Bất quá bên kia sẽ lập tức điều hàng tới từ phân hội Nguyệt hành cung, vì có thể kịp thời giao hàng cho Miêu Nghị, vì tiết kiệm thời gian, Văn Phương phải mất cả đêm chạy tới Trấn Ất thành. Một nữ nhân chạy một mạch không ngừng bất kể đêm tối gió tuyết, chạy một mạch như vậy mấy ngày mấy đêm không dám nghỉ ngơi, mới có thể mang hàng trở về Trấn Hải sơn nhanh như vậy, chỉ vì tỏ rõ thành ý của mình.
Ai ngờ nhiệt tình nóng bỏng của nàng chỉ đổi được một câu nói của Miêu Nghị, cảm giác tiểu nhân vật không được coi trọng, bị người khác coi thường nỗi vất vả của mình khiến cho nàng thấy sống mũi cay cay.
Văn Phương nhìn lại long câu của mình đã mệt mỏi sùi bọt mép, giơ tay lên lau ngấn lệ trên mi, hít sâu một hơi khí lạnh. Nàng nở một nụ cười khích lệ bản thân mình, tin tưởng chỉ cần mình cố gắng, có một ngày Miêu Nghị cũng sẽ cầm danh thiếp mời mình giống như mời La Bình vậy.
Đầu ngón tay vén lại mái tóc bị gió tuyết thổi loạn lên mang tai cho gọn, nàng giục long câu mệt mỏi chạy tiếp tới Trấn Hải sơn.
-----------
Sau khi dẫn đội chạy tới Nam Tuyên phủ, Miêu Nghị ra mắt Dương Khánh nộp thu hoạch, sau khi hồi báo sơ qua tình huống Trấn Hải sơn bèn đi tới sương phòng chờ lệnh.
Các lộ sơn chủ đã tới không ít, ánh mắt của không ít người nhìn về phía Miêu Nghị có vẻ cổ quái. Trong ấn tượng mọi người, Miêu Nghị dựa vào Lam Ngọc môn quật khởi, hôm nay Lam Ngọc môn bị diệt, có thể nói là Miêu Nghị không còn ngoại lực trợ giúp,
Bất quá cũng không ai dám biểu lộ rõ ràng ra ngoài mặt, tên điên này có thể dẫn dắt người xông đến Vạn Hưng phủ bên Trấn Bính điện giết chết Hùng Khiếu, còn có chuyện gì là không làm được. Cho nên vừa thấy được Miêu Nghị tiến vào sương phòng chờ lệnh, ai nấy đều chắp tay chào hỏi.
Cũng chỉ là chào hỏi khách sáo một chút, đối với người mới Miêu Nghị này, sâu trong lòng các vị sơn chủ khác vẫn giữ vẻ xa cách. Nói là ghen tỵ với Miêu Nghị quật khởi thật nhanh cũng không quá đáng, nếu không phải hung danh Miêu Nghị bên ngoài không dễ chọc, nói không chừng sẽ có người lên tiếng chế giễu hắn.
Miêu Nghị có thể hiểu được vẻ chế nhạo trong mắt mọi người, nhưng hắn cũng không thèm để ý. Người ta không biểu lộ gì ra mặt, hắn không thể làm gì được người ta, e rằng Lục Thánh cũng không làm gì được. Lúc cần nghĩ thoáng thì nên vậy, bằng không sẽ khiến cho người ta được như ý, kẻ chuốc khổ vào thân chính là mình.
Tần Vi Vi cũng ở nơi đây, nàng không thể nghi ngờ là đối tượng được các vị sơn chủ khác vây quanh nịnh bợ, thấy Miêu Nghị mỉm cười nhìn mình gật đầu một cái, Tần Vi Vi đứng dậy đi tới, cũng mỉm cười nói:
- Đi ra ngoài đi một chút,,,
Miêu Nghị có hơi do dự, hai chúng ta đi với nhau, để cho Dương Khánh thấy được sợ là không tốt… Bất quá cuối cùng vẫn đứng dậy cùng nàng đi ra ngoài.
Hai người sóng vai mà đi, xuyên qua đình đài lầu các điêu khắc chạm trổ, tán gẫu hàn huyên với nhau, hỏi thăm tình huống đối phương sau khi nhậm chức. Sau đó dần dần đi lên sườn núi đọng đầy tuyết trắng, vừa ngắm cảnh tuyết xung quanh vừa cười nói vui vẻ. Miêu Nghị Nghiêng đầu nhìn Tần Vi Vi xinh đẹp nổi bật trên ánh tuyết, thấy nàng cũng không tức giận bởi vì chuyện lần trước, bèn cười nói:
- Tần sơn chủ, có chuyện này ta muốn tìm nàng nhờ giúp đỡ…
Tần Vi Vi quay đầu nhìn lại:
- Dường như mỗi lần ngươi tìm ta giúp một tay toàn là lấy thân phận bằng hữu, ta vẫn xem ngươi như bằng hữu, còn ngươi?
- Được rồi, Vi Vi.
Miêu Nghị sửa lại cách gọi.
Tần Vi Vi kỳ quái nói:
- Bây giờ ngươi đã là sơn chủ rồi, có chuyện gì có thể trực tiếp tìm phủ chủ, còn cần ta hỗ trợ cái gì?
- Không liên quan với phủ chủ, ta có vị bằng hữu ở dưới tay nàng tên là Trần Phi, nếu như thuận tiện, giúp ta chiếu cố một chút.
- Nếu ngươi muốn y qua Trấn Hải sơn, ta sẽ cho qua.
- Ở bên nàng tốt hơn ở bên ta.
Miêu Nghị lắc đầu một cái, nếu như mình không đi Tinh Tú Hải đã sớm tìm Tần Vi Vi đưa Trần Phi qua Trấn Hải sơn rồi. Nếu như mình đi Tinh Tú Hải không về được, điều Trần Phi đến bên cạnh mình ai cũng biết y là thân tín của mình, đến lúc đó đối với Trần Phi chưa chắc là chuyện tốt.
- Được rồi! Trần Phi...
Tần Vi Vi gật đầu ghi nhớ cái tên này.
- Còn có Diêm Tu.
Miêu Nghị cười nói:
- Nếu như ngày nào đó Diêm Tu đi tìm nàng, cũng phiền nàng chiếu cố cho lão…
Tần Vi Vi nhất thời lộ vẻ kinh ngạc, nàng biết rõ quan hệ giữa Diêm Tu và Miêu Nghị, vì sao hắn lại tìm mình… không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Có phải là ngươi có chuyện gì không?
Miêu Nghị nhìn bộ dáng cũng biết nàng chưa biết chuyện hắn có tên trong danh sách Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, lắc đầu nói:
- Là vì chuyện của Lam Ngọc môn, thật ra thì cũng không có chuyện gì, chẳng qua là chuẩn bị vạn nhất.
Hắn cũng chỉ có thể an bài như vậy đối với Diêm Tu, nếu như đến lúc đó Diêm Tu muốn tiếp tục ở sống trong hệ thống quan phương, sống ở Trấn Hải sơn hiển nhiên sơn chủ mới nhậm chức không dùng tâm phúc người khác, sợ là cuộc sống sau này khổ sở, đầu vào dưới trướng Tần Vi Vi là một lựa chọn tốt. Nếu như lão muốn đi cùng Yêu Nhược Tiên, vậy thì tìm Tần Vi Vi giúp một tay giải trừ tiên tịch, với chỗ dựa của Tần Vi Vi làm những chuyện này là không thành vấn đề.
Về phần Thiên nhi và Tuyết nhi, nếu mình không có ở đây, chỉ có đi cùng Yêu Nhược Tiên mới là lựa chọn tốt nhất, Yêu Nhược Tiên cũng sẽ không bỏ mặc hai nữ nhi bất kể.
Tự nhiên Tần Vi Vi cũng đã nghe nói chuyện của Lam Ngọc môn, chẳng qua là không hiểu cùng có quan hệ gì với chuyện dặn dò mình chiếu cố Trần Phi và Diêm Tu. Bất quá nếu Miêu Nghị lên tiếng, nàng cũng không từ chối, chỉ hỏi:
- Vậy lần này ngươi chuẩn bị cảm tạ ta thế nào? Từ trước tới nay chỉ có ta giúp ngươi, ngươi lại không đền đáp một lần nào cả…
Nghĩ đến chuyện lúc trước bị Dương Khánh âm thầm bức bách, Miêu Nghị cười khổ nói:
- Không tới nỗi lại bảo ta lấy thân báo đáp chứ?
Tần Vi Vi nhấc chân vẽ vẽ trên mặt tuyết, dường như đùa giỡn nói:
- Nếu ngươi bằng lòng, không có gì không thể.
- Tần sơn chủ đẹp như thế, chuyện này ta chiếm tiện nghi, không có gì không bằng lòng.
Miêu Nghị nhìn sang nơi khác đáp:
- Ai mà không bằng lòng chứ…
Ý hắn nói lần trước không phải là ta không muốn giúp nàng, mà là không thể ra sức.
À! Tần Vi Vi đã sớm đoán được, nhạo báng nói:
- Nếu ngươi thật lòng muốn báo đáp ta, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản, nếu ngươi không ngại hãy tránh xa người kia là được…
Miêu Nghị cho là nàng đùa giỡn, cũng trêu cợt nói:
- Chẳng lẽ nàng muốn gạo nấu thành cơm với ta?
Tần Vi Vi lộ ra sắc mặt đùa giỡn hiếm thấy, nháy mắt một cái:
- Là một biện pháp hay, hay là chúng ta hãy thử một lần…
Ha ha! Miêu Nghị cười cười, tiếp xúc lâu với nữ nhân này phát hiện nàng cũng không phải khó sống chung, lời đùa giỡn như vậy cũng có thể nói ra được, không giống như sắc mặt bề ngoài của nàng nhìn qua lạnh như băng.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật