Vừa nghe thấy tên của Hắc Giác, các khôi thủ đều trầm mặc, thần sắc ngượng ngùng, tựa hồ có chút kiêng kỵ đối với người này.
Ngay cả Huyết Đồ Tạp Thác trong lòng cũng trầm xuống, ở trong đám người chậm rãi thò đầu ra, đánh mắt ra hiệu cho Thạch Nham, trong lòng hắn nhất định phải cẩn thận.
Phong Nhiêu nghe thấy giới thiệu đơn giản của Phong Kiêu thì sắc mặt thay đổi, càng lo lắng hơn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nhưng mà, Thạch Nham và Ba Lôi Đặc ở trước mặt mọi người đã quyết định cách chiến đấu rồi, nếu nàng ta ngăn cản thì chẳng phải là khinh thường Thạch Nham ư?
"Cẩn thận một chút, nghe nói Hắc Giác này cực kỳ khó chơi". Bất đắc dĩ, Phong Nhiêu đành phải đi tới lặng lẽ nhắc nhở một câu.
"Không sao". Thạch Nham thần sắc vẫn bình tĩnh, lạnh lùng đáp lại, không hề khẩn trương vì sắp phải đại chiến.
"Ba Lôi Đặc, ngươi thật đúng là... coi trọng hắn". Giới Nông khẽ lắc đầu: "Không ngờ bảo Hắc Giác ra đấu với hắn, cũng quá nể mặt hắn rồi?".
"Hừ!". Ba Lôi Đặc sầm mặt cười lạnh nói: "Ta chỉ là không muốn nhìn thấy bất ngờ gì phát sinh".
"Ừ, cẩn thận chút cũng không sai, tiểu tử đó rất không tồi, ta thấy Không gian chi lực của hắn cũng không phải là dễ đối phó, để Hắc Giác ra chiến với hắn mới có thể cam đoan vạn vô nhất thất". Lạp Tắc Nhĩ gật đầu.
Ở Thần Phạt chi địa, Phong Khả bởi vì có tu vi Nguyên Thần nhị trọng thiên, cho nên là thế lực cường đại hùng hậu nhất, cũng vì vậy, khi mỗi lần đối mặt với Phong Khả, ba người Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông, Ba Lôi Đặc đều sẽ cùng chung mối thù, cùng nhau lực kháng Phong Khả.
Một khi thay đổi sang nơi khác, ba người ở riêng sẽ lại đối chọi gay gắt, giống như là thành cái lệ rồi.
Khi ba người đang thấp giọng trao đổi thì một cỗ khí tức giá lạnh từ xa bay tới, một luồng bạch quang hiện lên, một cự hán thân cao gần ba thước đột nhiên hiện thân.
Tộc nhân của Ma tộc Long Giác tộc, trên trán mọc một cái long giác gấp khúc dữ tợn, da thịt đen như mực, cơ nhục săn chắc, tựa hồ ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận.
Ma tộc cự hán này nửa người trên mặc giáp ngực, hai vai lắp hai miếng móc sắc bén, dài tới một thước, trông rất khoa trương.
Khí tức Băng hàn từ trên người hắn tỏa ra, hai mắt màu băng. Quanh người sương lạnh lượn lờ, giống như là một khối băng lạnh vô cùng, khiến cho người ta cả người cảm thấy không thoải mái, muốn cách hắn xa một chút.
Băng chi áo nghĩa, ngươi tới tu luyện lực lượng áo nghĩa vừa hay hoàn toàn tương phản với Ba Lôi Đặc, xung đột với nhau, nhưng không ngờ lại là bạn thân.
"Ba Lôi Đặc, ngươi vội vã gọi ta tới làm gì?". Thanh âm của cự hán như tiếng sấm: "Chuyện của Tân tinh vực ngươi làm chủ là được rồi, việc gì phải gọi ta vào? Những quyết định này trước giờ không phải đều do ngươi an bài ư?".
"Hắc Giác, ta gọi ngươi tới đây là nhờ ngươi cướp nữ nhân giúp ta". Ba Lôi Đặc hít sâu một hơi! Vươn tay ra chỉ về phía Thạch Nham: "Đánh bại hắn thì ta có thể cưới Phong Nhiêu, giúp ta chiếu cố hắn tốt vào!".
Hắc Giác rõ ràng sửng sốt, lập tức hùng hùng hổ hổ: "Ba Lôi Đặc, tên hỗn đản ngươi không ngờ bảo ta tới đây làm loại chuyện này, thật đúng là nhàm chán quá mức!".
Vừa nói Hắc Giác vừa bực mình lao về phía Thạch Nham, cao giọng rít gào: "Tiểu tử ngươi chết cho ta! Đừng lãng phí thời gian của đại gia ta!".
"Đừng lấy mạng hắn!". Phong Khả vừa thấy chiến đấu trong nháy mắt đã bắt đầu thì bỗng nhớ ra gì đó, đột nhiên hét to: "Thắng là được rồi, Hắc Giác, tiểu tử ngươi để ý chút cho ta! Ngươi nếu thật dám giết hắn thì đừng trách ta trở mặt!".
Hắn hiển nhiên cũng không đánh giá cao Thạch Nham, bằng không thì sẽ không như vậy như vậy.
Hắc Giác này cực kỳ nổi danh ở Thần Phạt chi địa, Thần Vương tam trọng thiên đỉnh phong chi cảnh, lại là người của ma tộc, cường hãn cực kỳ, áo nghĩa băng chi lực lượng tinh trạm, năm đó Ba Lôi Đặc trước khi chưa đột phá Nguyên Thần cảnh, ở trước mặt Hắc Giác cũng không có được chút ưu thế nào.
Nghe nói Hắc Giác đã sắp lĩnh ngộ được tinh túy của băng chi áo nghĩa, cũng sắp đột phá tới Nguyên Thần cảnh.
Hắc Giác cực kỳ hiếu chiến, trong Thần Phạt chi địa thường xuyên giao thủ với người ta, những năm gần đây, cường giả đồng cấp nổi danh với hắn đã bị hắn luân phiên đánh ngã. Không còn ai là đối thủ của hắn.
Cũng chính vì vậy, Hắc Giác mới có danh hiệu đệ nhất nhân dưới Nguyên Thần, ở Thần Phạt chi địa hung danh hiển hách, so với danh khí của Huyết Đồ Tạp Thác thì lớn hơn rất nhiều, thực lực cá nhân và thế lực phía sau cũng hơn Tạp Thác một bậc.
Các võ giả đang vây xem vừa thấy Hắc Giác không chút do dự, gầm lên một tiếng rồi động thủ thì cũng đều mắng thầm rồi lui về phía sau.
Khi người này giao chiến sẽ không quản có thể ảnh hưởng tới người xung quanh hay không, một khi bắt đầu thì bất chấp tất cả, nếu người xem gần quá thường thường sẽ bị ảnh hưởng.
Mắt Hắc Giác sáng lên, sâm hàn chi lực từ dưới chân hắn một đường thổi quét, như băng long dưới đất chồm lên, ùa về phía Thạch Nham.
Rắc rắc rắc!
Nền đá bằng nham thạch xanh hiện ra những vết rạn cực lớn, từng cây băng trùy bén nhọn từ dưới đất hiện ra, một tầng băng thật dày bao trùm lên, đóng băng khu vực giữa Hắc Giác và Thạch Nham.
"Áo nghĩa mà tiểu tử này tu luyện tựa hồ cũng là băng chi áo nghĩa, tương tự như Hắc Giác, hắc hắc".
"Ba Lôi Đặc bảo Hắc Giác tới đây chắc chính là để Hắc Giác giáo huấn hắn, cho hắn biết uy lực chân chính và chỗ tinh diệu của băng chi áo nghĩa".
"Đúng vậy, Ba Lôi Đặc muốn đánh bại hắn bằng áo nghĩa chủ mà hắn đắc ý, khiến tiểu tử này cả đời mang theo ám ảnh trong tâm linh, không bao giờ có thể đề thăng được cảnh giới, quả nhiên là rất độc".
"Đương nhiên rồi, tiểu tử này dám cướp nữ nhân trong tay Ba Lôi Đặc, tất nhiên sẽ không có kết cục tốt".
Khôi thủ của thế lực các phương châu đầu ghé tai, ồn ào nghị luận, ngưng thần quan vọng, lớn tiếng hò hét.
Hai cái đùi như hai cột băng của Hắc Giác không ngừng có cực hàn chi lực thẩm thấu xuống dưới đất, khu vực giữa hắn và Thạch Nham bị đóng băng triệt để, tầng băng dày tới cả trăm mét, từng cây băng lăng hiện ra, dưới sự dẫn dắt của lực lượng của hắn cuối cùng cũng bắn ra.
Cực hàn chi lực lan tỏa, rất nhiều người cảnh giới hơi thấp đều rùng mình, không thể không lui xa hơn một chút, nhưng mà ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào băng lăng bắn ra.
Mấy trăm cây băng lăng như trường mâu bén nhọn, mang theo tiếng rít chói tai, xé rách thương khung, bao phủ toàn bộ khu vực của Thạch Nham.
Phong Khả đã sớm dẫn theo Phong Kiêu, Phong Nhiêu đi ra xa mấy trăm thước, đứng trên bình đài nhìn chiến trường.
Chiến trường là sân tu luyện của võ giả Thanh Quỷ, chiếm mấy ngàn thước, cực kỳ rộng, Hắc Giác vừa thi triển ra cực hàn chi lực, sân tu luyện to lớn đều bị đóng băng, giống như là ở trên một hồ nước lạnh, băng phủ tất cả các góc.
Mấy trăm tấm băng lăng đâm tới, cả người Thạch Nham đột nhiên kêu rắc rắc.
Thần thể khỏe mạnh to lớn của hắn tự dưng khô quắt một cách quỷ dị, trong nháy mắt đã gầy đi một vòng, cùng lúc đó, một cỗ năng lượng cực kỳ tà ác thô bạo từ trong cơ thể hắn tăng mạnh một cách không có giới hạn, một cỗ hung sát chi khí từ sau đầu xộc lên trời, giống như cánh của yêu ma, rất tà ác và quỷ dị.
Con ngươi của hắn biến thành màu đỏ rực như máu, thần sắc hờ hững vô tình, tạo cho người ta một loại cảm giác như không hề có tình cảm.
Bạo tẩu tam trọng thiên!
"Mẹ! Cũng có chút lợi hại!".
"Một cỗ năng lượng tà ác mạnh quá! Lực lượng trong nháy mắt đã tăng lên gấp mấy lần! Mẹ nó, kỳ lạ!".
"Tiểu tử khủng bố! Lực lượng trong nháy mắt đã tăng vọt, đây là tình huống gì vậy?".
"Chịu!".
Mọi người bỗng nhiên kêu to.
Chính là như vậy!
Huyết Đồ Tạp Thác hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên trấn định, vào sát na con ngươi của Thạch Nham đỏ rực lên, hắn đã biết Thạch Nham đang nghiêm túc đối địch!
Vù vù vù!
Mấy trăm tấm băng lăng bắn tới, uy lực cực kỳ khủng bố. Võ giả cảnh giới Thần Vương nhị trọng cảnh cho dù là thi triển ra thần chi lĩnh vực thì cũng sẽ bị đánh tan trong nháy mắt.
Trong mắt Thạch Nham huyết quang chợt lóe, lực lượng áo nghĩa đột nhiên biến đổi, vươn tay ra chỉ ra xa vào hư không, đột nhiên hét to.
Không gian bị giam cầm, năng lượng ngưng trệ, thanh âm bị ngăn cách, trong thần chi lĩnh vực của hắn, tất cả tĩnh mịch một cách quỷ dị.
Mấy trăm băng lăng sắc bén trường mâu trường mâu đình trệ trong hư không, một cây băng cách hắn gần nhất chỉ cách hắn có hơn một thước, đối diện mi tâm của hắn.
"Vỡ!".
Thần chi lĩnh vực của Thạch Nham đột nhiên biến đổi, sau người bốc lên sát khí, hóa thành từng quỷ thủ màu xanh, hung hăng đè lên những băng lăng.
Rắc rắc rắc.
Mấy trăm cây lăng lăng bạo toái trong hư không, mảnh băng bay tán loạn, lượn lờ bên cạnh người Thạch Nham, sương mù mênh mông, lộ ra vẻ mộng ảo.
Mọi người ngạc nhiên, tiếng ồn ào bỗng nhiên ngừng lại.
Trên bãi đá, Thanh Quỷ khôi thủ Phong Khả, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Phong Nhiêu: "Nha đầu ngươi, nhiều năm như vậy ánh mắt đích xác phi phàm, chưa bao giờ nhìn lầm ai".
Phong Kiêu cũng thần sắc kinh ngạc, thì thào: "Những lời lúc trước của tiểu muội ta đến bây giờ cuối cùng cũng tin rồi. Chẳng trách hắn dám rời khỏi với huynh đệ Tạp Thác, quả nhiên là có chỗ dựa, chúng ta nhìn lầm rồi, tiểu tử này tuyệt đối là một nhân vật!".
"Ta đã nói rồi, cho dù là ta và hắn tử chiến thì người cuối cùng bị giết khẳng định sẽ là ta, chứ không phải là hắn". Phong Nhiêu vẻ mặt phấn chấn, nhưng vẫn giả bộ trấn định, lạnh lùng nói: "Hắn chính là như vậy đó, khiêu chiến vượt cấp với hắn mà nói thì là rất bình thường".
Phong Khả, Phong Kiêu nhìn nhau một cái, trong lòng thầm gật đầu, không hoài nghi nữa.
Băng lăng bạo toái, Thạch Nham không chút sứt mẻ, con ngươi tỏa ra hồng quang huyết tinh yêu dị, nhìn về phía Hắc Giác, không vội động thủ.
Hắc Giác thì sửng sốt trong chốc lát, nhìn về phía hắn, sắc mặt dần dần ngưng trọng, hít một hơi băng hàn chi khí rồi nghiêm nghị nói: "Ta nhìn lầm rồi, người quả thật là một đối thủ, hiện tại ta sẽ toàn lực ứng phó! Ngươi đã thắng được sự tôn trọng của ta, ta sẽ coi ngươi trở thành cường giả thực lực ngang nhau!".
"Ba Lôi Đặc, đối thủ này của ngươi không kém, không hề kém hơn ngươi năm đó". Lạp Tắc Nhĩ cau mày, trầm giọng nói: "Cho dù là ngươi năm đó, khi ở Thần Vương nhị trọng thiên chi cảnh e là cũng không có lực lượng cường hãn như vậy đâu nhỉ".
"Ừ, tuyệt đối là một nhân vật, chẳng trách có thể lấy được Tinh Đồ từ Luyện Ngục tinh. Không đơn giản". Giới Nông cùng tán thưởng.
Ba Lôi Đặc sắc mặt khó coi, hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Thiên hỏa! Thiên hỏa chi lực đâu!
Kiệt Tư Đặc thì ánh mắt nóng rực, trong lòng thầm hô, vẻ mặt chờ mong, âm thầm chờ thiên hỏa hàng lâm, muốn cẩn thận nghiền ngẫm tường tận.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật