Phong Nhiêu quả nhiên không có biện pháp nào nắm bắt Thạch Nham
Thạch Nham không đi, nàng cũng không đuổi được, cũng chỉ có thể nấp ở trong hồ nước tắm rửa, đã lâu chưa từng thấy qua nước sạch, nàng cũng không muốn bỏ qua cơ hội tắm rửa này.
Hồ nước trong suốt, cho dù nàng ẩn thân ở đáy hồ, Thạch Nham vẫn có thể thấy chỗ trắng nõn động lòng người, chiếm không ít tiện nghi không công.
Cơ thể Phong Nhiêu đã bị hắn sờ khắp, cũng giống như có chút cam chịu, không tị hiềm mà tùy ý hắn chiếm tiện nghi nhỏ, vẫn tự tắm rửa.
Thạch Nham nằm nghiêng ở trên hòn đá nhô lên, vẻ mặt lạnh lùng, một lát sau, đột nhiên cười nhẹ một tiếng, cũng phi thân vào trong hồ nước, cách Phong Nhiêu mấy chục thước, ngâm ở trong hồ, ngửa mặt lên trời nhìn bầu trời sao lấp lánh, tự tại an tường.
Phong Nhiêu kinh hoảng một chút, vốn tưởng rằng Thạch Nham sẽ dậy lòng xấu xa, âm thầm đề phòng, đợi đến khi nàng phát hiện Thạch Nham cũng không muốn chiếm tiện nghi của nàng, mới bình tĩnh lại.
Tinh vực Liệt Diễm này cách đại lục Thần Ân không gian vô tận, xa đến độ cho dù hắn là ma huyết bất tử, cũng khó có thể cảm ứng được hướng đi của bên kia.
Một thân một mình xông pha ở tinh vực xa lạ.'thật vất vả mới có nhàn hạ, nhìn biển sao kia, không tự kìm hãm đứợc mà sinh ra tình cảm nhớ nhà.
Tới đại lục Thần Ân đến nay, đã qua thời gian mấy chục năm, rất nhiều trí nhớ khác, dần dần mơ hồ.
Hắn cực sớm đã mất đi cha mẹ, ở một tinh không khác cũng không thể ngộ được tình thân, hắn khi đó phóng đãng không kềm chế được, say mê ở khiêu chiến cực hạn, tìm kiếm lạc thú, không có huynh đệ tay chân, không có sinh tử chi giao, cũng không có cái gì không có người nào đáng để hắn đối đãi toàn tâm toàn ý.
Ngược lại sau khi đi tới đại lục Thần Ân, hắn dùng thân phận một Thạch Nham khác, cảm nhận được sự cảm động của thân tình, được Thạch Kiên và Thạch gia xem thành hy vọng, quan tâm cẩn thận.
Hắn cả đời kinh nghiệm, sau khi đi tới đại lục Thần Ân, mới chính thức tách ra khỏi ánh sáng loá mắt, cảm nhận được nhân sinh có ý nghĩa cùng truy cầu.
Rất nhiều chuyện ở đây, thành quá trình cảm động mà linh hồn hắn khó có thể quên được, nhìn sao trời, cả đám ảnh hưởng quen thuộc lại lạ lẫm, dường như hiện ra rõ ràng trong đầu hắn.
Một tia sáng, từ trong biển sao hiện ra, ánh sáng dần dần lớn lên, mơ hồ có thể thấy được bộ dạng một chiến hạm, từ trong từng điểm ngôi sao lao ra, đi về phía bên này.
Bỗng tỉnh dậy, ầm ầm chấn động, hắn lập tức đi tới phương vị Phong Nhiêu trong hồ nước, quát khẽ: "Có chiến hạm!"
Phong Nhiêu thất kinh, vội dùng áo che thân thể thanh mị động lòng người, đôi mắt thầm hận mà liếc hắn một cái, mới ngẩng đầu nhìn trời.
Ba người Bàng Gia, Hán Địch, Cam Cơ sau khi tử vong, toàn bộ ngọc thạch của ba người bọn họ rơi vào trong tay Thạch Nham, ngọc thạch có sinh mệnh ẩn nấp kỳ diệu.
Thạch Nham lập tức lấy ra một khối, giừ trong lòng bàn tay, hơi thả lỏng một chút
Phong Nhiêu cũng phản ứng lại, lấy ra ngọc thạch của nàng, che dấu dấu vết sinh mệnh trên người
Ken két!
Đáy hồ tách ra một thạch động thật sâu, Thạch Nham không khỏi kéo Phong Nhiêu, nấp ở trong thạch động dưới đáy hồ, lại dùng hòn đá chặn không ít cửa động, chỉ lộ ra đôi mắt u lãnh, xuyên thấu qua hồ nước nhìn bầu trời.
Che dấu sinh mệnh, thể thần cũng bị che dấu, cường giả trên chiến hạm kia, trừ khi đạt tới cảnh giới cực cao của Nguyên thần, nếu không tuyệt không thể nào cảm nhận được hai người bọn họ.
"Sẽ là ai?" Thạch Nham cau mày, hắn vẫn không quá quen thuộc bố cục của tinh vực Liệt Diễm như cũ, không biết khối khu vực này thuộc về nơi nào, có ai thường lui tới, cho nên liền hỏi vậy, nhìn về phía Phong Nhiêu.
Phong Nhiêu nhíu mày, "Khu vực này, chỉ có chiến hạm của Cửu Tinh thương hội thỉnh thoảng đi qua, cũng có Lược Đoạt Giả thường lui tới, săn bắt vật tư của Cửu Tinh thương hội, có điều so với khu vực khác, nơi này tương đối thái bình, cơ hội xảy ra chiến đấu rất ít".
Thạch động được Thạch Nham oanh mở cũng không lớn, hai người nấp bên trong, cánh tay tựa cùng nơi, quần áo trên người cũng bị ngâm ướt, cánh tay cùng tựa, có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của nhau.
Trên mặt Phong Nhiêu hiện ra vẻ khác thường, theo bản năng nhìn chỗ dán tay, nhíu mày, liền muốn tránh ra một chút.
Thạch Nham lập tức phát hiện, mỉm cười nhìn nàng một cái, "Chô nào trên người ngươi mà ta chưa chạm qua, có cần khách khí như vậy không?"
Phong Nhiêu thầm hận, cắn răng, đôi mắt phát ra vẻ oán hận, thấp giọng nói: "Ta thề, sớm muộn gì có một ngày, sẽ bắt ngươi trả giá thật đắt!"
Nàng không nói lời hung ác còn đỡ, vừa uy hiếp như vậy, Thạch Nham lập tức nở nụ cười hắc hắc, không biết xấu hổ mà đụng lên nàng, không gian ảo diệu trên người vừa hiển ra, giam cầm khu vực chỗ nàng.
Vào lúc nàng thất kinh, Thạch Nham một tay giữ lấy nàng, để Phong Nhiêu ngã vào trong lòng ngực của hắn, cười tủm tìm nói: "Ta đã nói rồi, ta là người dễ mềm lòng, nếu ngươi muốn ta hợp tác với phụ thân ngươi, thủ đoạn khác không có hiệu quả, nhưng dùng sắc đẹp là có tác dụng nhất. Dù sao đi nữa ta và ngươi cũng có quan hệ vợ chồng, một cái hôn sự liền đủ lôi kéo ta".
" Có quỷ mới tin ngươi!" Phong Nhiêu nghiến răng nghiến lợi, đang định phản kháng giãy dụa, đột nhiên sắc mật, quát khẽ: "Lược Đoạt Giả Huyết Khô Lâu Đầu, là người của Lạp Tắc Nhĩ! cẩn thận!"
Thạch Nham ngạc nhiên, cũng dừng động tác khinh bạc, ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt từ từ trầm xuống.
Chiến hạm từ từ hiện ra, dài sáu bảy trăm mét, toàn thân do gỗ màu xám tro kỳ lạ kiến tạo mà thành, gỗ dính vết máu loang lổ, có khu vực hiện lên sắc đỏ thẫm, rõ ràng cho thấy máu tươi khô mà thành.
Ở tầng ngoài chiến hạm, treo từng cái đầu lâu máu chảy đầm đìa, có đủ chủng tộc, lớn nhỏ bất đồng, cả đám Huyết Khô Lâu Đầu được dây thường buộc trên chiến hạm, nhìn sơ qua, Huyết Khô Lâu Đầu sợ là phải ngàn cái, làm cho người ta sợ hãi cực kỳ, máu tanh đáng sợ.
Trên chiến hạm, một cờ thưởng Huyết Khô Lâu Đầu tiên diễm tung bay, lá cờ tựa hồ bị máu tươi ngâm qua, **, còn nhỏ máu tươi, có chút dọa người.
Từng tên võ giả, hiện ra trên chiến hạm, cảnh giác đánh giá bốn phía, mỗi người đều có ngọn, đều là dạng bưu hãn tàn nhẫn, hung quang trong mắt bắn ra bốn phía.
" Lược Đoạt Giả Huyết Khô Lâu Đầu, là một cổ thế lực rất mạnh của đất thần phạt. Thủ lĩnh là Lạp Tắc Nhĩ, cảahgiới Nguyên thần Nhất Trọng Thiên, thế lực ở đất thần phạt gần voi phụ thân ta". Phong Nhiêu mặt lạnh lùng, "Lạp Tắc Nhĩ hung danh hiển hách, thích đầu lâu máu chảy đâm đìa, sau khi hắn hành hung sẽ chặt đầu cường giả, trở thành chiến lợi phẩm buộc trên chiến hạm. Chiến hạm Huyết Khô Lâu Đầu kia, do cây Huyết Hoàng chế thành, cứng giống tóm thiết, còn có thể che dấu khí tức trên đố, tốc độ cực nhanh, vô cùng khó chơi".
Thủ lĩnh Lược Đoạt Giả Huyết Khô Lâu Đầu Lạp Tắc Nhĩ, chính là một tên cường giả cảnh giới Nguyên thần khác trong Lược Đoạt Giả ngoại vực của đất thần phạt, người này ra tay tàn nhẫn, ở đất thần phạt, là số ít người hung ác có thể dám giằns co với Phong Khả.
" Đây là khu vực hoạt đội hắn?" Thạch Nham nhíu mày, "Dựa theo lời của ngươi, khối khu vực gần đây, không phải rất ít xuất hiện chiến đấu sao?"
"Đúng là rất ít, nhưng không có nghĩa là không có". Phong Nhiêu giay giay đầu, có điểm nhức đầu nói: "Lạp Tắc Nhĩ và Lược Đoạt Giả Huyết Khô Lâu Đầu, bình thường sẽ không rời khỏi chỗ ẩn nấp của chúng, hiện giờ xuất hiện ở chỗ này, nhất định là có hành động lớn. Ta dám khẳng định, mấy ngày gần đây, nhất định có chiến hạm mang theo vật tư đi qua nơi đây, Lạp Tắc Nhĩ tới đây trước một bước, là định phục kích".
Thạch Nham vẻ ngưng trọng, hai cánh tay vòng quanh Phong Nhiêu, cả người căng lên, cẩn thận chuẩn bị, một khi Phong Nhiêu có hành động dị thường, sẽ lạt thủ tồi hoa.
Phụ thân của Phong Nhiêu là Phong Khả, chính là cự ma kiêu hùng chân chính của đất thần phạt, nói không chừng quan hệ với Lạp Tắc Nhĩ không tệ, nếu cho Lạp Tắc Nhĩ biết Phong Nhiêu ở trong tay hắn, hành tung bại lộ, hắn rất khó chạy thoát một kiếp.
" Ngươi không cần cẩn thận như vậy". Bộ ngực đầy đặn của Phong Nhiêu bị cánh tay hắn ép thành biến hình, như bị điện hồ đánh trúng, hai má phát ra vẻ đỏ ửng mất tự nhiên, lại âm thầm cắn răng, "Lạp Tắc Nhĩ không hợp với phụ thân ta, đây là chuyện tất cả mọi người đều rõ, nếu hắn biết ta bị ngươi giam cầm, tuyệt sẽ không cứu ta, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thạch Nham cười gượng hắc hắc, cũng không tin nàng, vẫn ôm chặt nàng như cũ, tiến tới bên tai nàng khẽ lên tiếng; "Mặc kệ hắn, chúng ta từ từ xem thử".
Phong Nhiêu tức giận vô cùng, biết Thạch Nham đây là cố ý chiếm tiện nghi của nàng, nhưng lại không có biện pháp gì.
Bị ôm như vậy, bộ ngực bị đè, nàng phát ra sự khuất nhục bất an mãnh liệt, không tự kìm hăm được, nhớ tới huyết chiến hương diễm trên thiên thạch kia, hoàn cảnh lúc ấy, vẫn như mộng mà hiện ra trong đầu nàng
Ở trước khi có Thạch Nham, nàng chưa từng trải qua tư vị nam nhân, vì bí mật tinh đồ, lúc còn trẻ liền tự mình đến Luyện Ngục tinh, ban đầu lúc cơ thể bị chinh phạt, nàng mặc dù cuồng nộ cực kỳ, nhưng cũng lần đầu tiên cảm nhận được diệu vị, trong khoảng thời gian này thường sẽ không tự chủ được mà nhớ lại, không lái đi được.
Lúc này, nàng lại cùng Thạch Nham dán sát nhau, lại bị tận lực khiêu khích, không ngờ thoáng có điểm không kìm nổi.
Thầm mắng mình sa đọa thấp hèn, Phong Nhiêu vội ổn định thần trí, cưỡng chế bản thân khôi phục tĩnh táo, không nghĩ nhiều nữa, hung hăng nói: "Ngươi thả lỏng chút đã".
"Ngươi xem, bọn họ tới chỗ này, ta nghĩ bọn họ muốn biển nơi đây thành cứ điểm". Thạch Nham không để ý tới nàng ,đưa tay chỉ lên đầu, "Mỏ tinh bỏ hoang này, bên trong có vô số quặng mổf cũng không cần phí sức thêm, trực tiếp ẩn nấp vào là được. Xem ra, Lạp Tắc Nhĩ kia là định bỏ vốn lớn, không biết ai lại xui xẻo như vậy, bị hắn tính kể như thế".
"Tất nhiên là Cửu Tinh thương hội, Lạp Tắc Nhĩ và Cửu Tinh thương hội nghe nói có huyết cừu, nhiều năm như vậy, vẫn luôn cắn Cửu Tinh thương hội không tha, ta nghe nói, hắn hình như trước kia cũng là người của Cửu Tinh thương hội bị diệt tộc truy sát, mới chạy trốn tới phụ cận đất thần phạt". Phong Nhiêu thấy hắn không buông tay, cũng không thể tránh được, cắn răng giải thích: " Cửu Tinh thương hội muốn giết hắn nhiều năm rồ, nếu không phải gần đất thần phạt có vô số hung hiểm náu
mình, Lạp Tắc Nhĩ đã sớm chết. Nhưng Lạp Tắc Nhĩ bây giờ đạt tới cảnh giới Nguyên thần, liền có vốn chống lại với Cửu Tinh thương hội, những năm gần đây giống như chó điên nhìn chàm chàm Cửu Tinh thương hội, lần này hẳn cũng sẽ không ngoại lệ".
"Ha ha, có ngươi ở bên cạnh, ta giống như có thêm đôi mắt, ở đất thần phạt hẳn là sẽ thoải mái không ít". Thạch Nham nở nụ cười, miệng rộng liếm nhẹ vành tai óng ánh của Phong Nhiêu.
Phong Nhiêu như bị điện giựt, thân thể đây đã nhịn không được run lên, da thịt trắng nõn phát ra vẻ ửng hồng.
Thạch Nham cười thầm, nhưng ánh mắt phía sau cổ Phong Nhiêu, lại bình tĩnh như vậy, cũng không có vẻ động tình.
Hắn đã quyết định, phải hết sức chinh phục nữ nhân này, khiến Phong Nhiêu một lòng một dạ đi theo, trở thành một cánh tay của hắn, trợ giúp hắn cướp lấy tinh vực mới.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật