Mục Phàm Quân lập tức vung tay, hai gốc tinh hoa tiên thảo năm tuổi khá tốt bay qua.
Miêu Nghị nhận lấy, lòng bớt bực tức một chút.
Tinh hoa tiên thảo đáng giá trong tiểu thế giới, nó càng đáng giá ở đại thế giới hơn. Không phải Lão Bản Nương thiếu tinh hoa tiên thảo mà bị Thiên Đình và thế giới Cực Lạc lũng đoạn, dù có người tìm được cũng không lấy ra bán. Thứ vào phút then chốt có thể lấy ra cứu mạng, nếu không bị buộc bất đắc dĩ thì chẳng ai bán nó.
Miêu Nghị có điều kiện đi đại thế giới bán lại, nhưng loại người thường xuyên mạo hiểm như hắn chỉ ngại ít chứ không cầm đi bán lấy tiền. Huống chi trong tiểu thế giới cũng khó kiếm được thứ này, thương hội các quốc có bán nhưng chỉ giới hạn trong quan phương và cho người nhất định, xem như phúc lợi làm việc cho lục thánh, và bị giới hạn số lượng.
Tương tự, bán thứ này trong đại thế giới rất gây chú ý, hắn không cần chọc vào rắc rối như vậy.
Dù muốn hay không thì Miêu Nghị vẫn phải đi ra.
Mục Phàm Quân bổ sung thêm:
- Bản tôn sẽ không chiếm lợi của ngươi không, sau tuế chước năm nay cho ngươi một món quà bất ngờ. Lúc tuế chước nhớ mang Vân Tri Thu đến.
Miêu Nghị kinh ngạc, đi ra Cửu Thiên cung vẫn vắt óc suy nghĩ. Bà già này muốn làm gì? Cho ta quà bất ngờ? Bất ngờ cái gì?
Miêu Nghị ra cửa Cửu Thiên cung gặp ngay người không muốn gặp.
An Như Ngọc dường như đang chờ Miêu Nghị, nàng tới gần mất tự nhiên hỏi:
- Vết thương của ngươi có sao không?
Mèo khóc chuột giả từ bi! Miêu Nghị xem thường thầm nghĩ.
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Tạ ơn Nhị gai quan tâm!
Trong lòng nói chất chứa châm chọc.
An Như Ngọc ngứa răng, không biết sư phụ có nói chuyện đó cho tiểu tử này không, nếu biết còn dám đối xử với nàng như vậy thì rất quá đáng.
Nhưng bây giờ An Như Ngọc không sùng lên được, nàng tùy tay bắn một trữ vật giới chỉ cho Miêu Nghị, xoay người lướt đi.
Trữ vật giới chỉ nhìn thứ trong trữ vật giới chỉ, có một gốc tinh hoa tiên thảo, hắn hơi bất ngờ, đây là cho hắn trị thương dùng sao?
Một gốc tinh hoa tiên thảo để chấm dứt việc này? Chờ ta, có cơ hội thì chống mắt xem lão tử xử ngươi thế nào!
Miêu Nghị thầm cười nhạt, nhưng thứ này không sợ nhiều, không lấy thì phí, hắn cất vào.
Trong Cửu Thiên Cung, Mục Phàm Quân ngắm cây trường đao màu tím, tâm tình rất tốt.
Trong tiểu thế giới pháp bảo cao cấp nhất là tứ phẩm. Tu vi đến cảnh giới như họ pháp bảo tứ phẩm bình thường hầu như không có tác dụng gì, lục thánh đã không tìm thấy pháp bảo vừa tay, đa số đấu tay không. Trường đao này tuy rằng cũng là pháp bảo tứ phẩm nhưng không phải loại bình thường, chất liệu hay ánh sáng xanh bám trên nó đều nổi trội. Có bảo bối này như hổ thêm cánh, nếu không thì Mục Phàm Quân đường đường là Tiên Thánh đã chẳng cướp trắng trợn pháp bảo của thuộc hạ.
Mục Phàm Quân vuốt ve thân đao lẩm bẩm:
- Vân Ngạo Thiên, hãy chờ xem ta diệt ngạo khí của ngươi!
Trong núi non mênh mông, sơn cốc rừng sâu, một người áo đen che mặt chui ra khỏi khu rừng, quan sát bốn phía rồi cầm một cái túi thú triệu một người ra.
Yêu Nhược Tiên lại được thấy ánh mặt trời lúc lắc cái đầu, ngước lên nhìn người bịt mặt thì ngây ra.
Yêu Nhược Tiên giật mình hỏi:
- Ngươi là ai?
Người bịt mặt khản giọng nói:
- Ta là ai không quan tâm, ngươi phải nhanh chóng rời khỏi đây. Miêu Nghị nhờ ta chuyển lời với ngươi là đi bến tàu ẩn thân, hắn nói ngươi tự biết chỗ đó ở đâu. Trên đường nhớ giấu mặt thật, hắn sẽ đi bến tùa tìm ngươi.
Người bịt mặt nói xong rời đi.
Yêu Nhược Tiên kêu lên:
- Miêu Nghị ở đâu?
- Ngậm miệng!
Người bịt mặt bỗng nhiên xoay người:
- Nơi này còn cách gần Thiên Ngoại Thiên, lớn giọng như thế là muốn chết sao? Lần này Miêu Nghị vì cứu ngươi mà ba phen bốn lượt suýt mất mạng, ngươi còn tự đi tìm chết thì không ai cứu ngươi được, biến mau!
Người bịt mặt lắc người đi mất.
Yêu Nhược Tiên đứng yên tại chỗ im lặng thật lâu sau cô đơn rời đi.
Sau khi Yêu Nhược Tiên rời đi người bịt mặt vòng ra từ sau gốc cây to. Người bịt mặt nhìn hướng Yêu Nhược Tiên biến mất, giật khăn che mặt ra, lộ khuôn mặt là Phục Thanh Kí Chủ.
Phục Thanh cảm thán rằng:
- Tiểu tử đó vì bằng hữu mà sãn sàng hứng dao, không có gì để phàn nàn...
Phục Thanh nhanh chóng cởi đồ đen ra, biến mất trong rừng.
Miêu Nghị mới quay về nơi Nguyệt Dao cư trú, nàng chạy lại kéo hắn hỏi thăm:
- Đại ca có sao không?
Miêu Nghị cười nói:
- Không sao, chút vết thương nhỏ này rất nhanh sẽ lành.
Hồng Trần Tiên Tử từ một bên đi tới, sắc mặt không quá tốt, nàng bỏ lại một câu rồi xoay người kéo váy dài:
- Ngươi đi theo ta một chút!
Miêu Nghị mỉm cười đi theo.
Nguyệt Dao chạy theo tò mò hỏi:
- Sư tỷ, hai người bí hiểm vậy là làm cái quỷ gì? Chắc không phải thật sự có tư tình gì đi?
Vẫn là căn phòng yên lặng tu luyện. Hồng Trần Tiên Tử cho Miêu Nghị đi vào, ngăn Nguyệt Dao lại. Cửa đá nặng nề khép kín ngăn Nguyệt Dao ngoài cửa, nàng tức giận giậm chân la ó.
Miêu Nghị nhìn Hồng Trần Tiên Tử xinh đẹp mặt lạnh băng áp sát, hắn mỉm cười hỏi:
- Tiên tử nhìn ta như vậy làm gì, thật sự thích ta rồi sao?
Hồng Trần nói:
- Bớt giả bộ với ta đi, tự ngươi hiểu!
Miêu Nghị hỏi:
- Tiên tử muốn nói cái gì?
Mắt Hồng Trần đầy sát khí nói:
- Ngươi đùa giưỡn ta như đồ ngốc, ngươi không nói chuyện này liên quan Tử Dương Tiên Sinh.
Miêu Nghị nói:
- Vậy thì có liên quan gì? Hãy tin ta, ta tuyệt đối không có ác ý, ta làm vậy thật sự vì tốt cho Nguyệt Dao. Nếu ta bị gì thì Nguyệt Dao cũng sẽ khổ sở.
Hồng Trần nạt:
- Nói năng bậy bạ! Tử Dương Tiên Sinh và Nguyệt Dao liên quan gì nhau? Miêu Nghị, ngươi làm như vậy là có rắp tâm gì? Tử Dương Tiên Sinh rơi vào tay ngũ thánh khác tuyệt đối không tốt cho Thiên Ngoại Thiên, nhớ lúc trước ngươi hỏi Nguyệt Dao rằng nếu ngươi và gia sư xảy ra xung đột thì nàng đứng bên nào. Bây giờ ngẫm lại hay là ngươi thật sự có mưu tính gì không thể gặp người?
Miêu Nghị chối:
- Nàng suy nghĩ nhiều.
- Nếu hôm nay ngươi không nói ra sự thật thì ta lập tức đi xin tội gia sư, báo cáo sự thật!
Hồng Trần nói đi liền đi, vụt xoay người.
Miêu Nghị kéo tay Hồng Trần lại:
- Bị điên sao? Nàng cũng tham gia chuyện này, nói ra thì có lợi gì cho nàng?
- Ngươi không uy hiếp được ta!
Hồng Trần nhìn cánh tay mình bị kiềm chặt, vùng vẫy quát:
- Thả ta ra!
Miêu Nghị giữ chặt Hồng Trần không thả:
- Hồng Trần, hãy nghe ta nói đây, ta hại ai cũng sẽ không hại Nguyệt Dao. Nói thật cho nàng biết, Tử Dương Tiên Sinh là bằng hữu của ta, nàng nên hiểu rằng nếu Tử Dương rơi vào tay lục thánh thì chỉ có đường chết, ta không thể trơ mắt nhìn hắn chết. Ta cam đoan với nàng từ nay Tử Dương Tiên Sinh sẽ mai danh ẩn tính, không còn cuốn vào ân oán của tiểu thế giới nữa. Hơn nữa sư phụ của nàng trừng phạt ta thì cảm thấy khó chịu nhất vẫn là Nguyệt Dao.
Hồng Trần oán hận nói:
- Con người của ngươi làm việc không từ thủ đoạn, ngươi đã lừa ta một lần, khiến ta hoàn làm sao tin tưởng ngươi?
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật