- Có thể làm bằng hữu với Yêu vương là vinh hạnh của ta.
Miêu Nghị cười rất vui vẻ.
Liệt Hoàn cười khà khà, hỏi:
- Không ảnh hưởng gì tới tiền đồ của ngươi chứ?
- Ách...
Miêu Nghị xua tay liên tục, cười gượng, đáp:
- Không có sao, không lộ ra bên ngoài là ổn thôi.
Liệt Hoàn lại cười khà khà tiếp, khuyên:
- Ngươi yên tâm, ta đã quên chuyện ngươi đến quấy rối Hỏa Cực Cung của ta rồi.
- Thế thì tốt rồi, ách...
Đột nhiên, con ngươi của Miêu đại điện chủ bỗng thu nhỏ lại, mắt hắn trợn tròn, đờ đẫn mà nhìn đối phương.
Liệt Hoàn nhìn phản ứng của hắn, bỗng đột nhiên ra tay, nhanh đến mức Miêu Nghị muốn tránh cũng không tránh được. Hắn bị Liệt Hoàn bóp cổ, xách thẳng lên bằng một tay. Có thể nói là chỉ trong giây lát, mắt Liệt Hoàn đã lóe lên những tia sáng nguy hiểm.
- Từ lâu ta đã cảm thấy không bình thường rồi, quả đúng là thằng nhãi nhà ngươi, lá gan không nhỏ nhỉ, dám giở trò trong tẩm cung của bổn vương cơ đấy!
Miêu Nghị bị bóp cổ đến đỏ mặt tía tai, vừa nghe y nói thế liền bị dọa giật nẩy người, nghĩ: “Bị lừa rồi, thì ra là người ta vốn còn chưa biết chắc, vừa rồi hoàn toàn là đang lừa mình, chính mình lại nhất thời không chú ý mới mắc bẫy của lão yêu quái này.” Hắn từ từ nâng một tay lên để thu lại lệnh bài Phục Thanh về trong tay mình, đập vào cánh tay Liệt Hoàn, không giải thích bằng lời được thì cứ lấy ra cho Liệt Hoàn nhìn.
Liệt Hoàn co giật cơ nơi khóe miệng một cái, người thì có thể giả mạo, nhưng tấm lệnh bài Phục Thanh này lại không làm giả nổi. Y vung tay một cái, ném Miêu Nghị ra ngoài.
“Phanh!”- Miêu Nghị bị văng ra đụng vào trên vách tường, hắn vừa vuốt cổ vừa ho mấy tiếng, thiếu chút nữa là bị bóp chết.
- Không ngờ vẫn còn xuất hiện hai tên Yến Bắc Hồng trùng tên cùng họ, tiểu tử ngươi quả là được lắm đấy, loại bịa đặt này mà cũng có thể thuận mồm nói ra. Yến Bắc Hồng, ngươi cho rằng bổn vương là kẻ ngu à?
Liệt Hoàn cười gằn.
Miêu Nghị điều hoà hơi thở, hỏi:
- Yêu vương đã nhận thấy được điều bất thường từ lâu rồi, vì sao bây giờ mới vạch trần?
Liệt Hoàn hừ lạnh một tiếng, đáp:
- Ban đầu thì quả thật là bị ngươi lừa gạt thành công, sau đó thì hỏi ngươi nhậm chức ở đâu, ngươi lại ấp úng. Bổn vương đã cảm thấy sinh nghi, chỉ là khi đó đúng vào lúc cần hợp tác, nên bổn vương cũng tạm thời kiềm chế để không đề cập tới chuyện này. Thằng nhãi nhà ngươi rất mực giảo hoạt. Đầu óc của Bổn vương lại không xoay nhanh bằng ngươi, không nghĩ ra cách có thể khiến ngươi buông lỏng cảnh giác. Chỉ sợ là dù muốn hỏi cũng hỏi không ra nhẽ, lấy một nửa tài sản trong Linh Lung Tháp không dễ nhỉ?
Miêu Nghị nghĩ: “Rõ ràng là lão yêu quái này giả heo ăn hổ, lại lấy một nửa tài vật trong Linh Lung Tháp để khiến lão tử buông lỏng cảnh giác, thật là thâm hiểm quá!”. Hăn vuốt cổ, hỏi:
- Lẽ nào Yêu vương không muốn lấy về một nửa số tài vật kia sao?
- Ngươi cứ nói đi! Nếu không phải là nể mặt Phục Thanh đại nhân, Bổn vương đã lấy cái mạng nhỏ của ngươi từ ban nãy rồi, ngươi vẫn còn muốn được chia phần từ chén súp của bổn vương à?
Liệt Hoàn vừa nói vừa duỗi tay ra:
- Giao mấy thứ mà ngươi vừa giấu vào ra hết đây!
- Ha ha!
Miêu Nghị lắc đầu cười nhạt, thì ra bận bịu nửa ngày cũng là cốc mò cò xơi. Hắn nghĩ: “Trước đây, trong lòng đã loáng thoáng cảm thấy có chút khó hiểu rồi. Một mặt là tài vật khiến ai cũng thèm khát, mặt khác thì hai người vốn chỉ mới quen, thế mà cái lão yêu quái này liền cam lòng chia đôi cho mình... Chỉ là bị vẻ thành thật của cái lão yêu quái này lừa gạt trước rồi, còn tưởng rằng cái lão yêu quái này trung hậu, thì ra kẻ nực cười nhất vẫn luôn là chính mình!” Vì nghĩ thế, hắn chìa thẳng ngón tay cái của mình về hướng Liệt Hoàn, nói:
- Yêu vương, ngươi ác lắm!
Liệt Hoàn ngoắc tay với Miêu Nghị.
- Nói nhảm ít thôi, giao đồ ra đây!
- Không vội!
Miêu Nghị cười:
- Yêu vương, ta vẫn còn có một thắc mắc. Ngươi đã nghi ngờ ta từ trước rồi, vậy thì vừa rồi ta đây muốn quay vào bên trong tháp, vì cớ chi mà ngươi không ngăn cản?
Liệt Hoàn lé mắt nhìn hắn tỏ vẻ xem thường, đáp:
- Ngươi tưởng ta là khờ thật à! Ngay cả ta cũng không dám quay vào. Chỉ với chút tu vi này của ngươi mà cũng dám quay vào sao?
Miêu Nghị cảm giác trái tim mình đang rỉ máu, té ra vờn nhau nửa ngày mà hắn vẫn chưa rõ là ai xỏ mũi ai. Hắn cười hà hà, nói:
- Đồ đã vào túi của ta rồi, ta không thể nào móc ra đâu.
Liệt Hoàn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hay là muốn ta tự mình ra tay à? Đến khi Bổn vương tự mình ra tay thì e rằng ngươi phải chịu khổ đấy nhé!
Miêu Nghị hỏi:
- Ngươi có biết vì sao mà Phục Thanh đại nhân đưa cho ta lệnh bài hay không? Ngươi có biết ngươi ra tay với ta thì sẽ có hậu quả gì không?
Liệt Hoàn đáp:
- Bổn vương rửa tai lắng nghe!
- Ngươi rửa tai lắng nghe cũng vô dụng, ta không sẽ nói cho ngươi biết đâu. Ngươi muốn biết thì có thể đi tìm Phục Thanh đại nhân, nếu như Phục Thanh đại nhân nguyện ý nói cho ngươi biết thì đương nhiên là ngươi sẽ biết thôi. Nếu như Phục Thanh đại nhân không muốn nói cho ngươi biết, ngươi hỏi nữa thì cũng vô dụng. Dù sao thì ta đây sẽ không tiết lộ một chữ với ngươi đâu!
- Ngươi giỡn mặt ta à?
Sắc mặt của Liệt Hoàn đã trầm xuống.
Miêu Nghị không đáp mà hỏi lại:
- Yêu vương thật sự nhận định ta chính là Yến Bắc Hồng ư?
Liệt Hoàn cười lạnh:
- Vẫn còn muốn lừa gạt bổn vương à?
Miêu Nghị hỏi:
- Nếu như ta có thể chứng minh ta không phải Yến Bắc Hồng, lại làm như thế nào đây?
Liệt Hoàn đáp:
- Dù sao thì ngươi cũng đừng nói cho bổn vương biết tên thật của ngươi là Ngưu Nhị.
Miêu Nghị nói:
- Chúng ta đánh cuộc đi! Nếu như ta có thể chứng minh rằng ta không phải là Yến Bắc Hồng, thế thì ngươi cũng đừng nghĩ đến một nửa số tài vật ở chỗ ta nữa, ngươi sẽ phải đưa cho ta một nửa số tài vật ở chỗ ngươi. Nếu như ta không thể chứng minh để cho ngươi tâm phục khẩu phục, ta không chỉ đưa cho ngươi một nửa số tài vật ở chỗ ta thôi đâu, mà ta sẽ giúp ngươi phá vỡ tòa Linh Lung Bảo Tháp này.
Liệt Hoàn kinh ngạc, hỏi:
- Ngươi chắc là sẽ phá hỏng tòa Linh Lung Bảo Tháp này được không?
Miêu Nghị mỉm cười, đáp:
- Ngươi cảm thấy khó mà phá được, không có nghĩa là ta cũng cảm thấy khó, nếu ta muốn phá hỏng tòa Linh Lung Bảo Tháp này thì đó chẳng qua là chuyện dễ như ăn bánh, chuyện nhỏ chả bõ nhắc tới thôi. Nếu như ngay cả chút bổn sự ấy mà ta cũng không có, thử hỏi sao Phục Thanh đại nhân lại có thể đưa lệnh bài của hắn cho ta chứ? Ngươi cho rằng ta cầm tấm lệnh bài này là để chơi cho vui sao?
Ngay lập tức, Liệt Hoàn tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi:
- Rốt cuộc thì Phục Thanh đại nhân bảo ngươi làm gì?
- Đây là suy đoán của bản thân ngươi, ta chưa hề nói gì cả đấy nhé. Ta đang nói nghiêm túc, Phục Thanh đại nhân không bảo ta làm bất cứ chuyện gì, nếu ngươi không tin hoặc là có bất kỳ thắc mắc nào thì ngươi có thể đi tìm Phục Thanh đại nhân để hỏi cho rõ.
- Ngươi thật sự không phải là Yến Bắc Hồng sao?
Liệt Hoàn dò hỏi.
- Ta đã nói là ta không phải.
- Vậy thì ngươi là ai?
- Cứ đồng ý đánh cuộc thì ta sẽ nói cho ngươi biết cũng chưa muộn.
Liệt Hoàn cảm thấy rất chi là lưỡng lự! Nhìn thái độ của đối phương như vậy, hình như đối phương rất có tự tin là sẽ nắm chắc phần thắng, thế còn gọi gì là đánh cuộc nữa! Y chợt cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Ngươi đã có khả năng phá vỡ được tòa Linh Lung Bảo Tháp này, vì sao lại đầu hàng nhận thua?
Miêu Nghị đáp:
- Nguyên do giống với chuyện ta có lệnh bài của Phục Thanh đại nhân nhưng cũng không được phép để cho người ngoài cuộc biết thôi. Ta quên nói một vấn đề rồi, nếu như ta giúp ngươi phá tòa Linh Lung Bảo Tháp này, sau khi chúng ta rời khỏi đây, ngươi phải nói tháp là do ngươi phá hỏng, không liên quan gì đến ta cả, nếu không thì Phục Thanh đại nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Liệt Hoàn cảm thấy buồn bực, nghĩ: “Tên này và Phục Thanh đại nhân cứ thần thần bí bí quá đấy, rốt cuộc là đang ngấm ngầm làm cái gì chứ?”
Bất thình lình, y chợt lộ ra ánh mắt nguy hiểm, đe dọa:
- Ngươi không sợ ta sẽ đổi ý, lợi dụng khi ngươi đang phá Linh Lung Bảo Tháp để giết ngươi cướp của sao?
Miêu Nghị mỉm cười:
- Ta có thể nhắc nhở ngươi một lần nữa, ta vốn không cần phải đi vào, là do có người bên phía Tinh Túc Hải lo ngươi xảy ra chuyện, âm thầm thông báo cho ta biết để ta vào giúp ngươi, thế nên một Tu sĩ tu vi Hồng Liên như ta đây mới chạy vào. Bởi vì nếu như ta không giúp ngươi, ngươi vừa phải nhận thua vừa không ra được, nếu như ngươi đi ra ngoài nhờ tòa bảo tháp này bị phá vỡ thì tất nhiên là do ta giúp ngươi, tổng kết lại mối quan hệ nhân quả này, ngươi có thể suy xét hậu quả của việc giết ta, ta cam đoan là ngươi cũng không sống được bao lâu đâu!
Liệt Hoàn nghe mà thấy ê răng, lại hỏi:
- Rốt cuộc thì mối quan hệ ngươi và Tinh Túc Hải là như thế nào?
Miêu Nghị từ từ lắc đầu, đáp:
- Không có bất kỳ quan hệ gì.
Trong lòng Liệt Hoàn chửi Miêu Nghị tới tấp: “Láo toét! Không có bất kỳ quan hệ gì thì sao ngươi lại nói gì mà có người của Tinh Túc Hải báo tin cho ngươi tới giúp ta chứ? Không có bất kỳ quan hệ gì thì sao mà ngươi lại có được lệnh bài của Phục Thanh đại nhân chứ?” Y co giật cơ mặt, nói:
- Nếu là tới giúp ta đi ra ngoài thì ta cũng không hỏi đến ngươi là ai nữa, đồ trong tháp thì chia đôi, ngươi cầm lấy phần của ngươi, ta lấy phần của ta, cũng đừng có mà lôi ra chuyện cá cuợc gì ở đây, ngươi mau phá vỡ tòa Linh Lung Bảo Tháp này đi!
Y muốn xem có thật là tên này có thể phá vỡ tòa Linh Lung Bảo Tháp này một cách dễ dàng hay không. Y nghĩ: “Nếu quả thật là có năng lực, thế thì lời nói của tên này nhất định là thật rồi. Bằng không, cần gì phải phải đầu hàng nhận thua khi đã có khả năng phá hỏng bảo tháp cơ chứ.”
Miêu Nghị đoán rằng y đang muốn kiểm chứng lại suy nghĩ của mình, mà hắn thì cũng không dám dừng lại vào lúc này. Theo hắn, cái trò đấu trí so dũng khí này chơi lâu thì dễ lộ sơ hở lắm, nên thoát ra sớm một chút để về trận doanh Tiên Quốc, đến lúc đó thì cho dù lão yêu quái này phát hiện ra cái gì cũng không dám làm gì hắn.
Chỉ thấy hắn duỗi một bàn tay ra. Ngay lập tức, mười lăm con Đường Lang cổ quái to bằng con chó nhà bay ra từ trong nhẫn trữ vật, Liệt Hoàn xem mà sững sờ, thứ gì đó?
Mười lăm con Đường Lang bị Miêu Nghị điều khiển bằng ý niệm, lập tức bám vào vách tường đang chuyển động, tập trung ở một chỗ, bắt đầu xòe móng vuốt và mở ra xúc tu để nhấm nuốt "răng rắc", đào khoét và gặm cắn. Lập tức, bụi vàng lấp lánh rơi xuống, những vết cắt dần xuất hiện và hằn sâu trên bức tường kiên cố.
Liệt Hoàn hít vào một luồng khí lạnh, có thể nói là y đã trợn mắt há hốc mồm rồi, nói thầm trong lòng rằng: “Wow wow, thứ quái vật gì đây, đến cả mình mà cũng không làm gì được thứ pháp bảo làm từ loại kim tinh có độ thuần chất cao này, thế mà bọn Đường Lang đó lại gặm như gặm mía, chuyện đùa đấy à?
Nếu là trước đây, không khéo thì y sẽ có lòng ngấp nghé bọn Đường Lang này, nhưng lúc này thì y lại quay đầu xem Miêu Nghị, cảm thấy toàn thân Miêu Nghị đều toát lên vẻ thần bí. Hiện tại, y tâm phục khẩu phục rồi, công nhận tên này vào đây quả thật là chỉ để giúp y đi ra ngoài thôi.
- Ngưu Nhị, loại Đường Lang này là thứ gì? Sao mà trước đây ta chưa từng thấy qua cũng chưa từng nghe nói đến?
Liệt Hoàn ho khan một tiếng rồi hỏi, hơi có vẻ xấu hổ.
Miêu Nghị biết trước là y sẽ hỏi, nghiêng đầu nhìn y với vẻ lạnh lùng:
- Yêu vương, đã có một số việc đã không thể tránh được thì ta đây không ngại cả gan cảnh cáo ngươi một lần nữa, không cần hỏi những chuyện không nên hỏi, phải bóp nát những chuyện mà hôm nay đã xem đến ở trong lòng, không được kể cho bất kỳ ai. Tốt nhất là giả vờ không biết chuyện gì, cứ chờ cho đến thời điểm ngươi đáng được biết thì đương nhiên là sẽ biết hết thôi.
Liệt Hoàn cảm thấy buồn bực, uổng cho y có tu vi Kim Liên, lại phải kiềm chế bản tính trước mặt Miêu Nghị. Từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng "Ừ", tỏ vẻ là y biết rồi, không cần nói gì thêm nữa.
Không thể không nói, loại Đường Lang to bằng con chó nhà này quả thật là lợi hại, hơn xa loại Đường Lang nhỏ lúc trước, đúng như lời của Yêu Nhược Tiên, quả thực là thiên địch đối với pháp bảo, có khả năng phá hoại thật khiến cho người ta kinh ngạc. Liệt Hoàn càng xem càng kinh hãi, hút phải mấy luồng khí lạnh vào trong miệng.
Cũng không tốn quá nhiều thời gian, trên bề mặt của vách tường đang chuyển động chợt có một con Đường Lang bị vùi vào một chỗ hõm như bị rơi vào "Chén". Vào lúc này, Miêu Nghị lên tiếng:
- Yêu vương, ngươi đi xem một chút, khi nào đến tình trạng mà ngươi có thể đánh vỡ được thì nói một câu, để ta tiện bề thu chúng nó lại.
Liệt Hoàn cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Vì cớ gì lại không để cho chúng nó cắn thủng luôn?
Miêu Nghị thở dài:
- Ta nói rồi, ta không muốn để lộ ra cái gì cả. Nếu không phải là lần này bị ngươi ép, ta tuyệt đối sẽ không nói với ngươi những câu không nên nói kia. Ta thu chúng nó lại là vì không muốn mình sẽ lộ ra cái gì, ngươi vẫn chưa rõ sao?
Liệt Hoàn không có lý do để hỏi nhiều hơn nữa, dựa vào trên vách tường, duỗi một tay ra để ấn kiểm tra vách tường, chờ đến lúc gần được rồi, vừa gật đầu với Miêu Nghị vừa nói:
- Có thể cho chúng nó ngừng được rồi!
Vèo một cái, mười lăm con Đường Lang đã bay về, Miêu Nghị vung tay áo thu hết chúng vào.
Liệt Hoàn cầm song đao trong tay, hiện lên bảo quang màu tím óng ánh, ngảnh đầu lại hô:
- Đứng ở sau lưng ta!
Miêu Nghị hiểu ý của y. Đối phương mà tung ra một đòn đánh dốc hết toàn lực thì ngay đến uy lực còn dư cũng khiến hắn không thể chịu nổi. Vì thế, hắn nấp ở sau lưng đối phương thì có thể tránh khỏi nguy hiểm từ đòn đánh này.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật