Trang chủ » Sát Thần » Chương 279: Lắng nghe âm thanh vận động của đại địa

Chương 279: Lắng nghe âm thanh vận động của đại địa

Tuyết Long sơn, tuyết đọng trên núi lớp lớp, một thế giới băng tuyết đìu hiu như phủ lên một lớp ao bạc.

Hoa tuyết bay lả tả, trong đống tuyết trắng xóa, Thạch Nham chân trần đứng ngay chỗ đó như tảng đá, hai mắt nhắm chặt tựa như đang lắng nghe âm thanh của đại địa.

Con đường khổ tu cảnh giới Địa Vị quả thực cần chút cảm ngộ, không phải chỉ một mực ngưng luyện Tinh Nguyên là được.

Rèn luyện gian khổ đã mấy ngày, ngực hắn có hình xăm của Hắc khôi liên, chỉ cần tĩnh tâm tu luyện, tốc độ Tinh Nguyên tu tập sẽ nhanh hơn người bình thường gấp bội.

Mức độ tinh thuần hùng hậu của Tinh Nguyên trong cơ thể đã đạt tới cơ sở để đột phá, hắn mơ hồ cảm thấy muốn bước vào Địa Vị tam trùng thiên thì chỉ cần một lần đốn ngộ.

Hỏi qua kiến của Dịch Thiên Mạc, Đế Sơn, hắn mới biết đột phá cảnh giới Địa Vị quả thực cần liên hệ với đại địa.

Mặt đất ở dưới chân, trường tồn vạn năm, trong lòng đất ẩn chất chứa vô tận điều huyền diệu, sâu trong lòng đất có âm thanh vận động kỳ diệu, người thường khó mà cảm nhận, cũng vĩnh viễn không phát hiện ra được.

Nhưng mà, nếu như Võ Giả đạt tới cảnh giới Địa Vị tĩnh tâm cảm nhận, khi tâm cảnh chìm vào bên trong, thả ra tinh thần lực, dồn tinh khí thần vào mặt đất dưới chân, thoải mái thể ngộ là có khả năng cảm nhận được âm thanh vận động của lòng đất.

Theo như lời của Đế Sơn , Dịch Thiên Mạc, bên trong lòng đất có các loại chấn động kỳ diệu, chấn động của mỗi một giai đoạn, mỗi một mùa đều không giống nhau, nếu có thể cảm nhận được rõ ràng loại chấn động này, đồng thời tạo thành mối liên hệ kỳ diệu với chấn động này thì nhận thức của Võ Giả về đại địa sẽ tiến vào thế giới mới.

Nếu muốn nhanh chóng đột phá cảnh giới Địa Vị, ngoại trừ rèn luyện Tinh Nguyên, linh hồn, thân thể thì ắt không thể thiếu liên hệ với đại địa.

Nhân lúc thủ lĩnh Thiên Trì Thánh Địa, Cổ gia vẫn chưa đến, nhân lúc đám người Đế Sơn, Dịch Thiên Mạc còn đang tiến hành cải tạo Tuyết Long đảo, Thạch Nham dồn hết tinh lực vào việc tiến cảnh của bản thân, một lòng chuyên tâm, một lòng khổ tu, chỉ muốn sớm ngày đột phá đạt tới cảnh giới Địa Vị đỉnh cấp, sớm ngày bước vào cảnh giới Niết Bàn.

Chỉ có bước vào cảnh giới Niết Bàn mới có hy vọng điều khiển Lưu Vân Phá Thiên Toa, kỳ binh từ vùng đất bị bỏ rơi, khí linh ngạo mạn khinh thường trao đổi với hắn, điều này làm cho Thạch Nham thầm nổi quạu nhưng lại không thể làm gì.

Giữa trời tuyết lạnh giá, Thạch Nham đã đứng ba ngày hai đêm.

Đêm thứ ba, sao mờ đêm lạnh lẽo khắp trời, trăng sáng lành lạnh, gió rít lạnh thấu xương gào thét như yêu ma hoành hành, mang đến âm khí lạnh vô cùng lan khắp thế giới.

Thần sắc Thạch Nham không có chút biến hóa.

Tuyết đọng lại thật dày bất tri bất giác đã che lấp toàn thân hắn, giữa trời hoa tuyết tung bay hắn sớm đã trở thành một người tuyết.

Thức hải yên lặng, ngũ ma an phận, từng luồng thần thức thẩm thấm vào lòng đất, chui vào nơi sâu trong lòng đất, thần thức xâm nhập vào dưới lòng đất ngàn trượng rồi cuối cùng thần thức khó mà chui xuống nữa.

Thần thức xâm nhập đến ngàn trượng dưới lòng đất, trải rộng ra bốn phương tám hướng có thể cảm nhận được một ít dao động sinh mệnh rất nhỏ, hóa ra dưới lòng đất ngàn trượng mà cũng có sinh mệnh nhỏ tồn tại, phát hiện này khiến cho Thạch Nham rất kinh ngạc.

Bàn chân chạm đất, vừa dùng thần thức thể ngộ, vừa dùng tâm cảm nhận, cảm nhận mỗi một tý biến hóa nhỏ bé dưới lòng bàn chân.

Đáng tiếc, tĩnh tâm thể ngộ ba ngày hai đêm lại không có thu hoạch quá lớn, hắn vẫn khó mà cảm nhận được âm thanh vận động kỳ diệu từ trong lòng đất mà Đế Sơn, Dịch Thiên Mạc nói tới.

Dựa theo lời Đế Sơn, Dịch Thiên Mạc, mỗi phút mỗi giây đều sinh ra các loại âm thanh vận động kỳ diệu, chỉ cần dùng tâm thể ngộ, nắm bắt được tinh túy áo nghĩa là có thể dùng tinh thần cảm nhận được rõ.

Nhưng Thạch Nham vẫn chưa thể ngộ ngay được.

Dãy núi liên miên, một góc băng trên đỉnh núi tuyết lấp lánh.

Tộc trưởng Bạch Dực tộc Vũ Nhu sóng vai đứng cùng Đế Sơn với vẻ mặt lạnh lùng, từ đằng xa nhìn về Thạch Nham đã đứng giữa tuyết bay đầy trời ba ngày hai đêm.

Ánh trăng như những lưỡi trượt băng chiếu nghiêng xuống đất, làm cho xung quanh ngọn núi tuyết càng trắng sáng lạnh lẽo hơn.

- Qua đêm nay đã là ba ngày ba đêm rồi, nghị lực của chủ nhân thật sự là bất phàm.

Vũ Nhu dang đôi tay nhỏ nhắn trắng muốt ra, hai quả cầu tuyết trong lòng bàn tay dưới ánh trăng hơi óng ánh, một luồng khí âm hàn mát lạnh trong quả cầu tuyết chầm chậm ngưng luyện lại, quả cầu tuyết từ từ co đọng lại, dần dần trở thành hai quả cầu trong suốt.

- Thật là đẹp, ở nơi bị vứt bỏ đó chưa từng có tuyết rơi...

Vũ Nhu dịu dàng giơ đôi tay xinh đẹp lên, quả cầu tuyết trong suốt trong lòng bàn tay xoay tròn chuyển động giữa không trung, phát ra từng tia ánh sáng trắng như tuyết nhàn nhạt

- Lúc trước ta từ Địa Vị nhị trùng thiên tiến vào tam trùng thiên phải mất khoảng ba năm. Vì để dùng tinh thần cảm ngộ âm thanh vận động của đại địa, ta không biết đã mất bao lâu.

Đế Sơn chắp tay nhìn trời, dường như cũng chìm trong ký ức xa xưa

- Ta cũng mất khoảng hai năm rưỡi, tuy lúc nào âm thanh vận động của đại địa cũng phát sinh, nhưng nếu thật sự cảm nhận được trừ khi tâm hải thanh tịnh, khổ tu thể ngộ, có đôi kh còn cần tới một chút vận khí...

Vũ Nhu mỉm cười gật đầu

- Đúng rồi, vận khí là thứ nhìn không thấy không sờ được nhưng lại thật sự tồn tại. Người vận khí tốt thường sẽ hơn người khác một bước. Số phận, cũng là một loại số trời, nếu có thể thuận theo mệnh trời quả thật là bỏ nửa công sức mà thành quả gấp bội.

- Chúng ta vẫn chưa nói với hắn, cảm ngộ âm thanh vận động của đại địa ở nơi thường xuyên có địa chấn liên tục là có lợi nhất. Âm thanh vận động của đại địa lúc địa chấn mới mới là lúc rõ ràng nhất, nếu có thể vào lúc đó nắm bắt tần số âm thanh vận động của đại địa điều chỉnh chấn động bên trong thân thể giống âm thanh vận động của đại địa, sẽ có thể chân chính hiểu được hơn nữa còn nắm giữ được tinh túy của cảnh giới này.

Đế Sơn nhìn về Thạch Nham ở đằng xa, lạnh nhạt nói:

- Chẳng qua, lúc địa chấn cảm ngộ âm thanh vận động của đại địa lại là cách làm bất chính, không nhận biết sâu sắc bằng lúc bình thường dụng tâm thể ngộ ra, ta vẫn tin tưởng chỉ có lĩnh ngộ trải qua môi trường gian khổ mới là quý giá nhất.

- Đúng vậy, ta tin tưởng hắn có thể làm được, có lẽ không bao lâu sau, hắn sẽ có thể bước vào cảnh giới Địa Vị đỉnh cấp. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Vũ Nhu mỉm cười nói.

Đế Sơn nhẹ nhàng lắc đầu, không đồng ý nói:

- Đâu có dễ như thế, sở dĩ cảnh giới của hắn tăng lên nhanh là bởi vì do linh dược của chúng ta trợ giúp, mặt khác trong thân thể hắn có nhiều dị bảo. Đương nhiên ta cũng biết tư chất hắn rất phi phàm, nhưng hắn mới bước vào cảnh giới Địa Vị nhị trùng thiên vài tháng, muốn trong thời gian ngắn thể ngộ được âm thanh vận động của đại địa hiển nhiên là không thực tế, nên biết là ta và cô năm đó đều mất gần ba năm.

- Ta vẫn cho rằng, tư chất hắn tốt hơn chúng ta rất nhiều.

Khóe miệng Vũ Nhu nở nụ cười

- Ngươi không có cảm thấy lão quỷ Dịch Thiên Mạc kia và hắn đơn độc ở cùng nhau một khoảng thời gian, thái độ đối xử với hắn đã phát sinh biến hóa vi diệu sao? Lúc đầu Dịch Thiên Mạc tuy nguyện ý tôn hắn làm chủ nhưng phải thành tâm thành ý, hoàn toàn là vì trên người hắn có ba loại Thiên hỏa, sợ hãi bị diệt tộc mới bất đắc dĩ đồng ý, nhưng hiện tại lại không giống như vậy, ta phát hiện ánh mắt Dịch Thiên Mạc nhìn hắn đã có sự kính sợ thật sự!

Đế Sơn lặng lẽ trầm ngâm hồi lâu mới gật đầu với vẻ mặt nghi hoặc

- Chính là như thế nên ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, không biết năm ngày ngắn ngủi, sao Dịch Thiên Mạc lại tin phục hắn như vậy.

- Ha ha, cái này gọi là mị lực của nhân cách. Trên người chủ nhân chắc là còn có rất nhiều bí mật chúng ta chưa biết, Dịch Thiên Mạc trong ba vị thống lĩnh Âm Mị tộc là người giảo hoạt nhất, cơ trí nhất, ngay cả hắn cũng tâm phục rồi, có lẽ không bao lâu nữa Yết Mãnh, Tạp Ba cũng thật lòng tin phục.

Vũ Nhu hờ hững mỉm cười, lẩm bẩm nói:

- Có một số người, trời sinh đã có loại khí chất lãnh đạo này.

Đế Sơn kinh ngạc.

Vân Phong đảo.

Bên trong ngọn núi trọc hoang vu, một thân ảnh duyên dánh xinh đẹp chợt lóe rồi biến mất, như tinh linh trong rừng núi, đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhẹ nhàng như không.

"Bùm!"

Thân ảnh này giẫm lên đá núi nhẹ nhàng lướt bay về phía sơn cốc cách đó không xa, đến khi nàng ta đã bay đi được trăm mét, đá núi mà nàng đã giẫm qua mới truyền ra nổ giòn giã.

- Cảnh giới vẫn chưa được ổn định, vận dụng lực lượng không được chuẩn xác lắm...

Hạ Tâm Nghiên thầm nghĩ, bỗng gia tăng tốc độ như một vệt sáng mờ vút qua đột nhiên xuấty hiện trong sơn cốc kia.

Sơn cốc không lớn, phòng ốc bên trong thưa thớt, những phòng ốc này xây dựng thô sơ không được tinh xảo, trong sơn cốc cũng không có thiên địa linh khí nồng đậm, không thích hợp cho Võ Giả tu luyện.

Trong sơn cốc hiện giờ có mấy chục Võ Giả của Hạ gia cư trú, bên trong mới dựng một diễn võ trường, còn có khoảng mười tên Võ Giả đến từ Thiên Trì Thánh Địa và Cổ gia.

Trong số Võ Giả của Thiên Trì Thánh Địa và Cổ gia có hai thanh niên dáng vẻ anh tuấn đứng giữa những Võ Giả đó là xuất chúng nhất.

Cổ Ngọc của Cổ gia trong người có ba thanh Thần Kiếm của Cổ gia, cảnh giới Địa Vị nhị trùng thiên, gương mặt như ngọc, phong độ tiêu sái.

Phùng Hải của Thiên Trì Thánh Địa, Địa Vị nhị trùng thiên, thân có Huyền Hỏa Võ Hồn, thể chất âm nhu, vẻ tuấn mỹ còn xuất chúng hơn cả nữ tử.

Hắn đứng ở đó, rất nhiều nữ tử trẻ tuổi của Hạ gia người nào cũng sáng mắt, vừa âm thầm đánh giá hắn, vừa thì thầm to nhỏ, trong mắt toàn là tình ý.

Cổ Ngọc và Phùng Hải là nhân vật thống lĩnh thế hệ mới của Cổ gia, Thiên Trì Thánh Địa đứng sau Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh. Hai người không những tướng mạo xuất chúng, tu vi cũng bất phàm, là nhân vật quan trọng mà Cổ gia và Thiên Trì Thánh Địa đưa tới cầu hôn với Hạ Tâm Nghiên, mục đích thực sự là thông qua thông gia để khống chế lực lượng trong tay Hạ gia.

Chiến tranh với Ma nhân càng ngày càng gần, nếu trước khi chiến đấu có được lực lượng của Hạ gia, đối với Thiên Trì Thánh Địa và Cổ gia mà nói chắc chắn chính là một chuyện may mắn nhất.

Hạ Tâm Nghiên như tinh linh trong rừng núi nhanh nhẹn đáp xuống, khí chất trang nhã cao quý, dáng vẻ thướt tha kiều mỵ, nàng đứng đó không nói một lời, nhưng lại như vầng trăng sáng trên trời, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của nam nhân.

Hai người Cổ Ngọc, Phùng Hải vốn ngạo mạn tiếp nhận lời nịnh họt của một vài thanh niên Hạ gia, còn có dáng vẻ không thèm quan tâm phản ứng.

Nhưng sau khi Hạ Tâm Nghiên đáp xuống thì ánh mắt hai người bỗng sáng ngời, thân thể cũng khẽ lắc lư khó nhìn ra được, trên mặt vốn có vẻ lạnh lùng ngạo mạn cũng bỗng xuất hiện nụ cười ôn hòa, nhìn chăm chằm Hạ Tâm Nghiên.

- Tâm Nghiên à, ta giới thiệu cho con một chút, vị này là Cổ Ngọc của Cổ gia, đây là Phùng Hải của Thiên Trì Thánh Địa, đều là thanh niên kiệt xuất của Vô Tận hải, bọn họ…

Trên mặt Hạ Thụy Hưng đầy vẻ tươi cười, cười ha ha nghênh đón Hạ Tâm Nghiên, vội vàng giới thiệu Cổ Ngọc và Phùng Hải cho nàng biết, tất cả lời nói đều là khen ngợi.

Hạ Thụy Hưng là bàng chi của Hạ gia, nhưng vì có tu vi cảnh giới Niết Bàn nên ở Hạ gia cũng có chút Địa Vị, có lúc ngay cả đích hệ của Hạ gia cũng coi thường, là bá bá trên danh nghĩa của Hạ Tâm Nghiên.

- Không cần nói nữa.

Lông mày Hạ Tâm Nghiên khẽ nhíu lại, cắt đứt những lời ca ngợi thao thao bất tuyệt của ông ta, lạnh lùng nói:

- Ta biết mục đích đến đây của bọn họ, ta sẽ ở đây, bọn họ ai thắng được ta, thì ta sẽ đáp ứng yêu cầu của thế lực người đó, nếu thua thì kêu bọn họ lập tức cút đi, đừng đến làm phiền ta nữa.

Sắc mặt mọi trong sân khẽ biến.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật