Lam Diệp đau lòng kêu lên:
- Lại để cho hắn chạy thoát rồi!
Đồ Tam Lượng cắn răng nói:
- Năng lực bên trong bảo giáp sẽ có lúc phải hao hết, không kéo dài được quá lâu, huống chi lại chở hai người, sớm muộn gì cũng sẽ phải chậm lại. Chúng ta không thể bỏ cuộc, đuổi tiếp!
Giết Miêu Nghị có thể lấy được vô số ích lợi, làm cho một hai trăm kỵ sĩ điên cuồng truy kích bất chấp hết thảy.
Miêu Nghị điều khiển Hắc Thán cấp tốc chạy như điên cảm thấy vui mừng bất ngờ, không ngờ rằng vào thời khắc mấu chốt Hắc Thán lại có được lực bạo phát hùng mạnh như vậy. Hùng mạnh tới mức khiến cho người ta khó lòng tin được, thật sự là kinh người, hôm nay nếu không nhờ Hắc Thán, sợ rằng mình và La Song Phi có kết cục khó lường.
Chẳng lẽ có liên quan với chuyện Hắc Thán luyện hóa yêu đan? Miêu Nghị tay cầm Nghịch Lân thương vỗ vỗ vào lưng của Hắc Thán, hạ quyết tâm, nếu Hắc Thán luyện hóa yêu đan có ích như vậy, hơn nữa con này lại thích ăn, sau này có cơ hội nhất định lấy nhiều yêu đan một chút cho nó ăn, coi như là tạ ơn nó.
La Song Phi ngồi sau quan sát cẩn thận, thấy đã bỏ rơi địch nhân không còn thấy bóng dáng, đột nhiên lật người trở lại tư thế ngồi quay mặt về phía trước, vui mừng hỏi:
- Không nghĩ tới chiến giáp vật cỡi của ngươi lại có uy lực hùng mạnh như vậy, ngươi tìm đâu ra, hôm nào ta cũng tìm một bộ chơi đùa một chút.
Sắc mặt Miêu Nghị hết sức âm trầm, không có tâm trạng nói nhảm với y, mấy chục cỗ thi thể dưới ao sen, còn có Nguyên Phương chết thảm rành rành trước mắt. Nếu như hắn đoán không sai, chỉ sợ những người khác cũng...
- Cẩu tặc Hùng Khiếu, không phải ngươi chết chính là ta vong!
Miêu Nghị đột nhiên nghiến răng nghiến lợi thề thốt một tiếng.
La Song Phi ngồi phía sau hắn hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Đi tới Trấn Hải sơn ổn định trận cước làm rõ tình huống, sau đó sẽ quay trở về tìm cẩu tặc tính sổ!
Miêu Nghị cắn răng nghiến lợi đột nhiên cúi đầu xuống nhìn, phát hiện hai cánh tay La Song Phi ôm lấy hông của mình, cau mày hỏi:
- Ngươi làm gì vậy?
Hắn cũng không quen ôm ấp như vậy với nam nhân, ai ngờ La Song Phi ở phía sau yếu ớt nói:
- Tốc độ long câu của ngươi quá nhanh, ta có hơi sợ.
Miêu Nghị không biết nói gì, hồng quang yêu dị trong mắt Hắc Thán đã biến mất, trạng thái cuồng bạo đã rút đi, bây giờ đâu còn tốc độ nhanh như trước nữa, rõ ràng đã khôi phục bình thường. Nhiều lắm cũng chỉ nhanh hơn tốc độ của long câu bình thường một chút, còn không tới nỗi làm cho người ta sợ.
- Lấy tay của ngươi ra!
Miêu Nghị vỗ vỗ lưng bàn tay La Song Phi đang ôm bụng mình.
- Mới vừa rồi thiếu chút nữa mất mạng, khiến cho ta bị dọa sợ không ít, bây giờ hai chân còn có vẻ như nhũn ra. Mượn eo ngươi ôm một chút ngươi cũng không mất mát gì, vì sao lại nổi giận như vậy?
La Song Phi tìm một lý do, làm Miêu Nghị không còn lời gì có thể nói, lại nghe y cười hì hì hỏi:
- Đại nhân, mới vừa rồi tình thế cấp bách như vậy, tại sao còn muốn cứu ta?
Giọng cười vui vẻ của La Song Phi làm Miêu Nghị cảm giác trải qua trận đánh này, dường như người sau lưng mình đã sống lại, bèn quay đầu hỏi:
- Nghe lời này của ngươi, tựa hồ ta không nên cứu ngươi mới đúng ư?
- Không có, không có, cứu hay, hay lắm, hoạn nạn thấy chân tình, hoạn nạn thấy chân tình.
La Song Phi dán vào sau lưng hắn cười hắc hắc.
Đang lúc này, bên đường đột nhiên có người kêu:
- Tiểu tử.
Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, thấy từ núi rừng bên đường xuất hiện bốn người, chính là Yêu Nhược Tiên, Diêm Tu, Thiên nhi và Tuyết nhi, có vẻ mừng rỡ, Yêu Nhược Tiên không nói, không ngờ ba người kia cũng còn sống.
Hắn cũng không ôm hy vọng Yêu Nhược Tiên có thể xuất thủ, mang đi Thiên nhi Tuyết nhi thì có thể, trước đó còn tưởng rằng Diêm Tu đã dữ nhiều lành ít.
Tốc độ Hắc Thán dong ruổi quá nhanh, đã chạy lướt qua, Yêu Nhược Tiên lại nhanh chóng cuốn ba người đang trong rừng rậm, dọc theo quan đạo đuổi theo.
Đến hôm nay Diêm Tu mới hiểu, từ trước tới nay Đông Lai động vẫn có một cao thủ Hồng Liên ẩn nấp.
Miêu Nghị dừng Hắc Thán, mấy người Yêu Nhược Tiên cũng đáp xuống bên cạnh. Ánh mắt Miêu Nghị rơi vào Diêm Tu toàn thân đẫm máu, hỏi:
- Tại sao các ngươi lại ở chỗ này?
- Diêm Tu kém cỏi bất tài, cô phụ ủy thác của Đại nhân…
Diêm Tu run giọng kể lại một lượt chuyện đã xảy ra.
Trải qua giải thích Miêu Nghị mới hiểu, sau khi Yêu Nhược Tiên cứu bọn Diêm Tu bỏ chạy, núp trong rừng sâu núi thẳm. Một lúc lâu sau lão lại lặng lẽ mò về Đông Lai động điều tra, muốn xem thử những người đó đã đi chưa, kết quả phát hiện những người đó lại mai phục ở xung quanh Đông Lai động, không cần suy nghĩ cũng biết bẫy rập này bày ra là vì Miêu Nghị.
Yêu Nhược Tiên trở về gặp bọn Diêm Tu, cũng không biết lúc nào Miêu Nghị trở lại, bọn họ lập tức quyết định chạy ngược trở lại quan đạo dẫn tới Đông Lai động đón đầu Miêu Nghị, ai ngờ vẫn chậm một bước. Lúc bọn họ ra tới quan đạo chờ đợi, Miêu Nghị đã chạy qua nơi đó từ trước, rốt cục vẫn trúng phải mai phục ở Đông Lai động.
Miêu Nghị còn chưa kịp nữa giải thích mình làm thế nào thoát thân từ Đông Lai động, phía sau đã mơ hồ truyền tới thanh âm long câu đuổi theo ầm ầm mà đến. Không nghĩ tới những người đó còn chưa chịu bỏ qua cho mình, Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Các ngươi tiếp tục ẩn núp, ta đi Trấn Hải sơn.
Tình thế không cho phép hắn dừng lại đây lâu, vừa nói dứt câu lại nhanh chóng giục Hắc Thán chạy như bay. Mấy người Yêu Nhược Tiên cũng nhanh chóng ẩn trở về trong núi rừng, chỉ chốc lát sau, đại đội nhân mã Hùng Khiếu chạy ầm ầm như bay lướt qua...
-----------
Hồng Miên từ Trường Thanh động rời đi vừa về tới Trấn Hải sơn, mới biết sơn chủ Tần Vi Vi đã dẫn theo Lục Liễu đi Nam Tuyên phủ, còn chưa kịp tạm nghỉ đã nhận được cấp báo cầu viện đến từ Đông Lai động: Hùng Khiếu tấn công Đông Lai động!
Hồng Miên giật mình kinh hãi, không biết Miêu Nghị có chạy về Đông Lai động gặp phải Hùng Khiếu hay không. Bản thân nàng không điều động được nhân mã Trấn Hải sơn, chỉ có thể khẩn cấp viết ngọc điệp đưa tin, trước tiên dùng linh thứu phát tin tức tới Nam Tuyên phủ...
-----------
Nam Tuyên phủ, trong lương đình trên đỉnh núi, Tần Vi Vi không trải qua thông báo đã trực tiếp lên núi xông vào, nàng là người có tư cách này nhất trong cả hai phủ.
Dương Khánh đang ngồi tĩnh tọa khoanh chân tu luyện ở trên giường, Thanh Mai, Thanh Cúc tiến lên một bước khẽ hành lễ:
- Tiểu thư.
Dương Khánh cũng từ từ thu công mở hai mắt ra, mặt lộ vẻ hòa ái mỉm cười nói:
- Vi Vi tới rồi sao...
- Phủ chủ.
Tần Vi Vi tiến lên làm lễ ra mắt.
Dương Khánh thả hai chân xuống giường, đứng lên hỏi:
- Con không thông báo trước gì hết đã đột ngột tới đây, có chuyện gì không?
Hai cha con ngồi xuống hai bên bàn trà, Thanh Mai, Thanh Cúc dâng trà thơm lên, Tần Vi Vi kể lại đại khái chuyện Công Tôn Vũ chọc tới Miêu Nghị cho Dương Khánh.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật