Hai người mang tùy tùng đi suốt ngày đêm, rốt cuộc bọn họ cũng đến vào ngày đại hôn.
Nam Tuyên Phủ chủ Điền Thanh Phong cảm thấy mình đến có thích hợp hay không, hắn bị sơn hải Trấn Hải Sơn dưới trướng Công Tôn Vũ thuyết phục.
Công Tôn Vũ nói, nếu Miêu Nghị trước kia không đi động Đông Lai nhậm chức, chúng ta không đến cũng không sao, hiện tại không ngại đến tham gia, dù sao ngài cũng là bộ hạ cũ của hắn.
Nghĩ đến Miêu Nghị đã thành cung chủ, Điền Thanh Phong động tâm. Vạn nhất sau này chiếu cố một chút cũng chiếm được nhiều chỗ tốt.
Thật tình không biết Công Tôn Vũ vẫn muốn đến thăm Tần Vi Vi. Hôm nay Dương Khánh địa vị phi phàm, hắn từng tùy tùng Dương Khánh, cũng là người mà hắn muốn dựa vào, trước kia lo lắng quan hệ giữa Miêu Nghị và Tần Vi Vi nên không dám tới, hôm nay Miêu Nghị đã cưới người khác, Công Tôn Vũ nhìn thấy chút hi vọng.
Hai người mang theo hai gã tùy tùng trèo đèo lội suối đến đây, phong trần mệt mỏi đến bên ngoài sơn môn Nhật Hành Cung thì bị ngăn lại.
Hai người mừng rỡ là, trông coi sơn môn chính là người quen cũ lúc ở Nam Tuyên Phủ, Tiễn Tử Phụng và Chu Lập Cần.
Vừa thấy hai người, Tiễn Tử Phụng và Chu Lập Cần cũng bất ngờ, không nghĩ tới hai người lặn lội đường xa đến đây chúc mừng.
Không cần thông báo, cửa kiểm nghiệm đầu tiên vượt qua nhẹ nhõm, Điền Thanh Phong nhét chút tâm ý vào tay hai người, hỏi:
- Không biết nhị vị có thể thông báo với Miêu đại nhân một tiếng.
Lên tiếng là muốn gặp Miêu cung chủ, Tiễn Tử Phụng và Chu Lập Cần nhìn nhau, Tiễn Tử Phụng chắp tay cười khổ nói:
- Điền phủ chủ, không phải không thông báo giúp ngài, đầu tiên pháp giá cung chủ chưa tới, cho dù ta muốn thông báo cũng không được. Tiếp theo, hôm nay trong nội cung khách quý nhiều như mây, nghe nói người của lục thánh cũng đến, không ai không phải đại nhân vật, tu sĩ Kim Liên và Tử Liên tụ tập... Các ngươi không nên hiểu lầm, huynh đệ không có ý xem thường các ngươi, chỉ là muốn nói cho hai người biết, cung chủ không thể gặp các ngươi.
Công Tôn Vũ lại hỏi:
- Có thể hỗ trợ thông báo lão phủ chủ Dương Khánh Dương tổng quản hay không?
Tiễn Tử Phụng thở dài:
- Dương tổng quản càng bận rộn, hôm nay hắn là đại tổng quản thống lĩnh cả Nhật Hành Cung, ứng phó nhiều khách quý như thế, càng phải đi dò xét trong nội cung, làm gì có thời gian gặp người.
Hai người đạt được tin tức mình muốn, Điền Thanh Phong chấn động nói:
- Dương tổng quản đã thành đại tổng quản thống lĩnh cả Nhật Hành Cung?
Tiễn Tử Phụng gật đầu nói:
- Đương nhiên, nước lên thì thuyền lên nha.
Công Tôn Vũ lại hỏi:
- Có thể thông báo cho Tần Vi Vi Tần phủ chủ hay không?
Tiễn Tử Phụng cười nói:
- Bây giờ không phải là Tần phủ chủ, đã là điện chủ, Tần phủ chủ đã bị cung chủ đặc biệt đề bạt làm điện chủ Trấn Đinh Điện, Dương tổng quản một người bận rộn tối tăm mặt mũi, Tần điện chủ cũng phải hỗ trợ bên người Dương tổng quản.
- Đã thành điện chủ...
Công Tôn Vũ mờ mịt, hiện tại hắn phát hiện chênh lệch giữa mình và Tần Vi Vi đã lớn như thế, đã không phải là sơn chủ nho nhỏ mình muốn gặp là gặp.
Chu Lập Cần hảo tâm nhắc nhở:
- Hiện tại bọn họ chắc chắn không thể gặp các ngươi, chờ bọn họ rãnh rỗi bái phỏng cũng không muộn. Đúng rồi, Diêm Tu Diêm tổng quản đang đón khách ở phía trước, các ngươi nên đi bái kiến Diêm tổng quản đi... Việc sau này do hắn hỗ trợ an bài. Mặt khác, vào bên trong ngàn vạn không nên chạy loạn, Dương tổng quản đã triệp tập ba vạn đại quân đóng chung quanh Nhật Hành Cung, phòng bị có người tự tiện xông vào, chớ gây chuyện không may.
Ba vạn đại quân! Chu Lập Cần và Công Tôn Vũ hít khí lạnh, âm thầm kinh hãi không thôi, lão phủ chủ Dương Khánh hiện tại có quyền thế quá lớn, điều động dùng mấy vạn để tính.
Hai người tạ ơn đề điểm, bọn họ đi lên sơn môn, đi thêm một đoạn có thủ vệ ngăn cản bọn họ, Long câu không thể tiến vào bên trong, sợ đám súc sinh đột nhiên chấn kinh gây rối loạn hôn lễ, yêu cầu bọn họ gửi lại tại sơn cốc bên cạnh.
Thủ vệ khắp nơi thống nhất mặc quần áo và trang sức, đầu vai còn có vải đỏ, tay cầm trường kích lễ nghi, bọn họ cảnh giác nhìn mấy người bọn họ. Điền Thanh Phong và Công Tôn Vũ không dám không theo, cùng mấy tùy tùng dẫn Long câu đi qua.
Qua đạo quan ải này, cảnh vật trước mắt rộng mở, cảnh sắc kiều diễm rung động lòng người xuất hiện.
Kỳ phong thác nước, cốc khảm biển hoa, đình viện san sát đẹp như tiên cảnh, không ít kiến trúc xây dựng trên vách đá cho người ta cảm giác mờ mịt. Khắp đình đài lầu các đều treo vải đỏ và đèn lồng rực rỡ, xung quanh còn có hồ nước màu xanh bảo hộ, trong hồ có một ngọn núi cao, chung quanh còn có chín cây cầu cực đẹp nối với ngọn núi.
Trong hồ còn có mười chiếc thuyền hoa bày trí xinh đẹp đang qua lại.
Khắp đỉnh núi đều có người canh gác, đình đài lầu các trên trời cũng có người gác, khắp nơi đều có thủ vệ, cách ba thước là một trạm, quả thực là phòng ngự không có góc chết, thật sự có đến mấy vạn người đang canh gác, cho dù tu vi cao hơn nữa cũng khó có thể lẻn vào, càng tăng thêm phần nghiêm túc và trang trọng cho hôn lễ.
Trên cây cầu đầu tiên ven hồ có một cột với biển hiệu thật lớn, trên đó có hai chữ ‘ đón khách ’, có khách đến tự nhiên biết rõ nên đi qua cây cầu này.
Dưới cây cột có ba người đang đứng. Đường Quân, nho sinh, Diêm Tu, Đường Quân cơ bản đều biết khách từ Thiên Ngoại Thiên, cũng biết nên bố trí bọn họ tránh xung đột với nhau. Nho sinh cơ bản đều biết khách của bà chủ, Diêm Tu cũng nhận thức cơ bản khách của Miêu Nghị.
Đường Quân và sư huynh Tông Trấn vô cùng phiền muộn. Đường đường tứ gia Thiên Ngoại Thiên lại bị phái đi làm việc này, cũng không biết sư phó làm trò quỷ gì.
Điền Thanh Phong và Công Tôn Vũ xuất hiện làm Diêm Tu kinh ngạc. Đường quân và nho sinh không biết nhân vật tiểu tốt như bọn họ, Điền Thanh Phong và Công Tôn Vũ cũng không biết hai người này.
Tuy kinh ngạc nhưng Diêm Tu hôm nay đã hoàn toàn có thể không đặt hai người vào mắt nhưng vào ngày vui không thể thất lễ, chắp tay cười hoan nghênh.
- Điền huynh, Công Tôn huynh đại giá quang lâm, hoan nghênh hoan nghênh!
Đường Quân và nho sinh cùng cười lấy lệ.
Điền Thanh Phong và Công Tôn Vũ khách sáo một phen, sau đó mỗi người xuất ra một nhẫn trữ vật. Là hạ lễ, bên trong tự nhiên có trang bị thiếp mừng của bọn họ, đến lúc đó chủ nhân kiểm tra lễ vật sẽ biết có bọn họ tham dự.
Hạ lễ của hai người không lọt mắt Miêu Nghị, đối với hai người đây là vốn gốc, lễ vật quá nhẹ cũng ngượng ngùng. Nhất là đối với Công Tôn Vũ, chỉ chiếc nhẫn trữ vật cũng có giá trị cao.
Dù vậy Diêm Tu vẫn kiểm tra lễ vật một chút, lễ vật quý trọng hay không và nhiều ít cũng không trọng yếu, trọng yếu là sợ có người giở trò quỷ cố ý đặt một ít đồ vật buồn nôn vào bên trong.
Xác nhận không có gì thì cho qua, hắn và nho sinh thu lễ vật cũng thu mỏi tay.
Diêm Tu vẫy tay một cái, lập tức có người đến dẫn hai người đi nghỉ tạm.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật