Trang chủ » Sát Thần » Chương 277: Cắm rễ

Chương 277: Cắm rễ

Trong khu rừng rộng lớn bát ngát, cây cối che trời phủ đất, ánh mặt trời giữa trưa cũng khó chiếu xuống.

Tộc nhân của Âm Mị tộc, Dực tộc lúc này đều ở dưới bóng cây, dáng vẻ an nhàn, ung dung ngẩng đầu nhìn trời, trò chuyện gì đó rất vui vẻ.

Hai tộc trưởng Dực tộc Đế Sơn, Vũ Nhu kéo Đa Mưu của Hắc Dực tộc sang một bên, ở dưới gốc một cây cổ thụ thì thầm to nhỏ.

Đa Mâu đối diện Đế Sơn, Vũ Nhu hiển nhiên có chút sợ hãi, luôn nhẹ nhàng gật đầu với những lời phân phó của Đế Sơn, Vũ Nhu không dám không tuân theo, trả lời rất thành thực.

Tạp Ba, Yết Mãnh khẽ nhắm mắt, sau khi trao đổi một hồi với Dịch Thiên Mạc bên kia của Tuyết Long đảo, thông qua Dịch Thiên Mạc xin ý kiến Thạch Nham. Không lâu sau, Tạp Ba, Yết Mãnh nhận được phản hồi, hai người xua tay ra hệu ý bảo Võ Giả của Âm Mị tộc ở đằng sau ra tay.

Ba mươi cao thủ Âm Mị tộc đạt tới cảnh giới Thiên Vị không nói lời nào thi triển áp lực tới hướng bảy tên Võ Giả nhân loại đang ở chính giữa, một luồng linh hồn công kích như tơ tằm nháy mắt bao phủ bảy tên Võ Giả nhân loại ở chính giữa.

Trong không khí lan tỏa ra từng đợt linh hồn chấn động kỳ diệu, bảy Võ Giả nhân loại đang ở chính giữa rơi vào trong từng đợt linh hồn chấn động này sóng chấn động linh hồn này cảm thấy trong đầu như dấy lên cơn bão tố, người nào cũng ôm đầu ngồi xuống đất thấp giọng thét lên, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm lại.

- Tiểu thư!

Một tên đại hán đầu bóng lưỡng trong đó, trên đầu xăm mấy mũi tên nhỏ, hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía Cổ Linh Lung cách đó không xa, gào lên:

- Rốt cuộc những người này là ai?

Cổ Linh Lung khẽ thở dài, đối diện với cao thủ Thiên Bị trong gia tộc, bất lực nói:

- Hoa Mãnh thúc, người không cần cứu chúng tôi, cũng đừng nghĩ đến liều mạng chiến đấu, vô dụng thôi.

- Thánh nữ?

Một bà lão mặt đầy nếp nhăn chống quải trượng, lưng dựa vào thụ, thân thể run rẩy nhìn về Trác Nghiên Tinh đằng xa.

Bị bà lão nhìn chằm chằm, Trác Nghiên Tinh cũng bất lực lắc đầu, ra hiệu bà ta đừng phản kháng.

Thân thể bà lão run rẩy, chán nản thở dài, bỗng nhiên an phận lại, không tiếp tục chiến đấu vô nghĩa nữa.

Trong bảy Võ Giả, trừ Hoa Mãnh trên đầu xăm mấy mũi tên nhỏ và bà lão Hoàng Nam của Thiên Trì Thánh Địa, năm người còn lại đều là cảnh giới Niết Bàn, toàn bộ đến từ Thiên Trì Thánh Địa và Cổ gia, chuyến này bọn họ muốn đi đến tổng bộ Tam Thần Giáo, thương thảo kế hoạch liên hợp đối phó với Ma nhân.

Giữa đường nhận được tin tức của Tam Thần Giáo truyền đến, biết Tuyết Long đảo gặp phải phiền toái nên có lòng đến đây ra tay giúp đỡ.

Nhưng mà, bảy người vừa mới lên đảo, bà lão kia liền nhận thấy khu rừng rậm này không bình thường, cảm ứng được khí tức của một vài tộc nhân tu vi yếu của Dực tộc và Âm Mị tộc, tự nhiên không nhịn được mới đến xem thử.

Bảy người đi qua rừng cây rậm rạp cuối cùng gặp được tộc nhân của Dực tộc và Âm Mị tộc, còn không đợi bọn họ lên tiếng kinh ngạc thì lại lập tức nhìn thấy Cổ Linh Lung và Trác Nghiên Tinh. Cổ Linh Lung chính là hy vọng thế hệ mới của Cổ gia, Trác Nghiên Tinh cũng là thánh nữ của Thiên Trì Thánh Địa, đều là nhân vật sáng chói trong thế lực mỗi người.

Hoa Mãnh và Hoàng Nam đương nhiên nhận ra hai người họ, chờ sau khi bọn họ phát hiện không ngờ hai ngươi lại bị đối phương trói buộc giận tím mặt lập tức ra tay.

Đáng tiếc, Hoa Mãnh và Hoàng Nam tuy có tu vi cảnh giới Thiên Bị, còn có năm Võ Giả cảnh giới Niết Bàn nhưng đối diện với Âm Mị tộc và Dực tộc mạnh mẽ thì lại không chiếm được chút lợi nào.

Đế Sơn và Vũ Nhu thậm chí lười ra tay, ngay cả nhìn cũng chả thèm liếc mắt nhìn bảy người, tiếp tục cùng Đa Mâu bàn bạc chuyện liên quan đến chức vị tộc trưởng mới của Hôi Dực tộc, nhiệm vụ đối phó với bảy người Hoa Mãnh trực tiếp ném cho Yết Mãnh và Tạp Ba.

Tạp Ba và Yết Mãnh không biết lai lịch những người này liền lập tức dùng linh hồn đưa tin cho Dịch Thiên Mạc để hỏi ý của Thạch Nham.

Sau khi nhận được trả lời, hai người tùy ý gật đầu, Hoa Mãnh, Hoàng Nam liền trở thành tù nhân, không có chút bất ngờ nào.

- Đừng đuổi tận giết tuyệt chứ?

Cổ Linh Lung âm thầm nghiến răng, trừng mắt nhìn Tạp Ba nói:

- Ta đã bảo bọn họ không phản kháng, các ngươi không cần tiếp tục thi triển linh hồn áp lực được không?

Bảy người Hoa Mãnh, Hoàng Nam từ bỏ phản kháng nhưng những cao thủ cảnh giới Thiên Vị của Âm Mị tộc vẫn chưa nhận được mệnh lệnh dừng tay của Tạp Ba, Trát Mãnh, tiếp tục thi triển linh hồn áp lực khủng bố lên bảy người này.

Phạm vi mười mét xung quanh bảy người vẫn bao phủ từ từng đợt linh hồn chấn động kinh tâm động phách. Thân còn ở bên trong nên thân thể Hoa Mãnh, Hoàng Nam liên tục run rẩy, mà năm Võ Giả cảnh giới Niết Bàn lúc này thất khổng đã đổ máu, cực kỳ thê thảm.

Hiểu biết về linh hồn áo nghĩa của Âm Mị tộc mạnh hơn Võ Giả nhân loại nhiều lắm, rất nhiều tộc nhân Âm Mị tộcvừa hình thành thức hải lập tức bắt đầu tu luyện các loại hồn kỹ âm tà, công kích của bọn họ chủ yếu nhằm vào thức hải và linh hồn của địch nhân, loại công kích này cực kỳ đáng sợ, có thể dễ dàng khiến cho tinh thần đối phương câu diệt.

Bộ dạng của năm Võ Giả cảnh giới Niết Bàn đã nói rõ thức hải của bọn họ đã bị thương, nếu còn tiếp tục như vậy, không qua bao lâu, thức hải năm người này sẽ bị sụp đổ, một thân tu vị bị phế, nếu ngay cả chủ hồn cũng bị tiêu diệt, vậy chính là hoàn toàn tử vong, ai cũng không cứu được.

- Hãy an phận chút đi.

Tạp Ba hừ lạnh một tiếng, gật đầu với các tộc nhân cảnh giới Thiên Vị

- Tạm thời để lại mạng cho bọn chúng, nếu ai dám không thành thật, trực tiếp tiêu diệt chủ hồn bọn chúng.

Lời này vừa nói, bao gồm Hoa Mãnh, Hoàng Nam sắc mặt đều trắng bệch, trong mắt lóe lên một tia kinh hải.

Ở Vô Tận hải, chiến đấu giữa cao thủ với nhau thường dựa vào tiêu diệt thân thể của đối phương làm phương thức chiến đấu chủ yếu, bình thường sẽ không tiến hành các loại công kích chuyên nhắm vào linh hồn đối phương.

Chiến đấu linh hồn, quá mức nguy hiểm.

Ngay cả Võ Giả cảnh giới Thiên Vị bình thường thù hận đến đâu sẽ không dễ dàng dùng linh hồn giao chiến trực tiếp, bởi vì chiến đấu linh hồn một khi bắt đầu sẽ rất khó ngừng lại, chỉ sơ ý là cả hai bên đều có thể dễ dàng rơi vào hiểm cảnh đáng sợ linh hồn bị vẫn diệt.

Thân thể bị đánh cho trọng thương, thậm chí bị chém vụn cũng có hy vọng sống lại, nhưng chủ hồn bị diệt, sinh mệnh ấn ký sẽ bị xóa đi sạch sẽ, không còn khả năng sống lại nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vì thế, ở Vô Tận hải loại đại chiến về mặt linh hồn này thường rất ít xảy ra.

Sau khi hai người Hoa Mãnh, Hoàng Nam đến đây luôn bị linh hồn áp chế.

Từ đầu đến cuối, thức hải của bọn họ đều trong trạng thái bị các loại hồn kỹ xâm chiếm từng chút một, Âm Mị tộc căn bản chưa từng tiến hành công kích thân thể, chuyện khác thường như vậy khiến cho trong lòng Hoa Mãnh, Hoàng Nam rất sợ hãi, không biết Âm Mị tộc rốt cuộc là loại người nào.

- Đừng nghĩ chạy trốn.

Yếu Mãnh nhếch miệng cười ha ha

- Chỉ bằng tạo nghệ linh hồn của bảy người các ngươi, chỉ cần trong lòng xuất hiện ý niệm chạy trốn sẽ không thoát cảm ứng của lão tử. Ta cảnh cáo các ngươi, chỉ cần các ngươi khẽ rục rịch, ta sẽ lập tức gạt bỏ linh hồn các ngươi, khiến các ngươi biết cái gì là thần hồn câu diệt.

Hoa Mãnh, Hoàng Nam kinh hãi, cũng không dám làm càn nữa, chỉ kinh ngạc nhìn về Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh, muốn từ trong miệng bọn họ biết được lai lịch của Âm Mị tộc.

- Ài, một lời khó nói hết.

Vẻ mặt Cổ Linh Lung bi thương, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ chán nản thê lương

- Lần này chúng tôi tiến vào Chiến Trường Thâm Uyên đều chưa từng gặp phải chuyện tốt, chút nữa toàn bị chết trong đó rồi.

Cổ Linh Lung nhỏ giọng kể lại chuyện đã trải qua cho Hoa Mãnh, Tạp Ba và Yết Mãnh khinh thường liếc mắt nhìn, nhưng không hề ngăn cản, cũng không có quan tâm bọn họ, mà nhỏ giọng trao đổi tình hình bên này với Dịch Thiên Mạc.

Gia tộc Khoa Lặc.

Thạch Nham và Dịch Thiên Mạc ngồi im một chỗ, vẫn chưa giải thích thêm gì với Y Ân, sau khi Y Ân biết được có cao thủ cảnh giới Thiên Vị của Thiên Trì Thánh Địa và Cổ gia phái tới đây vẫn đang chìm đắm trong vui mừng, tiếp tục bận rộn.

Lại qua ba ngày.

Thế lực Võ Giả khắp nơi trên của Tuyết Long cuối cùng đã chuẩn bị ổn thỏa hết, thuyền đã sắp xếp xong, bình dân trên đảo đều được thu xếp lên thuyền.

Mọi chuyện đã xong, chỉ còn thiếu gió đông.

Y Ân, Ô Khắc, bắt đầu âm thầm chờ đợi Võ Giả của Thiên Trì Thánh Địa và Cổ gia đến đây, thậm chí còn phái người đi tìm, muốn sớm rời khỏi Tuyết Long đảo này.

Đối với bọn họ mà nói, thời gian đã không còn nhiều.

Bên phía Yết Mãnh, Tạp Ba sau khi nhận được linh hồn truyền tin của Dịch Thiên Mạc đã ẩn sâu trong rừng không xuất hiện, đồng thời hạ xuống linh hồn cấm chế, những Võ Giả trên Tuyết Long đảo đi tìm Hoa Mãnh, Hoàng Nam tự nhiên trở về tay không.

Y Ân, Ô Khắc bắt đầu lo lắng, không hiểu xảy ra chuyện gì, truyền tin về Tam Thần Giáo, bên đó cũng không phát hiện được gì, chỉ bảo bọn họ tiếp tục chờ.

Nhưng mà, bọn họ đã không còn thời gian.

Cuối cùng, Y Ân, Ô Khắc lại lần nữa tìm tới Thạch Nham, khẩn cầu Thạch Nham phái người hộ tống, hy vọng Thạch Nham có thể giúp bọn họ.

- Không thành vấn đề.

Thạch Nham đáp ứng rất sảng khoái.

Từ nơi này đến Loạn phong vực cũng mười ngày lộ trình, các người đã sắp xếp xong rồi, ta sẽ cho người đến bến cảng giúp các người có thể bình an đi qua Loạn phong vực.

- Thạch Nham, cảm ơn huynh.

Lâm Đạt cười hi hi, trong mắt chứa chan chân tình.

- Không có gì.

Vẻ mặt Thạch Nham điềm tĩnh

- Các ngươi hãy xuất phát bây giờ đi, khi các người đến bến cảng thì sẽ phát hiện có người chờ ở đó. À, trên Tuyết Long đảo này chắc là không còn ai nữa phải không?"

- Không có, không có, toàn bộ đều rời đi hết.

Y Ân liên tục gật đầu, thầm nghĩ ai mà dám ở lại chứ? Chẳng lẽ có người nào có can đảm chiến đấu với Ma nhân sao?

- Lâm Đạt, nàng cũng rời đi đi, ta tạm thời ở lại Tuyết Long đảo, nhưng nàng yên tâm đi, ta nghĩ ta sẽ tranh thủ một chuyến đến Tam Thần Giáo, đến lúc đó ta sẽ gặp nàng ở Tam Thần Giáo.

Thạch Nham an ủi Lâm Đạt.

Lâm Đạt ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, sau đó liền rời đi với Y Ân.

Chờ sau khi đám người Y Ân, Ô Khắc lục tục bước đến bến cảng tập trung toàn bộ thuyền, Thạch Nham nhìn về hướng Dịch Thiên Mạc gật đầu, nói:

- Được rồi, kêu tất cả bọn họ đến đây đi, từ bây giờ, Tuyết Long đảo này đã thuộc về chúng ta.

Nửa ngày sau.

Đế Sơn, Vũ Nhu cùng các tộc nhân của Âm Mị tộc và Dực tộc từbên trong rừng rậm đi ra, xuất hiện ở thành trấn làng mạc phụ cận gia tộc Khoa Lạc, phòng ốc trước đây thuộc về ba đại gia tộc bây giờ trở thành chỗ ở của Dực tộc và Âm Mị tộc. Sau khi thoát khỏi nơi bị vứt bỉ kia, rốt cuộc bọn họ đã có nơi dừng chân cho mình.

- Mang bọn họ đến đây đi.

Thạch Nham vẫn đứng trên tầng cao nhất của tiểu lâu ba tầng, nhẹ giọng phân phó một câu cho Dịch Thiên Mạc ở bên cạnh.

Không lâu sau, Hoa Mãnh, Hoàng Nam bảy tên Võ Giả của Cổ gia, Thiên Trì Thánh Địa bị cao thủ của Âm Mị tộc áp giải đến.

Đám người Tào Chỉ Lam, Trác Nghiên Tinh, Cổ Linh Lung, Hà Thanh Mạn cũng cùng đi vào, ai cũng mặt đầy căm giận nhìn Thạch Nham, không hiểu rốt cuộc Thạch Nham muốn gì.

- Truyền tin cho mấy vị thủ lĩnh các ngươi, người của Dương gia Vô Tận hải, đã trở lại!

Thạch Nham hướng về phía Hoa Mãnh, Hoàng Nam nhếch miệng cười, tay chỉ bọn người Đế Sơn, Dịch Thiên Mạc nói:

- Đây là minh hữu của Dương gia chúng ta đến từ Chiến Trường Thâm Uyên, nói cho thủ lĩnh của các ngươi, nếu còn cần các ngươi thì bớt chút thời gian tới Tuyết Long đảo một chuyến.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật