Chưa ăn qua thứ mì này thì không thể nói là tới qua Phong Vân Khách Sạn? Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào tô mì đặt trên bàn, sững sờ, có cần khoa trương như vậy hay không?
Người ta đã nói đến trình độ này, bất cứ người nào cũng đều sẽ tò mò muốn nếm thử một chút. Miêu Nghị tự nhiên cũng không ngoại lệ. Hắn cũng không vội vã quay trở về nữa, ngồi xuống cầm đũa lên, nếm qua một chút, phát hiện mùi vị không tệ, nhưng mà dường như cũng không khoa trương như bọn họ nói như vậy, không nếm nhận ra có chỗ gì đặc thù.
Ngẫm lại tối hôm qua ăn một bàn rượu và thức ăn, sau lại là thịt kho tàu giò đưa tới cửa, hôm nay mới sáng lại là một tô mì, thân là người trong giới tu hành, Miêu Nghị phát hiện mình đã thật lâu không liên tiếp ăn nhiều thứ như vậy rồi, vì hiện tại thường hơn mười ngày hắn mới ăn uống một chút để thỏa mãn cảm giác thèm ăn.
Nhưng mà nói đi nói lại thì, khách điếm này đối đãi với khách với thái độ nhiệt tình như vậy, Miêu Nghị quả thật rất là hâm mộ đấy, không uổng công bỏ nhiều tiền như vậy.
Ngoài cửa, Lão Bản Nương mỗi ngày đi tra xét khách điếm một lần theo thông lệ đã xong, đang quay trở vào.
Thân ảnh của nàng vừa xuất hiện ở cửa, nho sinh nằm sấp trên quầy nhanh chóng rụt trở về, cúi đầu sắp xếp sờ mó một khối ngọc điệp, không biết là nhìn cái thứ gì.
Đầu bếp cầm cái khăn trắng làm điếm tiểu nhị, Thợ mộc và Thợ đá cũng nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt từ trên người Miêu Nghị, ra sức lau chùi bàn ghế ngay tại chỗ.
Mấy cái vị này bình thường không phải làm những chuyện này, Lão Bản Nương đi vào cửa ánh mắt quét qua một cái liền phát hiện vẻ không bình thường, lông mày nhướng lên, trước đó tìm lý do để chen lấn vào trong quầy tính tiền thì cũng thôi đi, hiện giờ không cho chen lấn vào quầy thì đều chạy tới tranh giành công việc của phục vụ bàn, không có chuyện mới là lạ!
Giầy thêu nhấc lên, móc một cái băng ghế dài ở sau người ngồi xuống, hơi nghiêng người ra sau đưa cánh tay lên dựa vào một cái bàn bên cạnh, gác chân bắt chéo chữ ngũ, bảo:
- Đều tới đây cho ta!
Thật đúng là cái bộ dạng của Lão Bản Nương! Bốn người kia không cần điểm danh, đã từ từ nhích đến gần.
Miêu Nghị nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn một chút. Lập tức ngây ngẩn cả người, cái vẻ phong tình vạn chủng sáng rỡ đó tất nhiên là khó có thể quên.
Con mắt trong veo quét qua trong điện cũng ngẩn ra, ánh mắt của Lão Bản Nương dường như phát hiện đã bỏ lỡ cái gì đó. Lại từ từ quay lại, dừng lại trên mặt Miêu Nghị, cùng Miêu Nghị đối mắt, sững sờ!
Thân là đương sự bị “ăn tàu hủ” (“cật đậu hủ” – từ lóng chơi chữ, ý nói nữ nhân bị nam nhân sờ mó sàm sỡ lợi dụng), khẳng định là ấn tượng càng sâu sắc hơn so với mấy vị khác.
Nho sinh, Đầu bếp, Thợ mộc, Thợ đá vừa đi về phía Lão Bản Nương, vừa rình coi tình cảnh này, ai ai cũng thần tình cổ quái.
Miêu Nghị thì nhanh chóng cúi đầu, giả bộ ăn thêm vài miếng, liền đứng dậy đi trở về hậu viện.
Từ từ ngồi thẳng trở lại, nhìn theo bóng lưng Miêu Nghị rời đi, Lão Bản Nương thoáng nhìn trái rồi nhìn phải, nhìn bốn người đang xề lại gần, nói như cười như không:
- Là muốn để cho ta ép các ngươi nói, hay là tự các ngươi thành thật khai báo?
- Hắn tên là Ngưu Nhị.
- Tối hôm qua mới đến.
- Tối hôm qua người đàm phán cùng Trình Diệu Uy chính là hắn...
Nghe xong lời của mấy người này, Lão Bản Nương đứng dậy, bốn người lập tức nhường đường. Ai nhường có hơi chậm một chút, Lão Bản Nương trực tiếp đá một đá trúng vào xương ống quyển của người đó.
Đầu bếp đau đến nhăn mặt hít hà, cà nhắc chân, hít hà nhảy dựng tưng tưng, cá đá này quả thực là mạnh.
Lão Bản Nương đi xẹt qua quỷ đài xòe năm ngón tay ra, một vò rượu trên quầy đã bay đáp xuống bàn tay nàng, nhàn nhạt nói:
- Đưa hai món ăn sáng đến.
Đầu bếp nhăn mặt hít hà hỏi:
- Đưa đến đâu?
Lão Bản Nương mặc kệ hắn, muốn để cho hắn tự đoán, xách vò rượu đi về phía hậu viện.
Tiếng đập cửa vang lên. Miêu Nghị đứng ở trong phòng mở cửa sổ ra hỏi:
- Ai?
Thanh âm của Lão Bản Nương vang lên:
- Ta!
Miêu Nghị ngẩn ra. Do dự một hồi, cố trân người mở cửa, ánh mắt giao nhau với Lão Bản Nương ở cùng một chỗ.
Lão Bản Nương quan sát đánh giá hắn từ trên xuống dưới một cái, lại quét mắt nhìn căn phong hơi lộ vẻ tối tăm, trực tiếp xoay người nói:
- Đi theo ta.
Lời của nàng hình như có ma lực, Miêu Nghị ra khỏi cửa, khép cửa phòng, đường hoàng thành thực đi theo phía sau nàng.
Nhưng mà đi theo sau lưng nữ nhân này là loại hưởng thụ, nhìn dáng người thướt tha của nàng đi lại, ngửi cái mùi thơm của cơ thể u nhược như lan hương đó – cái mùi hương phong tình độc hữu trên người nữ nhân chính là thứ mà Miêu Nghị không thể nào ngửi được ở trên người của những nữ nhân khác.
Hai người một trước một sau đi tới lầu hai nóc nhà, tiến vào Lão Bản Nương căn phòng của.
Gian phòng của nàng bốn bề đều có cửa sổ, sáng rỡ, rõ ràng có thể ngửi được mùi vị của nữ nhân sinh sống. Ánh mắt của Miêu Nghị quét qua giường thơm, bàn trang điểm, không nhìn thấy được thứ gì của nam nhân, rõ ràng đây là một cái ổ nhỏ ôn nhu của một vị hồng nhan sống một mình.
Lão Bản Nương vung tay lên, một cái bàn son nhỏ bốp một cái đã bị di dời đến trung gian, hai chiếc bồ đoàn xếp ở một bên cũng “bách bách” bay tới xuống xuống hai bên án nhỏ.
Lão Bản Nương tự nhiên hào phóng đưa tay nói:
- Mời ngồi.
Miêu Nghị theo lời ngồi xuống. Lão Bản Nương tự mình thì đi tới cửa vỗ bốc giấy dántrên vò rượu, quay trở về ngồi xuống, cũng không biết lấy từ đâu ra hai cái chén ngọc, đổ rượu xanh ngắt rổn rổn ra hai chén, bàn tay ngọc hào phóng trực tiếp nhấc lên một chén đặt “cách” một cái trước mặt Miêu Nghị, mỉm cười nói:
- Năm đó đã nói đến là sẽ mời ngươi uống rượu, ta nói chuyện rất biết giữ lời.
---------------
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật