Miêu Nghị vội vàng khoát tay nói:
- Cũng không phải là như vậy, sau đó Hoắc Đại ca giải thích qua với ty chức, y cũng không biết ty chức đi Tinh Tú Hải. Thật sự... Không dối gạt cung chủ, sau khi ty chức ra khỏi ngục mới biết được từ miệng người khác, vốn là ty chức không phải chịu tai ương tù ngục như vậy, quả thật sau khi Lan Đại Đô Đốc biết được ty chức và Hoắc Đại ca là huynh đệ kết nghĩa mới đột nhiên bắt nhốt ty chức!
- Đến nay vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, thật sự là ty chức không muốn lại gặp vô vọng tai ương như vậy. Đồng thời cũng không muốn mang đến phiền phức cho Hoắc Đại ca, nên mới cố ý chọn địa phương khác náu thân.
Đây vốn là những lời hắn chuẩn bị giải thích cho Hoắc Lăng Tiêu nghe, ai ngờ hiện tại lại phải dùng trước giải thích cho Trương Thiên Tiếu.
Trương Thiên Tiếu chợt hiểu ra, thì ra là như vậy, đổi lại là người khác có lẽ không tin lời này, nhưng nàng lại hiểu được tại sao Lan Hầu vì Hoắc Lăng Tiêu mà nhốt Miêu Nghị.
- Lan Hầu kia là tên tiểu nhân hèn hạ, ngươi so đo tính toán với y làm gì. Cũng được, chuyện này cũng không thể trách ngươi!
Trương Thiên Tiếu một mực cười tủm tỉm tựa hồ vừa nói đến Lan Hầu liền hỏng tâm trạng, hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục nói nhảm với Miêu Nghị nữa, ung dung rời đi.
Hành động này của nàng khiến cho Miêu Nghị cũng không biết nàng tức giận mình hay tức giận Lan Hầu. Hắn lại không biết Lan Hầu và Trương Thiên Tiếu có quan hệ dây mơ rễ má gì, chẳng qua hắn chỉ cảm thấy kỳ quái thì ra không phải là Lan Hầu nể mặt của Hồng Trần Tiên Tử mà buông tha mình. Nếu như Hồng Trần không có thể diện như vậy, vì sao lúc trước lại nói với mình những lời ấy!?
Nhìn vòng quanh kim điện trống rỗng một lượt, Miêu Nghị thấy chỉ còn lại một mình, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội cẩn thận quan sát kim điện một vòng, lúc này mới cất bước đi ra ngoài.
Chỉ thấy trong vườn đẹp như tiên cảnh, các đại cung chủ đang tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau. Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đang ngoan ngoãn đứng ở một góc chờ mình, ba người Cổ Tam Chính cũng chưa rời đi, đang đứng chung với bọn Triệu Phi.
Miêu Nghị tiến lên gặp năm người, dưới ánh mắt ân cần của bọn họ khẽ lắc đầu tỏ vẻ không sao, lúc này cả bọn mới cùng nắm tay nhau rời đi.
Mới vừa đi tới bậc thềm, đang muốn xuống núi, cách đó không xa Lan Hầu đang cau mày lắng nghe Bồ Nhất Công hồi báo ánh mắt chợt lóe, đột nhiên lên tiếng quát với bọn họ:
- Đứng lại!
Bọn Miêu Nghị theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy y đang nhìn chằm chằm bọn họ, hiển nhiên là bảo bọn họ đứng lại. Mấy người khác không hiểu vì sao, Miêu Nghị lại hiểu rõ trong lòng, không hề sợ hãi.
Lan Hầu quát một tiếng cũng chọc cho những cung chủ khác nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lan Hầu dẫn Bồ Nhất Công đi tới trước người bọn Miêu Nghị, phất tay nói với ba người Cổ Tam Chính:
- Không có chuyện của các ngươi, ba người các ngươi đi trước, ba người các ngươi ở lại!
Ánh mắt y lạnh lùng quét qua ba người Miêu Nghị.
Ba người Cổ Tam Chính ngơ ngác nhìn nhau, lại không dám không nghe theo, nhất tề chắp tay nhìn bọn Miêu Nghị một cái, sau đó lục tục cất bước xuống núi trước. Trong lòng ba người không khỏi thắc mắc, vì sao mấy tên này nhiều chuyện như vậy…
- Có biết bản tọa giữ ba người các ngươi vì chuyện gì không?
Lan Hầu lạnh lùng nói.
Ba người nhìn nhau, nhất tề chắp tay thỉnh giáo.
- Chờ lát nữa các ngươi sẽ biết!
Lan Hầu nghiêng đầu liếc nhìn Đào bà bà cách đó không xa, đột nhiên lớn tiếng quát nói:
- Trước hết nhốt ba người bọn họ lại!
Ba người hết sức ngạc nhiên, Bồ Nhất Công đã đưa tay nói:
- Xin mời!
- Chậm đã!
Một thanh âm già nua vang lên, chỉ thấy Đào bà bà chống pháp trượng đầu rồng màu vàng, tập tễnh đi tới.
Những cung chủ khác nhìn nhau cũng có chút tò mò đi tới, rõ ràng là muốn chờ xem náo nhiệt.
Đào bà bà mặt mũi nhăn nheo, chân mày rũ xuống thật dài, tuổi già sức yếu đứng lại ở trước mặt Lan Hầu, cười hắc hắc nói:
- Lan Đại Đô Đốc làm như vậy là vì sao, bắt thủ hạ của lão thân ngay trước mặt lão thân, chẳng lẽ không chuẩn bị cho lão thân một câu trả lời hợp lý, cứ như vậy bắt người mang đi sao?
Lan Hầu khẽ nhíu mày, bất quá cũng biết không có câu trả lời là không được, lập tức gật đầu ra hiệu với Bồ Nhất Công.
Bồ Nhất Công lập tức thi lễ với chư vị cung chủ, sau đó mới kể chuyện xảy ra với bọn thị nữ Miêu Nghị trước đây một lượt. Cuối cùng trọng điểm là, Hô Diên Thọ bị nhốt trong đại lao đã chết bất đắc kỳ tử trước đây không lâu, hơn nữa chết rất kỳ lạ, rõ ràng cho thấy tu sĩ gây nên.
Phần lớn chư vị cung chủ kinh ngạc, không nghĩ tới trước đó còn xảy ra chuyện như vậy.
- Thì ra là như vậy!
Đào bà bà thở dài một tiếng, có vẻ lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Nghe các ngươi nói như thế, người nọ mới vừa chết đây, nhưng ba tên thủ hạ ta đây rõ ràng ở nơi này ra mắt Quân Sứ, không hề có mặt tại trường. Rất nhiều người nhìn thấy, Lan Đại Đô Đốc cũng đã tận mắt nhìn thấy, vậy vì sao Lan Hầu kết luận là ba người bọn họ gây nên, có lý do gì thuyết phục lão thân không?
Bên cạnh Trương Thiên Tiếu đột nhiên cười khanh khách nói:
- Có vài người muốn lợi dụng công báo thù riêng mà thôi!
Lan Hầu không lý tới nàng, chỉ nói với Đào bà bà:
- Nếu tu sĩ muốn hạ thủ với một phàm nhân, có thể dùng rất nhiều thủ đoạn. Lan mỗ cũng cũng không nói là ba người bọn họ làm, chẳng qua là ba người bọn họ có liên quan với chuyện này, đều có hiềm nghi, tự nhiên phải mang về tra hỏi một phen, cây ngay không sợ chết đứng.
Đào bà bà chống quải trượng, cố sức hơi lắc lắc đầu nói:
- Nói cách khác Lan Hầu cũng không có chứng cứ, không biết lão thân nói như vậy có đúng hay không?
Lan Hầu nhướng mày, hỏi:
- Chẳng lẽ Đào bà bà muốn ngăn cản bản Đô Đốc tra án?
Đào bà bà khoát tay nói:
- Ta cũng không nói như vậy, chẳng qua là ngươi không có chứng cứ dựa vào cái gì bắt người của ta, chẳng lẽ cho là lão thân già dễ bắt nạt sao? Ngay cả Quân Sứ cũng tận mắt nhìn thấy bọn họ, có thể chứng minh bọn họ không có ở hiện trường, nếu như lão thân để mặc cho ngươi bắt người mang đi, thể diện già nua của lão thân biết để đâu?! Lan Đại Đô Đốc, ta nói thế này, nếu như ngươi có chứng cứ, cho dù là sau này đến Thủy hành cung ta bắt người, lão thân cũng sẽ không nói một tiếng nào. Về phần hiện tại, nếu ngươi không có chứng cứ...
Bà quay đầu nói với ba người Miêu Nghị:
- Tạm thời không có chuyện của các ngươi, sớm đi nhậm chức đi! Nếu có chuyện sẽ tới tìm các ngươi, đến lúc đó các ngươi cũng chạy không thoát!
Ba người Miêu Nghị lập tức chắp tay lĩnh mệnh, ai ngờ sắc mặt Lan Hầu trầm xuống, đưa tay cản lại:
- Chậm đã, tra rõ hãy đi cũng không muộn, cũng không mất bao nhiêu thời gian!
- Nghe tiếng Lan Đại Đô Đốc chấp pháp minh bạch rõ ràng đã lâu, hôm nay mới biết trăm nghe không bằng một thấy!
---------------
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật