Trang chủ » Phi Thiên » Chương 533-1: Thợ mộc chết tiệt (1)

Chương 533-1: Thợ mộc chết tiệt (1)

Nơi này đặc biệt có một gian phòng chuyên nấu nước tắm cho lão bản nương, lão bản nương theo đuôi đi vào, nhìn Miêu Nghị cảnh cáo nói:

- Còn dám lừa gạt..., đừng trách ta không khách khí!

Nói xong nàng dứt lời, phất tay áo rời đi.

- Lão bản nương đi thong thả!

Miêu Nghị nói vuốt đuôi, nhưng sau lưng lại làm bộ dạng mắng chửi người, vừa quay đầu lại thật sự muốn thêm chút nguyên liệu vào trong nồi nấu nước tắm, nhưng lại sợ bị lão bản nương xuất quỷ nhập thần bất ngờ xuất hiện hành hạ, có chút chột dạ nhìn chung quanh, cuối cùng sờ sờ lên nhẫn trữ vật, vẫn không dám hạ độc thủ.

Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân vẫn quy củ đứng ở ngoài, chỉ thấy Miêu Nghị một lần nữa xách hai thùng nước ra, thùng không rời tay, đi tới phía chiếc cửa đang đóng chặt, dùng chân đá vang lên cánh cửa.

Cửa vừa mở ra, Miêu Nghị xách nước đi vào, sau đó lão bản nương cùng hắn đi ra ngoài.

- Lão bản nương, ngươi nhìn hai người bọn họ thấy thế nào? Bọn họ làm việc tuyệt đối nhanh nhẹn.

Miêu Nghị chỉ chỉ Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân nói.

Lão bản nương nhìn hai người kia từ trên xuống dưới nói:

- Hai người các ngươi đều từ trong dẹp loạn Tinh Túc hải chạy ra sao?

- Bẩm lão bản nương, đúng là vậy!

Hai người cung kính trả lời.

Lão bản nương khẽ cau mày, lại nhìn Miêu Nghị, cảm giác có chút gì đó kỳ lạ. Trên người hai người này, nàng không nhìn thấy khí khái hào hùng, tràn đầy sát khí trên người Miêu Nghị, còn có cả loại thong dong cố gắng thu vào bên trong. Nếu không người bình thường nào dám ngồi cùng nàng thong dong uống rượu nói chuyện phiếm, điều này nói rõ Miêu Nghị là người đã gặp qua một số đại tràng diện.

Nói một cách khác, chính là Miêu Nghị mặc y phục tiểu nhị của quán trọ, cũng không giống với tiểu nhị. Nếu không nhìn quen sẽ chỉ làm người ta cảm thấy tức cười, còn hai vị này nếu mặc y phục tiểu nhị của tiểu điếm, thì hoàn toàn không khác gì tiểu nhị, không giống như người đã trải qua đại tràng diện gì đó.

- Mỗi người tự nói lai lịch của mình đi, bổn điếm không nhận người có lai lịch không rõ, nếu giấu diếm, để điều tra ra, tự gánh lấy hậu quả.

Lão bản nương lạnh lùng nói.

Lúc này hai người nơm nớp lo sợ, nói ra toàn bộ lai lịch của mình.

Nghe được Bì Quân Tử mang họ “Bì”, lại là một con chuột tinh, lão bản nương đột nhiên cau mày nói:

- Nghe nói trước kia rất lâu, từng có một vị Yêu Hoàng, hình như cũng là chuột yêu, tên là Bì Thái Trùng, chính là một trong mấy đại cao thủ đứng đầu giới tu hành lúc ấy, không biết có quan hệ với ngươi hay không?

Bì Quân Tử ôm quyền trả lời:

- Không dối gạt lão bản nương, ta từng nghe gia phụ nhắc tới cái tên này, hình như là tổ tiên của tiểu nhân, nhưng thời gian cách đây rất xa, lại không có chứng cớ, cho nên tiểu nhân cũng không dám xác nhận.

- Ồ!

Miêu Nghị cảm thấy bất ngờ nhìn về phía Bì Quân Tử, không ngờ tên này còn có thể có một tổ tiên làm yêu hoàng.

Lão bản nương gật đầu nói:

- Các ngươi cứ thử làm ở đây một thời gian trước đi, nếu thấy thích hợp thì ở lại, không thích hợp thì nói. Ngưu Nhị, dẫn bọn họ xuống đi, để cho chưởng quỹ an bài.

- Cám ơn lão bản nương.

Ba người cùng nhau tạ ơn.

Lão bản nương phất phất tay ý bảo lui ra, còn mình tiến vào phòng tắm rửa!

Miêu Nghị giao hai người cho nho sinh phía dưới, nho sinh đuổi Bì Quân Tử vào phòng bếp hỗ trợ, còn Đào Vĩnh Xuân lưu tại đại đường, y phục thay đổi lại. Lúc này quán trọ Phong Vân lại có thêm hai hầu bàn.

Sau khi bố trí xong cho hai người, Miêu Nghị cũng coi như hết một cái nợ bằng hữu. Hắn vừa trở về phòng không bao lâu, phía trên lại truyền tới tiếng dậm chân.

Tối hôm qua sau khi trải qua một lần, Miêu Nghị biết vị trên lầu kia đã tắm xong, kêu hắn đi thu dọn. Thật ra cho dù trên lầu không dậm chân, hắn cũng biết phía trên đã tắm xong rồi, đứng ở dưới là có thể thấy, làm sao lại không biết.

Lão bản nương toàn thân thơm ngào ngạt dạo bước trong làn hơi nước nhẹ nhàng khoan khoái bên ngoài phòng. Miêu Nghị ở trong phòng, nhanh chóng thu dọn, vểnh tai lên nghe tiếng bước chân phía ngoài. Sau khi xác nhận lão bản nương đi ra ngoài một lát, hai tay vịn vào bồn tắm, đột nhiên kéo một cái.

Cạch! Sàn gác bị phá vỡ, sụp đổ một tảng lớn, rất nhiều thứ trên lầu rơi xuống phía dưới lẫn lộn.

Lão bản nương cả kinh, lắc mình đi tới cửa, chỉ thấy gian phòng của mình đã trở thành một bẫy rập, Miêu Nghị đã trở về gian phòng của mình, đang ngẩng đầu nhìn về phía lão bản nương đứng ở trên cười khổ. Động tĩnh lớn như thế dĩ nhiên cũng cả kinh đám nho sinh, đầu bếp, thợ mộc và thợ đá nhanh chóng chạy lên lầu, đằng đằng sát khí. Người nào cũng cầm vũ khí, nhìn khi nhìn thấy lão bản nương không có chuyện gì, cũng không phải gặp phải tập kích như trong tưởng tượng, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người tiến vào bên trong phòng, đứng ở chỗ còn chưa hoàn toàn sụp đổ, nhìn xuống phía dưới kinh ngạc nói:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Chỉ thấy lão bản nương lộ ra nụ cười như sương lạnh, đó là chân chính lộ ra vẻ giận dữ, nhìn xuống phía dưới lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi không muốn làm ở đây thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải như thế!

Miêu Nghị vội vàng tiến lên, đi dọc theo chỗ còn chưa hoàn toàn sụp đổ, liên tục cầu xin tha thứ:

- Lão bản nương, ta thật sự không phải cố ý, chẳng qua lúc dọn dẹp, dùng lực hơi mạnh một chút, ai ngờ làm cho phía trên bị sụp đổ.

Hắn lấy ra một cái nhẫn trữ vật đưa lên:

- Nơi này có một trăm ngàn kim tinh, xem như ta bồi thường tổn thất cho lão bản nương.

Những dụng cụ sinh hoạt trong nhà cũng không nhiều tiền như vậy, những thứ quan trọng đều ở trong chiếc nhẫn trữ vật của lão bản nương. Nếu quả thật là trả thù, như vậy chẳng phải là cái được không bù đắp đủ cái mất, một trăm ngàn kim tinh đủ để mua hơn ngàn bộ dụng cụ sinh hoạt trong nhà.

Thành ý như thế bày ở này, đừng nói là đám người nho sinh tin lời Miêu Nghị..., mà ngay cả sắc mặt của lão bản nương cũng hơi nguôi giận, đoán chừng thật sự mình có thể nghĩ oan cho người này.

Lão bản nương hừ lạnh một tiếng, đưa tay đoạt lấy chiếc nhẫn trữ vật trong tay Miêu Nghị xem xét, sau khi phát hiện thật sự có một trăm ngàn kim tinh, cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu lại phân phó:

- Thợ mộc, mau sớm sửa chữa đi.

Thợ mộc vội vàng gật đầu, ngồi xổm xuống xem xét nguyên nhân, sau khi xem qua có chút kỳ quái nói:

- Tầng đất sét ở giữa đi đâu rồi? Miêu Nghị thở dài nói:

- Ài! Cái này các ngươi phải hỏi lão bản nương, nàng là người rõ ràng nhất.

Tình huống gì thế nào? Mấy người lập tức quay đầu nhìn về phía lão bản nương.

Vừa nghĩ tới tình hình Miêu Nghị giống như đất cát rơi xuống trong mưa, lão bản nương cũng buồn cười, nhưng nghiêm túc nói:

- Ta làm sao biết?

Trong lòng Miêu Nghị thở phào nhẹ nhỏm, vốn tưởng rằng chuyện cứ như vậy trôi qua, ai ngờ tên thợ mộc chết tiệt lại lòi ra một câu:

- Ta đang suy nghĩ, Ngưu Nhị, có phải ngươi đã lén đào tầng đất ở dưới đi không, để từ phía dưới nhìn lén lão bản nương?

---------------

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật