tạp Tu Ân, Tử Diệu, nhưng cũng không dám manh động.
Hắn tất nhiên không phải sợ Tạp Tu Ân, cũng không phải sợ Tử Diệu, mà là sợ bóng dáng sau lưng Tử Diệu, bá chủ của thần quốc khiến hắn ở thời kì đỉnh phong nhất cũng phải cúi đầu thần phục.
" Tử Diệu sắp đột phá, còn ngươi thì sao?" Áo cổ Đa hít một hơi, sắc mặt ngưng trọng, nhìn về phía đứa cháu.
" Nửa năm thời gian, nhiều nhất là nửa năm nữa ta tất nhiên sẽ đột phá." Áo Cách Lạp Tư trầm ngâm một chút rồi nghiêm túc nói, trong mắt tràn ngập vẻ tự tin: "Ta thậm chí cảm thấy, rất nhanh ngày đều có thể chạm đến Thần Vương tam trọng thiên, ta nghĩ, thật sự sẽ rất nhanh."
" Tốt lắm, ngươi không thể tụt sau quá nhiều, bằng không nàng ta sẽ xem thường ngươi. Mà ngươi thì vĩnh viễn không thể chinh phục được tâm linh của nàng ta, Thạch Nham sở dĩ có thể chiếm được vị trí cực lớn trong lòng nàng ta, là vì thực lực của tiểu tử đó thực lực khủng bố." Áo Cổ Đa trầm giọng nói.
Trong mắt Áo Cách Lạp Tự hiện lên một tia hung lệ: "Cữu cữu yên tâm, ta sẽ giết hắn, ta nhất định sẽ giết hắn."
"ừ, chỉ cần ngươi giống như hiện tại, không bị tình cảm trói buộc nội tâm, với tư chất của ngươi thì tuyệt đối có thể rất nhanh rất nhanh." Áo Cổ Đa gật đầu.
Trong Cấm địa.
Đoàn người Thạch Nham tiếp tục đi về phía trước, thời gian rất nhanh, nháy mắt đã năm tháng trôi qua.
Năm tháng này, tốc độ của bọn họ cũng không nhanh, gặp rất nhiều hung hiểm, cũng chết và bị thương không ít người, nhưng bọn họ vân đi tới, vẫn đi vào sâu trong cấm địa.
Phong Khả một đoạn thời gian gần đây rất trầm mặc, không thể phát biểu ý kiến, tinh lực đều dùng để dung hợp lôi điện tàn hồn của Độc yêu long, lực lượng tăng cường rất rõ ràng, tựa hồ cứ cách môi một ngày, hắn sẽ có thu hoạch mới.
Kiệt Tư Đặc trao đổi kết tinh nọc độc với Thạch Nham, cũng rất hưng phấn, không có việc gì là lại lâm vào khổ tư, cầm rất nhiều cổ thư nghiên cứu, giống như đang cân nhắc làm sao để luyện chế kết tinh nọc độc đó, tạm thời vẫn chưa có phương án giải quyết.
Từ sau khi Thạch Nham tặng lôi điện tàn hồn của Độc yêu long cho Phong Khả, Thanh Quỷ lược đoạt giả đều đối đãi với hắn như cô gia, không có chuyện gì là tị húy hắn.
Phong Kiêu cũng trở nên nhiệt tình, nghiễm nhiên coi hắn là muội phu, môi ngày không có việc gì là lại tìm Thạch Nham uống rượu tán gẫu, cố ý giao hảo.
Thạch Nham và Phong Nhiêu trong năm tháng này tình cảm cũng càng lúc càng sâu đậm, hai người thỉnh thoảng lại biến mất, khi xuất hiện thì Phong Nhiêu đềụ xuân ý dạt dào, tựa hồ vừa được tưới tắm, mắt đẹp nhìn về phía Thạeh ìsíhấm ẩn chứa thâm tình vô hạn.
Mà Ba Lôi Đặc, môi một lần nhìn thây hai người biên mât thì tim như bị dao cắt, nhưng cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng, công phu nhân nại Quả nhiên là đã tinh tiến.
Trong một đống đá vụn, Phong Nhiêu trần truồng, như nữ xà quấn chặt Thạch Nham, vẻ mặt hồng hào, ngọc thủ khẽ vuốt ngực hắn, cúi đầu ôn nhu nói: "Không biết chúng ta có thể tới được mục tiêu ở sâu trong cấm địa hay không, cũng không biết có thể tìm được tân tinh vực không, càng không biết có thể giết chết tam đại thế lực hay không, nhưng ít ra... Chúng ta hiện tại vân còn sống, trong khoảng thời gian này, là thời gian đẹp nhất trong đời ta, ta vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ, chỉ cần đi cùng ngươi thì ta chết cũng không tiếc."
Tay Thạch Nham vô thức vuốt ve cặp mông đầy đặn của cô ta, tâm thần yên tĩnh, thản nhiên nói: "Yên tâm đi, ai cũng có khả năng phải chết, nhưng không phải là chúng ta."
Trong lúc hai người đang triền miên thì xa xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết, lược đoạt giả tựa hồ lại gặp phải hung hiểm khủng bố gì rồi.
Hai người biến sắc, lập tức chui ra, sau khi mặc quần áo thì bay đi.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật