Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tín đồ Phù Quang động và Đông Lai động cũng như nhau không hơn kém bao nhiêu, địa bàn cũng không có đặc sản gì, đổi thì có ích gì?
Dương Khánh sửng sốt, sau đó tự nhận là hiểu, y nghĩ tới trước đó Miêu Nghị đi Thành Nguyện phủ giải cứu Quý Tú Phương, đoán chừng là để cho tiện chiếu cố.
Thật ra thì đây chỉ là một trong những nguyên nhân, nếu thật sự muốn chiếu cố, cùng lắm thì sau khi Miêu Nghị làm động chủ Phù Quang động sẽ đón Quý Tú Phương tới Phù Quang thành an trí là được.
Quan trọng nhất là Miêu Nghị coi trọng vị trí địa lý kề bên biển của Đông Lai động, sau khi được Diêm Tu nhắc nhở vì sao mình có thể chống lại được pháp lực tu sĩ cao cấp áp chế, hắn cảm thấy mình không nên buông bỏ phương pháp tu luyện lão Bạch chỉ điểm, nên tiếp tục nữa.
- Chuẩn cho!
Dương Khánh đáp ứng.
Sau đó khoát khoát tay bảo Miêu Nghị lui ra, bổ nhiệm cao cấp sau đó không phải là cấp bậc hiện tại của hắn có thể tham dự.
Đương nhiên Miêu Nghị cảm tạ lui ra, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu Hùng Khiếu. Mắt thấy thịt béo lên đến miệng lại nuốt phải con ruồi, trong lòng khó chịu vô cùng, muốn làm động chủ khó khăn vậy sao?!
Trong đại điện, thanh âm của Dương Khánh lại vang lên:
- Phù Quang động cũng được, Đông Lai động cũng được, đều thuộc Trấn Hải sơn, ai muốn đi Trấn Hải sơn trấn giữ?
Vị trí này vẫn không ai tranh cướp, bởi vì đã sớm định trong nội bộ.
Trước đó Đại cô cô Thanh Mai cố ý đích thân ra mặt thông báo cho mọi người tới đại điện nghị sự, làm như thuận miệng nói một câu, ý của phủ chủ là cất nhắc tất cả chín lộ động chủ dưới quyền trừ Tần Vi Vi ra thành các lộ sơn chủ, còn lại một sơn giao cho Lam Ngọc môn, bởi vì tu vi Tần Vi Vi còn hơi thấp. Nhưng đáng tiếc động chủ Cự Dương động xuất sư không thắng đã bị giết chết, cũng không thể giao cả hai sơn cho Lam Ngọc môn. Còn lại một sơn vẫn nên giao cho người mình sẽ yên tâm hơn, không phải vậy sao?!
Đương nhiên mọi người gật đầu khen phải, không thể nào nói giao cho người ngoài thích hợp hơn, chẳng lẽ là ăn cây táo rào cây sung?!
Mặc dù Thanh Mai Đại cô cô chỉ làm như thuận miệng, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng, hai lần nhắc tới Tần Vi Vi, lại nói người mình, thâm ý trong đó có thể tưởng tượng được, không cần nói rõ.
Mọi người cũng hiểu có một số việc Dương Khánh không tiện mở miệng, chẳng qua là mượn lời Đại cô cô ám thị mà thôi.
Dương Khánh muốn đưa nữ nhi mình thượng vị, muốn cho nữ nhi mình chiếm hương hỏa nguyện lực nhiều một chút, muốn nữ nhi mình mau chóng nâng cao tu vi, mọi người có thể có ý kiến gì. Đổi lại là bọn họ sau khi ngồi lên vị trí sơn chủ cũng sẽ cất nhắc người mình, hơn nữa sau khi trở về lần này sẽ thực hành.
Kết quả ngay từ đầu, Dương Khánh lại mượn Miêu Nghị nhắc tới vị trí sơn chủ Trấn Hải sơn, mọi người đã đoán được tâm tư Dương Khánh. Miêu Nghị chỉ có tu vi Bạch Liên nhất phẩm cũng có thể đảm nhiệm chức động chủ, vì sao Tần Vi Vi không thể trở thành sơn chủ Trấn Hải sơn?
Dương Khánh đã sắp đặt sẵn sàng như vậy, chỉ chờ Miêu Nghị phối hợp.
Cho nên Hùng Khiếu lại tranh trước những người khác, ôm quyền nói:
- Phủ chủ, thuộc hạ cho là Tần động chủ Bách Hoa động có thể đảm nhiệm.
- Thuộc hạ tán thành!
- Thuộc hạ tán thành!
Bộ thuộc Thiếu Thái sơn lục tục đứng dậy đồng ý, duy chỉ có Tần Vi Vi đứng ở chỗ cũ bất động, loại chuyện như vậy dĩ nhiên nàng không tiện lên tiếng nói giúp mình.
Dương Khánh nhìn Tần Vi Vi một cái, chần chờ nói:
- Tu vi nàng bất quá Bạch Liên ngũ phẩm, đảm nhiệm vị trí sơn chủ Trấn Hải sơn có ổn hay không?
Có người vội vàng đáp:
- Miêu Nghị tu vi Bạch Liên nhất phẩm còn có thể làm động chủ, vì sao Tần động chủ không thể làm sơn chủ? Thuộc hạ cho là bổ nhiệm người hiền không thể tị hiềm người thân.
Hùng Khiếu còn nói:
- Thuộc hạ nhớ phủ chủ từng nói qua Miêu Nghị, có thể phục chúng là được!
Lại hỏi ngược lại người khác:
- Tần động chủ vị trí giữ sơn chủ Trấn Hải sơn, mọi người có phục chăng? Dù sao Hùng Khiếu ta là giơ hai tay tán thành.
- Tán thành!
- Tán thành!
Các lộ còn chưa trở thành sơn chủ động chủ cùng hô to tán thành, quần tình kịch liệt, phảng phất sơn chủ Trấn Hải sơn trừ Tần Vi Vi ra, đổi lại là bất cứ ai khác bọn họ đều không phục.
Người của Lam Ngọc môn ngơ ngác nhìn nhau, động chủ Cự Dương động chết đi trống ra một vị trí, vốn bọn họ còn muốn tranh thủ một chỗ. Bởi vì sở dĩ trận chiến này có thể thắng được, không có Lam Ngọc môn và Dương Khánh đạt được hiệp nghị, cộng thêm đưa yêu đan tam phẩm cho Dương Khánh, cơ hồ là chuyện không thể nào.
Bọn họ vốn muốn đợi đến cuối cùng trống ra vị trí hai sơn chủ, sau đó sẽ chiếm đoạt hết.
Không ngờ rằng hiện tại tuyệt đại đa số người đều tán thành Tần Vi Vi nhận chức sơn chủ kia, số ít phục tùng đa số khiến cho bọn họ không nói gì được. Huống chi Tần Vi Vi lại là con gái nuôi Dương Khánh, cứng rắn phản đối cũng không thích hợp, dù sao về sau bọn họ còn phải chung sống với đám thủ hạ Dương Khánh, cũng không tiện không nể mặt y.
Người của Lam Ngọc môn bị chặn họng, á khẩu nghẹn lời.
Thấy mọi người cố ý như vậy, Dương Khánh ra vẻ miễn cưỡng nghe theo, thở dài nói:
- Cũng được! Tần Vi Vi, ngươi có bằng lòng nhận chức sơn chủ Trấn Hải sơn hay không?
Tần Vi Vi lập tức bước ra khỏi hàng ôm quyền nói:
- Thuộc hạ nhất định đem hết toàn lực, không phụ kỳ vọng của phủ chủ và người Nam Tuyên phủ.
- Vậy cứ định như thế!
Dương Khánh tuân theo ý kiến mọi người, vung tay lên quyết định vị trí sơn chủ Trấn Hải sơn.
Kế tiếp Hùng Khiếu thay thế vị trí trước đây của Dương Khánh, trở thành sơn chủ Thiếu Thái sơn, các lộ động chủ cũng lần lượt thăng lên sơn chủ.
Lam Ngọc môn chỉ chiếm được vị trí sơn chủ một sơn, bất quá bọn họ cũng không bị thiệt thòi. Trước đó đã ước định với Dương Khánh, sau khi đánh chiếm Nam Tuyên phủ, dưới quyền các sơn các động trống ra thật nhiều vị trí, phải chia cho đệ tử Lam Ngọc môn trước.
Tương đương với bắt đầu từ hôm nay, hơn phân nửa đệ tử Lam Ngọc môn trên căn bản đều trở thành người đường hoàng hưởng thụ hương hỏa nguyện lực, còn có thể nhận được những bổng lộc khác, cũng không cần khổ cực tìm tòi đủ thứ chậm rãi gia tăng tu vi, cơ hội như thế cũng không phải là môn phái nào cũng có thể gặp được.
Bởi vì bất kể thực lực của môn phái nào, cho dù là thực lực mạnh tới mức nào cũng không hơn được Thiên Địa Lục Thánh. Thiên Địa Lục Thánh đặt ra quy củ này chính là vì áp chế các đại môn phái, không cho phát triển bành trướng, bất kể môn phái nào muốn gia nhập vào thể chế này đều phải được đồng ý, sau khi tiến vào cũng phải duy trì thể chế này, ai dám thử thay đổi phản kháng?!
Cho Lam Ngọc môn có mười lá gan cũng không dám chống lại Thiên Ngoại Thiên Tiên Thánh Mục Phàm Quân.
Cuối cùng, Dương Khánh đứng dậy cảnh cáo:
- Sau khi các vị trở về cần phải chỉnh đốn địa phương, nếu ai quấy rối an ninh cuộc sống tín đồ Nam Tuyên, ảnh hưởng đến việc nộp lên Nguyện Lực Châu cuối năm, chọc giận điện chủ Đại nhân để cho Dương mỗ không thể ăn nói, đừng trách Dương Khánh ta không niệm tình cũ!
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật