Trang chủ » Sát Thần » Chương 489: An bài thỏa đáng

Chương 489: An bài thỏa đáng

Liệt Hỏa đế quốc, Thần Hữu đế quốc bị càn quét.

Đế Sơn, Vũ Nhu, Dịch Thiên Mạc Yết Mãnh, Tạp Ba, năm võ giả Thông Thần cảnh xuất thủ, ở U Vân ai có thể phong? Chỉ mất năm ngày ngắn ngủi cao thủ của Liệt Hỏa đế quốc và Thần Hữu đế quốc đã bị tàn sát sạch sẽ, hai nước không còn một võ giả niết sào cảnh nào xuất hiện.

dưới lực lượng cường thế tuyệt đối, quốc gia lộ ra vẻ bạc nhược, võ giả cường hãn chỉ bằng vào sức của một người là có thể biến vô số quốc gia thành tro tàn, trực tiếp bị diệt quốc.

Giết chóc Lần này khiến tất cả võ giả của U Vân nhận thức đến được đối địch với Thạch gia sẽ rơi vào kết cục nào.

U Vân không còn bất kỳ một cỗ thế lực nào cả gan đối địch với Thạch gia nữa, tuy nói Thạch gia rời khỏi Vô Tẫn hải. Nhưng oai danh của Thạch gia vì sự tồn tại của Thạch Nham lại truyền khắp toàn bộ U Vân.

dưới sự an bài của Thạch gia, Thạch gia, Tả gia đều không lưu luyến Thiên Vẫn thành, tụ tập tộc nhân trong tộc. Cùng Thạch Nham rời khỏi U Vân, chậm rãi tới Vô Tẫn hải.

Trong Lộ trình, Thạch Nham thỉnh thoảng luyện chế một số bí bảo đưa cho thân nhân của Thạch gia, hy vọng những bí bảo này có thể giúp người của Thạch gia đề thăng lực lượng nhanh hơn.

Sau khi Có được ký ức luyện khí của một luyện khí sư, hắn khi nhàn rỗi sẽ luyện chế một số đồ chơi.

Khi ở Vô Tẫn hải, hắn từ trong tay thế lực các phương đòi tài liệu tu luyện, đủ để cho hắn lãng phí vô độ.Chỗ tài liệu tu luyện khổng lồ này thành tiêu hao phẩm luyện khí của hắn, để cung cấp cơ sở kiên cố cho vì hắn luyện khí.

Người của Thạch gia sau khi có được những bí bảo này thì Ai nấy vui mừng như điên, không ngờ chỉ qua mười năm, Thạch Nham chẳng những thành một võ giả thiên vị cảnh, còn tu thành luyện khí sư, kinh hỉ này Khiến cho bọn họ quả thực không biết trong mười năm này Thạch Nham là thông qua phương thức gì để tu luyện nhanh chóng như vậy.

Trải qua hai tháng đi đường. Thạch Nham và thân nhân đã tới Đồ Tháp hải vực.

Không vội vã tới Bất Tử đảo. Hắn đi tới Thi Thần Giáo ở Đồ Tháp hải vực, tìm hai vị Thi Vương, từ trong cơ thể lấy ra bốn bất tử chi huyết giao cho hai vị Thi Vương để hai vị Thi Vương mượn bất tử chi huyết tiến hóa nhanh hơn.

Từ sau khi thành lập quan hệ hữu hảo với Thi Vương vạn năm. Hắn phát hiện Thi Vương đối đãi với hắn luôn mang theo vẻ thân thiết, Thi Vương khác với nhân loại, chỉ cần là ngươi bọn họ tin cậy thì sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với người đó, không bao giờ tính kế, điểm này khiến Thạch Nham rất vui.

Bất tử chi huyết đối với yêu thú và sinh vật có nhục thân kỳ dị cũng có công hiệu rõ rệt. Thi Vương Vạn năm cắn nuốt hai giọt bất tử chi huyết, mơ hồ có một loại quan hệ huyết mạch tương liên với Thạch Nham, đối với hắn cũng càng vô cùng thân thiết hơn, giống như coi hắn là thân nhân duy nhất.

Hắn sắp rời khỏi Vô Tẫn hải, trước khi đi, hắn hy vọng có thể an bài thỏa đáng cho Vô Tẫn hải, hai đại Thi Vương thực lực tăng cao, sau này tất nhiên sẽ là tồn tại khủng bố nhất của Vô Tẫn hải, nếu có thể có được sự ủng hộ thiệt tình của Thi Vương, cho dù là hắn không ở Vô Tẫn hải thì Dương gia cũng vững như Thái Sơn, sẽ không bị bất kỳ lực lượng nào uy hiếp.

Ở Thi Thần Giáo vài ngày, hắn mới một lần nữa khởi hành tới Bất Tử đảo.

Trên đường qua Viên La hải vực hắn lại một lần nữa ngừng lại.

Nguyệt đảo và Đường Uyên Nam, Âu Dương Lạc Sương long trọng tiếp đãi hắn, tất cả trưởng lão của Tam Thần Giáo toàn bộ đến đông đủ. Ai nấy vẻ mặt cung kính, giống như thật sự coi hắn trở thành Tinh Thần của Tam Thần Giáo.

" Tinh Thần Vệ ta trả lại cho các ngươi." Thạch Nham cười cười: "Ta muốn rời khỏi Vô Tẫn hải, tới Thần Châu đại địa, có một số lời cũng nên nói rõ với các ngươi.

Đường Uyên Nam và Âu Dương Lạc Sương lộ ra vẻ mặt chú ý.

"
Ta từng tới ám từ vụ chướng một chuyến, ở đó biết được một tông phái cổ xưa của Thần Châu đại địa." Trầm ngâm một chút, hắn chậm rãi nói ra tình hình thực tế: "Quang Minh thần giáo, đây là một trong bảy cổ phái của Thần Châu đại địa, đều có lịch sử vạn năm. Ở trong Quang Minh thần giáo cũng có Nhật Nguyệt Tinh tam thần, có Viêm nhật vũ hồn, Ngân nguyệt vũ hồn và Tinh thần vũ hồn, nhận thức của bọn họ đối với ba loại vũ hồn này còn trên các ngươi. trong tông phái cổ xưa này có cường giả Chân thần cảnh, giữa bọn họ và Tam Thần Giáo có liên hệ vi diệu, theo phỏng đoán của ta thì tổ tiên của Tam Thần Giáo chắc đến từ Quang Minh thần giáo của đại địa." Hắn đem những liên hệ biết được Có liên quan tới Quang Minh thần giáo và Tam Thần Giáo kể lại rõ ràng

"
Ta có thể khẳng định. Quang Minh thần giáo của Thần Châu đại địa chính là ngọn nguồn của Tam Thần Giáo, lần này ta tới Thần Châu đại địa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ tới Quang Minh thần giáo." Thạch Nham thần sắc bình tĩnh: "Các ngươi nếu có gì muốn nói với Quang Minh thần giáo thì không ngại nói với ta một tiếng, ta sẽ nhắn dùm. Đương nhiên, các ngươi cũng có thể tự mình tới Quang Minh thần giáo, ta nghĩ Quang Minh thần giáo chắc rất vui được đón nhận các ngươi. Dù sao Hai người các ngươi cảnh giới không thấp, cho dù tới Quang Minh thần giáo thì cũng có thể có được địa vị không tồi."

Cho dù là ở Thần Châu đại địa, võ giả Thông Thần cảnh cũng coi như là cao thủ, nếu hai người này tiến vào Thần Châu đại địa, tới giáo phái của Quang Minh thần giáo, cường giả của Quang Minh thần giáo tất nhiên sẽ vui vẻ tiếp nhận. Có thể có thêm một phần trợ lực cho giáo phái, bọn họ khẳng định sẽ không cự tuyệt.

Chỉ có điều, tới lúc đó, Đường Uyên Nam, Âu Dương Lạc Sương e là sẽ không được tự do tự tại như bây giờ.

Ở Vô Tẫn hải, hai người này chính là chủ nhân của Tam Thần Giáo, có thể muốn làm gì thì làm, an bài tất cả cho Tam Thần Giáo, không cần nghe ai phân phó, không cần nhìn sắc mặt của người khác, có thể tự mình làm chủ.

Nhưng bọn họ một khi tiến vào Quang Minh thần giáo, sẽ rất khó được tự tại như vậy. Đến lúc đó bọn họ có lẽ có thể trở thành trưởng lão của Quang Minh thần giáo, nhưng vẫn phải chịu sự ước thúc của giáo chủ Quang Minh thần giáo, thậm chí sẽ bị các trưởng lão có cảnh giới cường đại hơn so với bọn họ sai khiến đi làm việc.

Chiến đấu ở Thần Châu đại địa so với Vô Tẫn hải thì còn kịch liệt hơn, nếu người của Quang Minh thần giáo An bài bọn họ giao phong với cường địch, nói không chừng bọn họ sẽ bởi vậy mà đánh mất tính mạng.

Lợi ích thì cũng có.

Ở trong Quang Minh thần giáo bọn họ có thể có được tư liệu tu luyện có liên quan tới vũ hồn của bọn họ hơn, trên tu luyện cảnh giới có thể bớt phải đi đường vòng, nếu lăn lộn tốt thì có lẽ cũng có thể có thân phận địa vị trác tuyệt ở Quang Minh thần giáo, quyền thế so với ở Vô Tẫn hải thì còn lớn hơn.

Có lợi có hại, phải xem hai người này lựa chọn như thế nào.

Hắn nói xong thì Âu Dương Lạc Sương và Đường Uyên Nam lộ ra vẻ trầm tư, không vội vã tỏ thái độ.

Thạch Nham cũng không phải muốn họ tỏ thái độ ngay, nên cũng không giục.

Hồi lâu, Đường Uyên Nam hít sâu một hơi: "Có tới Thần Châu đại địa hay không thì chúng ta cần phải suy nghĩ cho kỹ đã, dưới tình huống chưa có đủ thực lực, mạo muội tiến vào Thần Châu đại địa cũng không phải là quyết định chính xác. Ừ, chúng ta chúng ta cần cân nhắc một đoạn thời gian."

"
Cái này tùy các ngươi." Thạch Nham gật đầu, chợt dánh mắt ra hiệu cho Đường Uyên Nam, y bảo hắn đuổi các trưởng lão đi.

Đường Uyên Nam nghe theo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Trong nháy mắt,, tụ tập ở Tam Thần Giáo biến mất, nơi đây chỉ còn lại có ba người Thạch Nham, Đường Uyên Nam, Âu Dương Lạc Sương.

"
Đây là hai giọt sinh mệnh nguyên dịch, hy vọng có thể giúp gì được cho các ngươi, nhận lấy đi." Lấy ra hai giọt chất lỏng đặc thù. Hắn phân biệt đưa cho Âu Dương Lạc Sương và Đường Uyên Nam: "Các ngươi vẫn rất lạ, vì sao hai cường giả của hải tộc Ngân Huy và Nộ Lãng cung kính với ta như vậy, đáp án ở trên sinh mệnh nguyên dịch này."

"
Thình thịch."

Hai giọt sinh mệnh nguyên dịch đồng thời truyền đến tiếng tim đập hữu lực. Khiến Đường Uyên Nam và Âu Dương Lạc Sương ngạc nhiên.

"
Sinh mệnh nguyên dịch này đối với võ giả cảnh giới Thông thần tam trọng thiên mà nói thì cực kỳ quý giá, nó có thể đề cao cơ hội đột phá tới Chân thần cảnh, giảm bớt rất nhiều cản trở."

Thạch Nham nói ra công hiệu của sinh mệnh nguyên dịch.

Đường Uyên Nam, Âu Dương Lạc Sương hai mắt sáng lên, khiếp sợ không thôi.

"
Quá quý trọng." Đường Uyên Nam run rẩy, xấu hổ xoa xoa tay: "Sao có thể như vậy được, chúng ta cũng không giúp ngươi được nhiều."

"
Không cần phải thực sự giúp ta, chỉ cần biểu hiện ra thái độ hữu hảo là đủ rồi." Thạch Nham cười cười: "Nhận lấy, cái này đối với tu luyện trong tương lai của các ngươi là cực kỳ hữu dụng. Ta thực sự hy vọng các ngươi một ngày kia cũng có thể bước vào Chân thần cảnh, chỉ cần đến lúc đó, các ngươi vẫn nhớ phần ân tình này của ta là được rồi."

Đường Uyên Nam, Âu Dương Lạc Sương gật đầu thật mạnh, trịnh trọng nhận lấy sinh mệnh nguyên dịch, tuy rằng không nói gì, nhưng vẻ mặt đã cho thấy tất cả.

"
Ừ, cuối cùng là một yêu cầu nho nhỏ." Thạch Nham cười cười, nhìn về phía Nguyệt Thần Âu Dương Lạc Sương. Ngượng ngùng nói: "Từ lúc ở Thiên Vẫn thành, cả người ngươi được ánh trăng che khuất, ta chưa từng được thấy chân diện mục của ngươi, vẫn phi thường phi thường. Giờ, có thể cho ta nhìn không?"

Thân thể mềm mại của Âu Dương Lạc Sương hơi run run, dưới ánh trăng mông lung, đôi mắt sáng tới kinh người.

"
Khụ, ta còn có chút việc." Đường Uyên Nam rất thức thời bỏ đi.

Chỉ còn hai người Thạch Nham, Nguyệt Thần: "
Vì sao hiếu kỳ với dung mạo của ta như vậy." Thanh âm Trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong miệng bóng hình xinh đẹp truyền đến.

"
Chỉ do hiếu kỳ thôi, không có ý gì khác."

"
Được rồi."

ánh trăng chậm rãi rút đi, một tấm dung nhan khuynh đảo chúng sinh từ mông lung trở nên rõ ràng, như mĩ ngọc trong vắt. Giống như ánh sáng ngưng luyện ngàn năm, như mộng như ảo, như tiên như mị. Rung động lòng người.

Thạch Nham ngây ra như gà gỗ.

Đó là khuôn mặt chỉ trong mộng cảnh mới có thể ngẫu nhiên xuất hiện, dùng ngôn ngữ thì khó có thể hình dung, tinh mỹ đến mức tận cùng.

" Ngươi nên thỉnh thoảng để lộ mặt thật." Nửa ngày sau hắn mới nhẹ nhàng thở dài: "Hình dạng này của ngươi, e là nam nhân thế gian rất ít người không động tâm. Thật sự là kinh vi thiên nhân, thế gian hiếm thấy. Ta lần này xem như được mở nhãn giới rồi."

"
Ta thật sự đẹp như vậy ư?" Khóe miệng Nguyệt Thần cong lên, phác ra một nụ cười kỳ dị: "Người như ngươi cũng kinh thán như vậy ư?"

"
Tất nhiên tất nhiên." Thạch Nham liên tục gật đầu: "Nếu nam nhân nào có thể có được ngươi, ta nghĩ nam nhân trên thế gian đều sẽ ghen tị tới hận chết hắn."

"
Nam nhân không có ai tốt cả, hừ!" Nguyệt Thần hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường.

Thạch Nham tắt tiếng, cười khổ mà nói: "
Nếu muốn có mỹ nữ là người xấu thì Ta nghĩ nam nhân thiên hạ đích xác đều là người xấu."

"
Xem đủ chưa?" Nguyệt Thần mặt nghiêm lại, ánh trăng lại bao phủ toàn thân, thái độ lạnh lùng nói: "Xem xong rồi thì đi đi. Có lẽ ở Thần Châu đại địa ngươi và ta sẽ gặp lại, hy vọng đến lúc đó ngươi thật sự có tu vi Thông Thần cảnh chứ không phải mượn dùng ngoại lực. Ta có thể nói cho ngươi biết, nửa năm sau ta sẽ bước vào Thông thần nhị trọng thiên chi cảnh, ta hy vọng ngươi thân là Tinh Thần sẽ không lười biếng, đừng cô phụ Tinh thần vũ hồn trên người ngươi!"

Thạch Nham vẻ mặt kinh ngạc.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật