Lão Tam thật sự đã trưởng thành, có chủ ý của mình, không còn là nha đầu đã từng bị người ức hiếp chạy về khóc tìm Đại ca nữa, không còn ai có thể dễ dàng ức hiếp nàng được nữa.
Yến Bắc Hồng len lén liếc nhìn Miêu Nghị, thầm nghĩ vị muội muội này của Miêu Nghị không phải là người dễ chọc.
- Chớ có lừa ta nữa, những nhà khác có thể đáp ứng dễ dàng như vậy sao, để ta đi tìm bọn Hắc Vô Nhai hỏi cho rõ ràng rồi hãy nói…
Vân Phi Dương nhanh chóng tìm cho mình bậc thang hạ đài, vung tay lên nói:
- Chúng ta đi!
Ai ngờ mới vừa đi tới cửa, sau lưng lại truyền tới thanh âm của Nguyệt Dao:
- Đứng lại!
Mấy người dừng bước, Vân Phi Dương xoay người cười nói:
- Nguyệt Dao muội tử, chẳng lẽ còn muốn giữ ta lại ăn cơm, có thể bồi tiếp Nguyệt Dao muội tử dùng cơm, ta sẽ rất vui lòng.
Nguyệt Dao đứng lên, hỏi:
- Lúc trước là ai nói Tư Đồ Tiếu và Phong Bắc Trần đánh không thắng Vân Ngạo Thiên, còn nói sư phó ta cũng không phải đối thủ Vân Ngạo Thiên?
Vân Phi Dương một vỗ ngực:
- Ta nói, sao hả, chẳng lẽ ta nói không phải là sự thật? Bọn sư phó ngươi vốn không phải là đối thủ của gia gia ta.
Nguyệt Dao đột nhiên ngạo nghễ nói:
- Theo ta được biết, Vân Ngạo Thiên cũng không phải là đối thủ sư phó ta.
- Nực cười, chuyện được thiên hạ công nhận cũng không phải mình nàng có thể đổi trắng thay đen.
Chuyện liên quan đến danh tiếng gia gia mình, thậm chí là danh tiếng Đại Ma Thiên, tự nhiên Vân Phi Dương phải ra sức tranh cho bằng được.
- Ta không muốn cãi vã với ngươi, ai lợi hại hơn không phải là tranh cãi là được. Ngươi đại biểu Đại Ma Thiên, ta đại biểu Thiên Ngoại Thiên, đánh một trận dĩ nhiên là có thể phân ra ai lợi hại hơn!
Nguyệt Dao lộ vẻ miệt thị Vân Phi Dương:
- Ngươi có dám đánh với ta hay không?
Vân Phi Dương lập tức trợn mắt nói:
- Đánh thì đánh, ta sợ nàng sao!
- Ta cũng không thể bởi vì ngươi nói hươu nói vượn mà đánh với ngươi một trận vô ích, thuận tiện lấy một vạn vòng định vị ra đánh cuộc, có được chăng?
Nguyệt Dao lại hỏi.
Một vạn... Vân Phi Dương ngớ người, nghĩ thầm vì sao nữ nhân này tỏ ra nắm chắc phần thắng như vậy… Ý niệm chợt lóe lên, cảm thấy không thể yếu thế, huống chi mình cũng không có gì phải sợ, lại ưỡn ngực nói:
- Đánh cuộc thì đánh cuộc, ai sợ ai!
- Vì phòng ngừa có người quỵt nợ, phải tìm vài người làm chứng tới.
Nguyệt Dao quay đầu lại nói:
- Lan Nhược, đi mời Hắc Vô Nhai và Phong Như Tu tới đây.
Lan Nhược nhanh chóng lĩnh mệnh rời đi.
Những người khác cũng lục tục rời phòng khách, không thể nào đánh ở chỗ này, nhà gỗ không thể nào chịu nổi.
-----------
Vân Phi Dương và Nguyệt Dao đứng đối diện nhau dưới chân núi, một người vô cùng phách lối, một kẻ thanh nhã như lan.
Chỉ chốc lát sau, một nam tử mặc hắc giáp tinh xảo, vai khoác áo choàng màu đen, đầu đội đầu khôi che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt đã tới.
Nam tử này cỡi một con sói dữ tợn màu đen, thân hình to lớn như trâu, miệng đầy nanh nhọn, có ba con mắt xanh biếc, nhìn có vẻ ghê rợn.
Hai tay nam tử đeo đôi bao tay đầy vảy nhỏ li ti tinh xảo, toàn thân cơ hồ bịt kín gió thổi không lọt, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài. Ánh mắt y rất đẹp, cho người ta cảm giác thanh tịnh, làn da xung quanh mắt trắng khác thường.
Y dẫn mấy tên tùy tùng dong ruổi tới khiến cho người ta có cảm giác trong tà ác lại có thanh nhã, khí chất khó tả, chính là Hắc Vô Nhai con trai Hắc Vân.
Rất nhanh, bên kia lại có một tên đạo sĩ dung mạo thanh nhã thoát tục mặc bào đen cỡi một con tê giác lông vàng, dẫn mấy tên tùy tùng nhanh chóng chạy như bay tới, người tới chính là Phong Như Tu đệ tử Hoa Ngọc.
Hai người trước sau đến, Hắc Vô Nhai ngồi vững trên vật cỡi không tiếng, Phong Như Tu nhìn hai người đối diện mỉm cười nói:
- Nguyệt Dao, nàng cần gì so đo với loại người như Vân Phi Dương, sẽ tổn hại tới danh dự của mình…
Vân Phi Dương lập tức quay đầu rống giận:
- Lỗ mũi trâu, ngươi có ý gì?
- Bớt nói nhảm!
Nguyệt Dao lên tiếng nói:
- Bản tôn không rảnh giằng co với ngươi mãi, mau mau động thủ đi thôi!
Vân Phi Dương cỡi trên Phong Ma Ngưu thấy Nguyệt Dao đứng chắp tay, ngay cả vật cỡi cũng không cần, lời nói cử chỉ vô cùng kiêu ngạo, quả thật là không coi mình ra gì, không khỏi hận nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Nguyệt Dao, vật cỡi của nàng đâu? Nguyệt Dao khinh thường nói:
- Đối phó ngươi còn cần vật cỡi sao?
Vân Phi Dương giận quá hóa cười nói:
- Được, lát nữa nàng đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc, thua chớ kiếm cớ không chịu thực hiện đánh cuộc.
Nguyệt Dao lười dây dưa với y dưới mắt mọi người, đột nhiên bắn vút lên không, hai tay chắp sau lưng vung tay áo ra, sáu đạo lưu quang rời tay ra, hóa thành một vòng trăng khuyết hắc ngọc lơ lửng giữa không trung, vành trăng đỡ lấy đôi chân nàng lơ lửng.
Nếu không biết nàng là nữ giả nam trang, tình cảnh siêu phàm thoát tục này thật sự là quân tử như lan.
Chỉ thấy Nguyệt Dao thân trên không trung, năm ngón tay như ngọc bấm pháp quyết, một vòng trăng khuyết đột nhiên chậm rãi mở ra, nháy mắt hóa thành sáu cái vòng bao phủ nàng vào giữa.
Hết thảy người gần xa trên đảo lục tục nhìn về phía này, không biết bao nhiêu người hâm mộ pháp bảo của nàng, sắc mặt Vân Phi Dương cũng hơi biến.
Giữa không trung, sáu nguyệt luân đỡ chân Nguyệt Dao đột nhiên cấp tốc xoay tròn, thình lình đáp xuống, bắn thẳng về phía Vân Phi Dương bên dưới.
Mắt thấy thế công Nguyệt Dao hung mãnh, đột nhiên Vân Phi Dương lộ vẻ hung tợn, lật chưởng lấy ra pháp bảo tỳ hưu trong lòng bàn tay, tiện tay ném ra.
Pháp bảo tỳ hưu há miệng, trong nháy mắt hóa thành một cái túi miệng rộng, ngang trời bay tới, thu cả Nguyệt Dao lẫn sáu nguyệt luân của nàng vào trong.
Miệng túi vừa đóng, Vân Phi Dương bật cười ha hả nói:
- Muốn đấu với ta ư, Nguyệt Dao nàng còn non nớt lắm…
Trong nháy mắt xuất hiện kết quả này làm không ít người sắc mặt đại biến, Hắc Vô Nhai và Phong Như Tu động dung nhìn nhau, không nghĩ tới Vân Phi Dương còn có loại pháp bảo này.
Miêu Nghị lộ vẻ nôn nóng.
Ai ngờ Vân Phi Dương đang cười to không dứt đột nhiên vẻ mặt cứng đờ, xòe rộng bàn tay nhanh chóng chụp vào túi giữa không trung, thế nhưng đã chậm.
Một nguyệt luân xoay tròn đột nhiên phá vỡ miệng túi chui ra, bay vút lên không, cùng lúc đó túi kia chợt sụp đổ ầm ầm hóa thành một đám sương mù đen.
- Ngươi...
Bảo vật bị hủy, Vân Phi Dương giận quát một tiếng, sắc mặt đột nhiên chợt biến, Phong Ma Ngưu nhanh chóng quay đầu chở y nhanh chóng thoát đi, tựa hồ phát giác nguy hiểm to lớn.
Năm nguyệt luân cấp tốc xoay tròn bao bọc Nguyệt Dao lao ra khỏi sương mù đen, nhanh như điện chớp đuổi theo Phong Ma Ngưu đang chở Vân Phi Dương chạy trối chết.
Đây đã là ngự không phi hành mười phần, người xem cuộc chiến có kẻ tỏ ra hâm mộ, phần lớn cảm thấy phẫn hận bất công, đây có thể coi như là pháp bảo nhị phẩm sao???
Mắt thấy Nguyệt Dao cấp tốc đuổi theo sau, Vân Phi Dương xoay tay lại ném ra một cái bình bát, thanh quang chợt lóe, trong nháy mắt hóa lớn như một căn nhà, bắn nhanh về phía Nguyệt Dao.
---------------
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật