Trang chủ » Phi Thiên » Chương 1061: Ổ Mộng Lan động tình (2)

Chương 1061: Ổ Mộng Lan động tình (2)

Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Hắn cũng biết thân phận chân thật của hai người sớm hay muộn gì cũng sẽ phơi trần khắp thiên hạ. Dù sao cao tầng của tiên quốc bên này đều biết hết rồi, nhưng dù sao cũng chuẩn bị có thể kéo dài thời gian thì kéo dài thêm một chút, để cho những kẻ thích khiêu chiến nhảy ra trước. Chờ cho Yến Bắc Hồng gọt đầu gần hết rồi, đoán chừng thân phận lộ ra khắp thiên hạ thì phiền toái cũng ít đi nhiều rồi vậy. Dù sao Yến Bắc Hồng dũng mãnh hung tợn vô cùng, so với Miêu Nghị hắn có thể nói là rất biết đánh, hơn nữa lại hiếu chiến.

Hồi âm của Yến Bắc Hồng rất đơn giản, chỉ là chuyện nhỏ nhoi nhằm nhò gì (ba cái lẻ tẻ), giao cho ta xử lý là được rồi, sau này có chuyện như vậy nhất định phải nhớ tìm ta, hiện tại đã giúp ngươi giải quyết vài ba tên rồi, cướp được đồ tốt gì đó thì quay đầu lại chúng ta phân mỗi người một nửa, sẽ không bạc đãi ngươi!

Miêu Nghị không nói nên lời, như thế này mà còn có thể chia của, cái thằng cha này quả nhiên là một tên điên vô cùng hiếu chiến...

Sau khi Hoắc Lăng Tiêu ở chỗ này đợi một đoạn thời gian, không chờ được nữa. Ổ Mộng Lan một mực canh giữ ở bên cạnh Miêu Nghị, căn bản không để cho hắn cơ hội lôi kéo làm quen, chỉ có thể cáo từ.

Miêu Nghị thì tự mình đưa tiễn, một mực đưa ra cửa cung.

Nhìn một chút Dương Khánh cùng Diêm Tu cùng tiễn đưa mình, trong lòng Hoắc Lăng Tiêu có chút cảm khái. Trong khoảng thời gian này chỗ Miêu Nghị khách đến khách đi nườm nượm, y xem như đã nhìn thấu lợi ích của hai vị tổng quản trong và ngoài này. Có chuyện gì đều có người giúp Miêu Nghị xử lý hết, căn bản cũng không cần Miêu Nghị quan tâm cái gì, đoán chừng Miêu Nghị lúc bình thường chính là một tên chưởng quỹ phẩy tay (phó mặc mọi việc hết cho người làm), cái này quả thật là quá tự tại.

Y cũng muốn trở về bắt chước, nhưng mà nghĩ lại, thiết đặt thêm một vị chức vị bậc cao thì hàng năm phải bỏ ra thêm một khoản tài nguyên để nuôi dưỡng, cảm giác có chút chịu không nổi. Quan trọng nhất chính là, làm như vậy có chút nguy hiểm, người phía dưới rất có thể sẽ giá không (biến thành một vị bù nhìn, có chức nhưng không có quyền) chức điện chủ này của y rồi, ngẫm lại chỉ có thể thôi không thực hiện.

Nhìn theo Hoắc Lăng Tiêu rời đi, Miêu Nghị quay đầu lại nhìn về phía Ổ Mộng Lan bên cạnh, buông tiếng thở dài:

- Mạnh tỷ, cái này tỷ hài lòng rồi chứ?

Hắn vốn cũng muốn thân cận hơn một chút cùng Hoắc Lăng Tiêu, muốn dò la thêm nhiều chuyện có quan hệ đến Nguyệt Hành cung cung chủ Trương Thiên Tiếu, kết quả bị Ổ Mộng Lan làm cho loạn rồi.

Ổ Mộng Lan hừ hừ hai tiếng, phủi ống tay áo một cái, nói:

- Được rồi! Ngươi nơi này khách đến khách đi rất bận rộn, tên tiểu nhân đó đi rồi, trong lòng ta cũng thư thái rồi, không quấy rầy nữa vậy.

Miêu Nghị thành tâm giữ lại nói:

- Tính toán lại xem ra những người nên đến cũng đã đến gần hết rồi, phía sau đoán chừng cũng không có người nào nữa, Mạnh tỷ không ngại ở lại thêm hai ngày, chúng ta tiếp tục thiết tha tài đánh cờ một chút.

- Miễn đi!

Ổ Mộng Lan quyết đoán cự tuyệt:

- Với cái tính đánh cờ thúi hoắc của ngươi, chưa từng thấy ái có kỳ phẩm (phẩm chất đánh cờ) kém hơn so với ngươi cả, ta phụng bồi không nổi! Đi vậy! Có rảnh rỗi nhớ mang theo Triệu Phi đi tới chỗ ta ngồi chơi.

Dứt lời phóng lên không tà tà bay đi.

Triệu Phi? Miêu Nghị ngẩn ra, sờ cằm, gương mặt hồ nghi, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy lúc này đang ở trong cung, muốn mời thì tự ngươi đi mời đi chứ, làm gì lại muốn ta mang theo?

Ngay sau đó nhớ lại một số chuyện, hai ngày nay hắn đã sớm phát hiện Triệu Phi cùng Ổ Mộng Lan tiếp xúc có hơi thường xuyên, cùng tản bộ trò chuyện, cùng du sơn ngoạn thủy, thậm chí còn ngồi chơi cờ một ván tốn hết nửa ngày.

Hắn ở phương diện này luôn luôn phản ứng chậm chạp, trước đó còn chưa phát hiện cái gì, hiện giờ Ổ Mộng Lan đột ngột đưa ra một câu như vậy, cộng thêm giọng nói có ý tứ cố ý chỉ điểm, lập tức làm cho Miêu Nghị ý thức được một chút gì đó.

Bép! Miêu Nghị vỗ đùi một cái, lộ ra thần tình bừng tỉnh đại ngộ, ha ha cười nói:

- Ta hiểu rồi!

Hắn là thật sự đã hiểu rõ rồi, cái tên Triệu Phi kia sợ là hợp với khẩu vị của nữ nhân này rồi! Chẳng qua là Ổ Mộng Lan biết tự bản thân mình đã không phải là thân ngọc nguyên vẹn, có chút ngượng ngùng không tiện lên tiếng, đây là muốn Miêu Nghị hắn đi thử một chút thái độ của Triệu Phi a!

Ngay sau đó hắn không nói hai lời, bước nhanh thẳng trở về cung, đi xộc vào vườn, thấy Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đang đánh cờ giữa đình đài trong nhà thủy tạ.

Miêu Nghị chấp tay đi quanh đi quanh lại bên cạnh Triệu Phi, nhìn Triệu Phi từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng cười hắc hắc hai tiếng.

Tư Không Vô Úy vốn đang đánh ván cờ không thuận, đang vò đầu bứt tai suy nghĩ, không nhịn được ngẩng đầu lên oán giận nói:

- Ngươi đi qua đi lại làm cái gì? Lung lay làm mắt của ta choáng luôn rồi đây này.

Miêu Nghị không để ý tới hắn, chỉ nhìn Triệu Phi chằm chằm. Triệu Phi nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn, hỏi:

- Trên người ta mọc hoa hay sao?

Miêu Nghị lập tức ngồi xuống, hắc hắc nói:

- Lão Triệu, không phải là trên người ngươi mọc hoa, mà là có đóa hoa tươi muốn đi cắm trên người ngươi. Hơn nữa còn là đóa hoa lan, ta đang xem có thích hợp hay không thích hợp.

Triệu Phi ngẩn ra, ánh mắt lập lòe, dường như đoán được cái gì.

Mắt thấy bại cục sắp tới, Tư Không Vô Úy nhanh chóng đưa tay đảo loạn bàn cờ, thò cái đầu tới, hiếu kỳ hỏi:

- Đóa hoa nào coi trọng lão Triệu vậy?

- Không phải là chuyện của ngươi!

Miêu Nghị liền đẩy đầu hắn ra, cười nói với Triệu Phi:

- Lão Triệu, ngươi cảm thấy Ổ Mộng Lan như thế nào?

- Ổ điện chủ?

Tư Không Vô Úy mở to hai mắt nhìn:

- Thiệt hay giả vậy?

Triệu Phi cũng buông lỏng con cờ trên tay ra, không làm bộ làm tịch chút nào, thẳng thắn nói:

- Người không tệ, là nữ nhân mà ta thích. Nhưng mà tình huống trước mắt của ta ngươi cũng biết rồi, nói là chủ nhân của một điện, trên thực tế một nửa thu hoạch đều cấp cho phía bên Mộc Hành cung. Hơn nữa tu vi của nàng ta lại cao hơn ta, ta sợ ta mang tiếng trèo cao.

Thật đúng là rùa già nhìn đậu xanh nhìn quá thuận mắt a! Miêu Nghị không ngờ rằng hắn lại thẳng thừng bày tỏ như thế:

- Đây không phải là vấn đề gì! Người ta có thể nói là chủ động nói rõ với ta là có ý tứ đối với ngươi. Chẳng qua là có một điều ta muốn nhắc nhở ngươi, nàng ấy đã không còn là thân ngọc nguyên vẹn, không biết ngươi có ngại hay không? Ta đoán chừng nàng ta cũng lo lắng chuyện này, không tiện lên tiếng với ngươi, mới nhờ ta tới hỏi một chút.

Triệu Phi nói:

- Điều này không trọng yếu, tìm được một vị tình đầu ý hợp mới là trọng yếu nhất.

- Lão Triệu, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ a, dựa vào địa vị của nàng ta là không thể nào làm tiểu thiếp của ngươi đâu. Một khi về với ngươi nhất định phải là chính thất. Tình huống của nàng ta như thế, đến lúc đó người nói xấu sợ là sẽ không ít, ngô...

Tư Không Vô Úy còn chưa dứt lời, liền bị Miêu Nghị bộp tay một cái bịt kín miệng đẩy ra.

Miêu Nghị nói:

- Đừng có nghe hắn, ta chỉ hỏi ngươi có phải làm thật hay không? Chuyện này không cần nễ mặt mũi ta gì hết.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật