Thạch Nham ngồi ngay ngắn ở trên người Quỷ Lão, biên độ thân hình run rẫy càng lúc càng lớn, khóe miệng trào ra máu tươi, toàn thân lượn lờ tà khí.
Đám người Dương Mạc, Dương Tuyết, Lý Phượng Nhi đều cực kỳ kinh ngạc, nhìn chằm chằm Thạch Nham lộ ra nét mặt như có chút suy tư.
- Lực cắn trả quả thật cực kỳ đáng sợ.
Dương Kỳ trầm ngâm một lát, nói:
- Cũng chỉ có Bất Tử Võ Hồn của Dương gia chúng ta, mới có thể thừa nhận được lực cắn trả này. Đệ thấy mức độ thân thể Tiểu Nham tử tổn hại hình như rất nhanh, nhưng mà tốc độ thân thể phục hồi cũng không kém.
- Có thể khiến lực lượng của hắn bỗng tăng lên tới mức có thể đánh một trận với Võ Giả cảnh giới Địa Vị, thì lực cắn trả của võ kỹ này tự nhiên sẽ không yếu.
Dương Mộ gật gật đầu
- Giống như Hạ Tâm Nghiên, một khi nàng ta thúc dục Luân Hồi Võ Hồn, nháy mắt có thể bước vào cảnh giới Thiên Vị. Nhưng mà, một khi Luân Hồi lực biến mất, nàng chẳng những sẽ bị đánh về nguyên hình, ít nhất phải mấy tháng khó có thể động thủ, bất cứ loại lực lượng nào không thuộc về mình, liều mạng sử dụng, vẫn sẽ bị thiên địa quy tắc ước thúc...
- Đúng rồi, Bổ Thiên Đan có thể trợ giúp đệ ấy không?
Dương Tuyết giật mình
- Muội còn có hai viên Bổ Thiên Đan này.
- Vô dụng thôi.
Dương Mộ lắc lắc đầu
- Lực cắn trả của Tiểu Nham không giống với những người khác, bên trong lực cắn trả của đệ ấy có ẩn chứa loại dao động linh hồn mạnh mẽ, đây không phải chỉ là tổn thương thân thể. Ừm, chờ khi đệ ấy tỉnh lại, Bổ Thiên Đan có thể huy tác dụng, nhưng mà trên người đệ ấy cũng có Bất Tử Võ Hồn của Dương gia chúng ta, cho đến lúc đó thì Bổ Thiên Đan cũng không còn tác dụng.
- Cũng đúng.
Dương Tuyết sửng sốt một lát rồi gật đầu.
Mọi người trầm mặc, tiếp tục nhìn Thạch Nham.
Không bao lâu, Thạch Nham hình như cũng không chịu đựng nổi thống khổ do lực cắn trả, cắn răng bắt đầu rít gào, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn.
Hắn đã mất đi lý trí.
- Chăm sóc đệ ấy, lúc này chính là thời khắc mấu chốt.
Nét mặt Dương Mạc nghiêm nghị, lặng lẽ tới gần Thạch Nham, sợ Thạch Nham trong lúc mấu chốt này, sẽ không nén chịu nổi đau đớn của thân thể.
Đám người Dương Kỳ cũng lặng lẽ đến gần vài bước.
Thạch Nham gào thét khàn lên, giống như con yêu thú nổi điên, dưới bầu trời im lặng nơi đây, liên tục la hét to lên.
Tiếng gào cực kỳ chói tai truyền đi ra xa, hình như đã làm không ít Võ Giả của Thương Khung hải vực chú ý, một đám Võ Giả trên rất nhiều hòn đảo đều ngửa mặt nhìn lên trời, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, chờ sau khi bọn hắn phát hiện đám bay lượn dưới mây trắng lại là Giao long hai đầu và Thanh huyết ma bức, những Võ Giả không thuộc về Bồng Lai Thánh Địa đều kinh hãi, không dám biểu lộ ra chút bất mãn.
Võ Giả của Dương gia, từng ở Thương Khung hải vực dấy lên huyết vũ tinh phong, rất nhiều Võ Giả đều của Thương Khung hải vực đều biết Giao long hai đầu và Thanh huyết ma bức là yêu thú do Dương gia thuần dưỡng, những Võ Giả đó cũng không biết dị biến phát sinh ở Dương gia, chỉ tưởng lần này Võ Giả của Dương gia đến Thương Khung hải vực là khuấy đảo thị phi.
Đám người Dương Mạc đều có vẻ mặt ngưng trọng, không dám thả lỏng chút nào, đều đang đề phòng thật cẩn thận, sợ sẽ có Võ Giả của Bồng Lai Thánh Địa tìm đến.
Lúc Thạch Nham đang rít gào, Quỷ Lão kia lại hơi hưng phấn, minh khí và ma khí khuấy động trên thân thể, sóng khí cuồn cuộn ngưng luyện bên ngoài thân thể hắn nó. Từ những hòn đảo bên dưới nhìn lên thì thấy Quỷ Lão này giống như đang đằng vân giá vũ trong mây đen dày đặc, làm cho người ta có cảm giác chấn động cực kỳ sâu sắc.
Không biết gào thét bao lâu, lúc đám người Dương Mạc tinh thần đang căng lên, Thạch Nham đột nhiên yên lặng lại.
Khí tức tà ác toàn thân, đột nhiên biến mất vô tung, Thạch Nham giống như đã uể oải, thể xác và tinh thần mỏi mệt ngã xuống lên người Quỷ Lão, như là đã nhất đi.
Dương Mộ tiến lên.
- Không sao, chỉ là tạm thời hôn mê, nhưng mà Bất Tử Võ Hồn trong thân thể đệ ấy, đã muốn bắt đầu chữa trị thân thể.
Kiểm tra một hồi, Dương Mộ cũng thầm yên lòng
- Đệ ấy không sao, Bất Tử Võ Hồn của đệ ấy đã tới giai đoạn thứ ba.
- Cái gì?
Dương Tuyết, Dương Kỳ, Lý Phượng Nhi cùng kinh hoảng la lên, rất khó tin nhìn Dương Mộ, biểu cảm giống như huynh có lầm không?
- Quả thực là giai đoạn thứ ba.
Dương Mộ thản nhiên cười
- Ta biết các ngươi rất nghi hoặc khó hiểu, dù sao giai đoạn thứ ba của Bất Tử Võ Hồn là phải phải bước vào cảnh giới Địa Vị. Ừm, lúc trước ta cũng có nghi hoặc này, cảm thấy thật không thể tin được, nhưng mà tên này là trâu bò, Bất Tử Võ Hồn của đệ ấy thật sự ở giai đoạn thứ ba.
Dược Dương Mạc nhắc nhở, ba người ngơ ngác nhìn Thạch Nham.
Dưới ánh mắt chăm chú của ba người, vết thương trên người Thạch Nham quả thực lấy tốc độ khôi phục lại có thể thấy bằng mắt thường, theo tốc độ đó tuyệt đối chắc chắn là giai đoạn thứ ba của Bất Tử Võ Hồn.
- Làm sao có thể chứ?
Đôi mắt xinh đẹp của Lý Phượng Nhi đầy ngạc nhiên
- Tên kia, rốt cuộc trên người hắn có bao nhiêu bí mật chứ? Ta chưa bao giờ biết, Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp cũng có thể bước vào giai đoạn thứ ba của Bất Tử Võ Hồn. Chẳng lẽ, hắn thật sự là dị chủng hay sao?
- Thái gia gia sở dĩ coi trọng hắn như vậy, khẳng định là vì sự đặc biệt của hắn.
Dương Mộ cười cười, mọi người đều gật đầu.
Bầu trời đêm lạnh rét, nhiều chấm sao sáng đang làm đẹp trên màn trời đêm.
Năm con yêu thú bay lượn dưới màn đêm, dẫn đầu chính là Quỷ Lão, toàn thân Thạch Nham xụi lơ nằm trên người Quỷ Lão, đã hôn mê hơn nửa ngày.
Trong khoảng thời gian này, có thể nhìn thấy rõ miệng vết thương trên người hắn đã toàn bộ khép lại.
Nửa đêm sau.
Thạch Nham thở nhẹ một hơi, từ từ tỉnh lại, sau khi mở mắt ra, hắn không quan tâm đến bất luận kẻ nào, lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt bắt đầu khổ tu.
Đám Dương Mộ đều nhìn hắn.
Từ trên người người hắn, mấy người đều đã nhận ra một luồng dao động năng lượng kỳ dị, dao động năng lượng kia hơi kỳ dị, vẫn luôn di động trong thân thể hắn, hình như đang nhanh chóng làm lớn mạnh Tinh Nguyên hắn.
Bọn họ có cảm giác, cảm giác tinh khí thần của Thạch Nham hình như đang phát sinh biến hóa kỳ diệu.
Thời gian trôi qua.
Trước hừng đông sáng sớn, thiên địa linh khí ở hải vực gần đây lặng lẽ tụ tập đến chỗ Thạch Nham, rót mạnh vào thân thể hắn.
Một luồng lực lượng ngôi sao lành lạnh, cũng giống như từ trên chín tầng trời trút xuống dưới, rót vào thân thể Thạch Nham.
Lúc mặt trời vừa mọc lên, Thạch Nham rốt cuộc đã mở mắt ra, hai mắt như đầy sao, hai luồng quang mang kỳ dị đột nhiên từ bên trong hai mắt hắn bắn ra, thoát ra khỏi hốc mắt hơn ba mét, đột nhiên lại thu vào hốc mắt.
- Hai mắt sinh điện! Bách Kiếp đỉnh cấp!
Lý Phượng nhi hét ầm lên.
Đám người Dương Mộ cũng sợ hãi cả kinh, nhìn Thạch Nham cực kỳ ngạc nhiên, biểu cảm trên mặt toàn là kinh ngạc.
Tinh Nguyên rót vào trong đầu, ở trong hai mắt ngưng luyện thành thần quang, đây là dấu hiệu rõ thấy của cảnh giới Bách Kiếp đỉnh cấp.
Hôm nay Thạch Nham vừa tỉnh lại, bên trong hai mắt còn có điện quang bắn ra, rõ ràng hắn đã tiến vào cảnh giới Bách Kiếp tam trùng thiên đỉnh cấp.
Một đêm ngắn ngủn, từ Bách Kiếp nhị trùng thiên đã một bước lên trời bước thẳng vào cảnh giới Bách Kiếp tam trùng thiên đỉnh cấp, tốc độ tu luyện kiểu này con nhanh hơn cả phi kiếm à!
Thạch Nham nhoẻn miệng cười, gật gật đầu
- Ừm, bước vào cảnh giới Bách Kiếp tam trùng thiên.
- Thật biến thái quá!
Dương Kỳ làm bộ mặt bị Thạch Nham đánh bại
- Không phải đệ bị phản phệ sao? Theo đạo lý, hẳn là đệ phải trọng thương mới đúng? Vì sao bây giờ đệ chẳng những bình yên vô sự, thế nà còn có thể tiến thêm một bước nhanh chóng chứ? Cái tên đệ, rốt cuộc trên người ẩn dấu bao nhiêu bí mật chứ?
- May mắn thôi.
Thạch Nham cười cười, vẫn không giải thích nhiều.
- Được rồi, đừng hỏi nữa.
Dương Mộ kinh ngạc xong rồi cũng phản ứng lại, biết chắc chắn là Thạch Nham có bí mật gì đó không muốn nhiều lời, hắn cũng không miễn cưỡng, chỉ cười nói:
- Tiểu Nham quả nhiên biến thái, khó trách Thái gia gia coi trọng đệ như vậy. Cái tên đệ thật sự là tiềm lực vô hạn à, lần này đi Chiến Trường Thâm Uyên, nói không chừng đệ còn có thể tái tiến thêm một bước, bước vào cảnh giới Địa Vị.
Ánh mắt mọi người sáng lên.
Thạch Nham cười cười
- Đệ sẽ tranh thủ, ừm, đệ cũng mơ hồ cảm giác được, hình như rất có thể bước vào cảnh giới Địa Vị.
Lần này ở phía trên thần chu kia, Thạch Nham hấp thu tinh khí cực kỳ hùng hậu, lực lượng kỳ dị chuyển hóa cũng ngoài dự kiến của hắn, đã đưa hắn vừa mới cảnh giới Bách Kiếp tam trùng thiên đỉnh cấp, hơn nữa hình như cách cảnh giới Địa Vị chỉ có kém có một bước.
Giống như, chỉ cần hắn ngộ ra cái gì đó, là có thể thuận lý bước vào cánh cửa Địa Vị.
Mọi người lại ngây ngốc như con gà tây.
- Điên rồi, ngươi quả thực chính là cuồng nhân tu luyện.
Lý Phượng Nhi lắc đầu thở dài
- Ta vốn cảm thấy Dương Mộ, Dương Kỳ đã muốn xem như quái vật, hiện nay còn có quái vật của quái vật tồn tại!
Mọi người tựa hồ cực kỳ đồng ý lời này của Lý Phượng Nhi, một đám gật đầu nói phải.
Hai ngày sau.
Đoàn người Thạch Nham cưỡi năm con yêu thú, rốt cuộc đi xuống Hồ Lô đảo.
Diện tích Hồ Lô đảo này rất lớn, từ bên trên nhìn xuống như là một cái hồ lô thật lớn, từ hai hòn đảo thật lớn nối liền mà tạo thành, trên một hòn đảo lớn là Thiên Yêu sơn mạch liên miên không dứt, yêu thú hoành hành vô kỵ.
Cách xa nhau vài dặm, Thạch Nham cũng có thể nghe được tiếng yêu thú rống lên từ bên kia truyền ra.
Quỷ Lão hình như có chút hưng phấn.
Đôi mắt xanh tà ác của nó, từ đằng xa ngắm nhìn kia Thiên Yêu sơn mạch, nghe yêu thú rít gào từ bên trong truyền ra, dường như nó đã không chịu đựng nổi dụ hoặc của mỹ vị, đã bắt đầu rục rịch.
Hòn đảo diện tích hơi nhỏ hơn có đầy đầm lầy, độc khí mênh mông, không khí rất tĩnh mịch.
- Thiên Môn đi thông Chiến Trường Thâm Uyên ở bên trong khu vực đầm lầy kia, ừm, gần đây chắc là không có hung hiểm gì, lúc trước Bồng Lai Thánh Địa còn muốn thủ Thiên Môn này, coi Thiên Môn đi thông Chiến Trường Thâm Uyên trở thành bảo địa. Nhưng mà, người đi vào chết trong Chiến Trường Thâm Uyên càng ngày càng nhiều, còn sống trở về cũng đều không thu hoạch được gì, dần dần Bồng Lai Thánh Địa cũng không còn coi trọng Thiên Môn này nữa, bây giờ đã không có người thủ hộ khu vực kia, ai cũng có thể tiến vào.
Lý Phượng Nhi cất giọng nói.
Năm con yêu thú chậm rãi hạ xuống, dừng lại ở một chỗ bên trong đầm lầy màu xanh, bên trong đầm lầy màu xanh chói mắt, một Thiên Môn lẳng lặng lơ lững phía trên đầm lầy, một luồng khí tức tĩnh mịch thái cổ, lặng lẽ từ Thiên Môn đó bay ra.
- Đó chính là Thiên Môn.
Lý Phượng Nhi chỉ tay, bình tĩnh nói:
- Nơi này không có gì dị thường, nhưng mà một khi bước vào trong đó, chính là hai thế giới. Ở bên trong Chiến Trường Thâm Uyên, khắp nơi hung hiểm, chúng ta cũng không nhất định có thể tìm được bí bảo gì, chỉ cần có thể sống sót là đã đạt được mục đích. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Ừm, sống sót.
Dương Mộ gật đầu
- Ít nhất phải ở bên trong nghỉ ngơi ba năm, ba năm chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện.
- Ngươi qua bên kia, qua thời gian nữa ta sẽ tới tìm ngươi.
Thạch Nham vỗ vỗ Quỷ Lão, chỉ về phương hướng Thiên Yêu sơn mạch
- Yêu thú bên kia không ít, đó là thiên đường của ngươi.
Quỷ Lão thét dài một tiếng, bay vút lên trời, thân thể cao lớn hóa thành một điểm đen, càng lúc càng xa.
- Chúng ta đi thôi.
Đám người Dương Mạc dặn dò yêu thú, cuối cùng cũng bước vào Thiên Môn đi thông Chiến Trường Thâm Uyên.
Thạch Nham bình tĩnh đuổi theo.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật