Dịch giả: Độc HànhHai người Hàn Lập cùng Đề Hồn sắp nhảy vào trong thông đạo, tiếng xé gió chợt vang lên!
Chính là thân ảnh Tô Lưu lóe lên phóng tới, Cự Phủ trong tay mơ hồ một cái huyễn hóa ra rậm rạp chằng chịt phủ ảnh, hắc khí lượn lờ điên cuồng chém xuống hai người Hàn Lập.
Hàn Lập đang muốn vung kiếm đón đỡ thì một màn bất khả tư nghị xuất hiện!
Chỉ thấy thân ảnh Tô Lưu với khí thế hung hăng bỗng nhiên cứng đờ ngay tại chỗ, không nhúc nhích chút nào, mà phủ ảnh đầy trời cũng theo đó trì trệ lại.
Nhìn kỹ lại đã thấy trong mũi miệng Tô Lưu đang có từng sợi sương mù màu đen chảy ra nhè nhẹ, chỗ ngực trống rỗng cũng bị một đoàn khói đen chiếm giữ, giống như cản lại viên cầu kim loại làm nó không cách nào chuyển động được.
"Chủ nhân, chúng ta đi mau!" Đề Hồn hét lớn một tiếng, mang theo Hàn Lập xông vào trong thông đạo Nghiệp Hoả.
Tiếp theo trong nháy mắt, quỷ đằng màu đen cuốn tới phô thiên cái địa, trong khoảnh khắc bao phủ thân thể Ma Quang, che đậy luôn cả lối vào thông đạo.
"Ầm ầm ầm"
Nửa vách núi chấn động kịch liệt, nham thạch nhao nhao lăn xuống, toàn bộ sụp xuống như đất lở.
Thông đạo cửa vào Nghiệp Hoả cũng bị vùi lấp vào trong.
Hai người Hàn Lập cảm thấy hư không sau lưng điên cuồng run rẩy một hồi, căn bản không kịp quay lại xem, chỉ có thể cấp tốc lướt đến thông đạo phía trước.
Thông đạo vào sâu đột nhiên hẹp dần, Nghiệp Hỏa màu đen bốn phía lập tức trầm trọng gấp bội, một cỗ sát khí mãnh liệt gấp mấy lần lúc trước xuyên thấu qua Linh vực Đề Hồn thẩm thấu vào, Hàn Lập lập tức cảm thấy trong óc giống như bị kim châm.
Hắn cắn chặt răng, không nói tiếng nào, trong thức hải sóng lớn ngập trời, tràn ngập cỗ sương mù huyết sắc, một cỗ hung bạo điên cuồng lập tức xâm nhập vào, làm trong lòng hắn phiền muộn vô cùng.
Đề Hồn phát hiện Hàn Lập khác thường, hào quang đỏ sậm trên thân càng phát sáng lên, mang theo Hàn Lập cấp tốc lướt tới thông đạo phía trước.
Nhưng mà, càng đi vào chỗ sâu trong thông đạo, Nghiệp Hỏa bốn phía càng trở nên đặc dính, sát khí ẩn chứa trong đó càng tinh thuần hơn, làm cho Hàn Lập càng thêm thống khổ.
"Càng đến gần Tẩy Hồn khu bên kia, Nghiệp Hỏa lại càng tinh thuần, trong đó ẩn chứa lực lượng ăn mòn càng cường đại. Ta sẽ toàn lực khống chế Linh Vực, chỉ sợ sẽ không phân tâm bảo vệ chủ nhân ngươi được, ngươi chú ý một chút." Đề Hồn dặn dò.
"Ngươi không cần lo cho ta." Hàn Lập nói với giọng hơi khàn khàn.
Bây giờ, hắn đã toàn lực vận chuyển Luyện Thần Thuật, nhưng ý nghĩ vẫn không tự chủ được trở nên hôn mê, tim đập càng nhanh như từng hồi trống trận, huyết dịch thể nội chảy điên cuồng không thôi, sát khí bên trong Tiên khiếu tựa hồ cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Trong thức hải hắn giờ này đã không còn sương mù màu máu nữa, mà hiện ra vô số bóng người huyết sắc như ẩn như hiện, như trong chiến trường điên cuồng xông tới chém giết, chính giữa còn kèm theo tiếng gào rú thảm thiết làm lòng người kinh hãi, thậm chí trong hơi thở của hắn có thể nghe thấy mùi huyết tinh hơi ngọt, nếu là người bình thường chắc là đã sớm lâm vào điên cuồng rồi.
Chỉ sợ không chờ đến Tẩy Sát Trì thì hắn đã chống đỡ không nổi rồi.
"Sắp đến rồi, chủ nhân, ngươi kiên trì chút xíu nữa." Trên mặt Đề Hồn hiện ra vẻ lo lắng, nhắc nhở.
Lúc này, ánh mắt Hàn Lập bắt đầu dần trở nên mơ hồ, hai mắt càng trở nên u ám, khiếu huyệt trong cơ thể cũng bắt đầu sinh biến.
Không như U Hồn Trùng ăn mòn thần hồn của hắn lúc trước, có lẽ hắn còn có thể dựa vào thần hồn cường đại cùng Luyện Thần Thuật chống đỡ, nhưng bây giờ hắn thật sự không chịu nổi, đợi đến lúc thần thức triệt để mất phương hướng, Luyện Thần Thuật cũng sẽ không cách nào thúc giục được nữa.
Nếu như sát suy theo đó phát tác, chỉ sợ hắn cũng sẽ triệt để biến thành Hôi Tiên rồi.
Nhưng vào lúc này, phía trước mi tâm Hàn Lập bỗng nhiên loé lên ánh sáng màu đỏ, một đạo hào quang màu đỏ tươi phát sáng lên, chính là trong tay Đề Hồn đang nắm một viên châu màu đỏ to bằng hạt long nhãn, chống đỡ tại mi tâm của hắn.
Viên châu bóng loáng mượt mà, mặt ngoài hiện ra hào quang trơn bóng, bên trong có một hư ảnh tiểu thú đang nằm rạp xuống, thoạt nhìn tựa hồ đúng là hình dạng chân thân Đề Hồn.
Theo viên châu phóng xuất ra từng trận hào quang nhu hòa, một cỗ lực lượng thần hồn kỳ dị thẩm thấu vào trong thức hải Hàn Lập, giống như một đại thủ to lớn đè ép sóng gió động trời bên trong, xua tán huyết vụ tràn ngập đi.
Dị trạng trong thức hải Hàn Lập dần dần trở nên bình thường, hắn vận chuyển toàn lực Luyện Thần Thuật nhằm ngăn chặn sát khí quấy nhiễu.
Thần thức của hắn khôi phục thanh tỉnh, thấy rõ tình huống trước mắt, phát hiện sắc mặt Đề Hồn hơi tái nhợt, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc, vội hỏi: "Đề Hồn, ngươi, cái này là..."
"Không sao, châu này chính là hồn nguyên của ta, trở về điều tức một chút là có thể hồi phục như cũ." Sắc mặt Đề Hồn hơi trắng bệch, lắc đầu nói.
Trong lòng Hàn Lập hơi động một chút, không nhiều lời nữa, bắt đầu bảo vệ chặt thần thức.
Thông đạo Nghiệp Hỏa cũng không quá sâu, đi hơn nghìn trượng đã đến điểm cuối, một cửa động cao chừng vài chục trượng hiện ra, giống như một cái miệng loa mở lớn, chính giữa lại không bố trí cấm chế.
Đề Hồn mang theo Hàn Lập từ chỗ động khẩu đi ra ngoài, đi tới một hồ Nghiệp Hoả cực lớn ở dưới mặt đất.
Hai người bay vút lên, lơ lửng phía trên Nghiệp Hỏa, dò xét về bốn phương tám hướng.
Chỉ thấy vòm trời phía trên là một mảnh đen kịt, khắp nơi đều treo từng đám thạch nhũ đen kịt óng ánh, đứng lặng trong hồ Nghiệp Hỏa là mấy cột đá cao lớn trăm trượng, đụng vào cả mái vòm phía trên.
Chỗ biên giới hồ nước phía xa là một con đê bao quanh hồ, phía trên là gần trăm con đường liên thông với nhau, uốn lượn đi thông tới bốn phía vách núi.
Trên vách núi đá xây dựng từng toà kiến trúc có cổng tò vò chỉnh tề trơn nhẵn, thoạt nhìn giống như một toà cung điện cự đại dưới mặt đất, chỉ là bên trong vắng vẻ, nhìn như không có phục binh.
"Xem ra Quỷ Mộc đuổi giết chúng ta lúc trước, cũng chưa báo tin cho Tẩy Hồn khu bên này." Hàn Lập thu hồi ánh mắt, nói ra.
"Thông đạo Nghiệp Hỏa bên này sụp đổ, không cần hắn truyền tin, Âm Khư trưởng lão trấn thủ bên này cũng sẽ phát hiện nhanh thôi." Lông mày Đề Hồn nhíu chặt nói.
Lúc này, chỗ cửa trong động một vách núi bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng nói chuyện yếu ớt như muỗi kêu.
Hàn Lập nghe tiếng, kéo tay Đề Hồn, thân hình lóe lên, nhẹ nhàng rơi vào trên bờ đê phụ cận, ẩn giấu khí tức, trốn vào bên trong một toà cổng tò vò, nghiêng người nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy chỗ cổng tò vò bên kia có hai đứa bé bộ dạng Cửu U tộc nhân đang đi ra, đi tới ven hồ Nghiệp Hỏa.
Chỉ thấy trên người hai đứa mặc bộ áo đen giống như đúc, dung mạo thân hình cũng hầu như giống nhau, chiều cao cũng không sai biệt lắm, thoạt nhìn tựa hồ là một đôi song sinh.
"Liên đệ, tuy rằng trưởng lão nói hôm nay trong thành có đại sự quan trọng, không người quản giáo, chúng ta tạm dừng tu hành một ngày, nhưng chúng ta đã mười tuổi rồi, không lâu nữa sẽ thành niên, không cố gắng tu hành sẽ không thể thông qua khảo nghiệm cuối cùng được." Một đứa trong đó có thân hình hơi cao hơn một chút nói ra.
"Ân huynh, ngươi nói tu hành không ngừng mới có thể trở nên nổi bật, nhiều đến nỗi lỗ tai ta muốn thành cái kén luôn rồi. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không bị tên Âm Sưởng kia vượt qua đâu." Đứa bé Cửu U tộc kia nhếch miệng nói ra.
So với tu sĩ Cửu U tộc trưởng thành, biểu hiện trên mặt hai đứa bé này cũng chưa thành thục, cũng không làm cho người chán ghét.
Hai đứa nói chuyện, rồi khoanh chân ngồi song song ven bờ hồ Nghiệp Hỏa, trên tay kết một cái pháp quyết cổ quái, quanh thân sáng lên ô quang, trong hồ Nghiệp Hỏa liền có từng sợi sát khí tinh thuần lượn lờ bay lên, quấn quanh người bọn chúng.
Lúc bọn chúng hít thở, dưới lỗ mũi liền có hai đạo hắc khí, như là con giun không ngừng co duỗi ra vào, nhìn có chút kỳ dị.
"Bất quá mới mười tuổi, khí tức trên thân đã tiếp cận Kết Đan Kỳ rồi, còn có thể ở gần Nghiệp Hỏa tu hành bình yên như thế, Cửu U tộc nhân quả thật đáng sợ." Hàn Lập thấp giọng nói ra.
"Cửu U tộc có khả năng chịu Nghiệp Hỏa mà các tộc khác không thể so sánh được, bản thân họ lại có thiên phú dị bẩm, hai hài đồng này bất quá chỉ là tư chất trung bình kém mà thôi." Đề Hồn nói ra.
Hàn Lập không nhìn nữa, cùng Đề Hồn đi vào chỗ sâu trong thông đạo, bàn tay vung lên, một đạo quang môn màu bạc hiện ra.
Mấy người Bách Lý Viêm cùng Hồ Tam đang khoanh chân ngồi ở lầu một trúc lâu, đang nhắm mắt điều tức, nhao nhao mở mắt ra, từ mặt đất đứng lên.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thì bị một đạo xiềng xích sáng trắng trói ở một bên, thân thể khẽ run, nhưng không phát ra thanh âm nào, nguyên lai là ngoài miệng cũng bị một trương phù lục màu tím phong bế.
Xi Dung dựa trên tường bên cạnh, trong mắt đắng chát, nhìn về phía Hàn Lập bên này, thần tình phức tạp.
"Xảy ra chuyện gì?" Mắt thấy Bách Lý Viêm đi ra trước một bước, Hàn Lập hỏi.
"Hắn bị sát khí ăn mòn quá lâu, thần trí đã mất, lúc trước đột nhiên phát tác bạo khởi, bị Hồ Tam cùng Thạch đạo hữu chế trụ." Bách Lý Viêm giải thích.
"Nhìn tình huống của hắn lúc này, nếu lại phát tác một hai lần nữa, chỉ sợ sẽ triệt để hỏng mất đạo hạnh, sẽ biến thành Hôi Tiên." Hồ Tam cũng đi ra, nhíu mày nói.
Sau khi Hàn Lập nghe xong, trầm ngâm một lát, cũng không nói gì.
Vừa ly khai động thiên Hoa Chi, mấy người Hồ Tam nhao nhao nhíu mày, lập tức thúc giục thủ đoạn chống cự sát khí Nghiệp Hỏa, đồng thời cũng vội vàng thi triển thuật pháp ẩn nặc thân mình.
"Bây giờ có lẽ chúng ta đã ở bên trong Tẩy Hồn khu rồi, khu vực này khá đặc thù khác với những nơi trong Tu La thành, Đề Hồn cũng chưa tới nhiều, trên địa đồ cũng không hiển thị, kế tiếp làm như thế nào tìm Tẩy Sát Trì, các ngươi có đề nghị gì không?" Hàn Lập đóng cửa quang môn màu bạc, nói ra.
"Bên kia không phải có hai tiểu oa nhi sao, lục soát thần hồn của chúng chẳng phải sẽ biết liền?" Thạch Xuyên Không nhìn xuyên thấu qua cửa thông đạo phía xa, nói ra.
"Lần trước chỉ giết một Khôi Lỗi liền kinh động đến Âm Quát, ai biết trên thân những Cửu U tộc nhân này có cấm chế đặc thù, hoặc là có liên hệ đặc thù gì với nhau hay không? Không thể mạo hiểm như vậy." Bách Lý Viêm lắc đầu, chậm rãi nói ra.
Hàn Lập há to miệng, đang muốn nói chuyện, thần tình bỗng nhiên biến đổi, sau nửa ngày không nói nên lời.
"Chủ nhân, ngươi làm sao vậy?" Đề Hồn thấy thế, sợ Hàn Lập phát tác sát suy, liền vội vàng hỏi.
"Lệ đạo hữu..." Thần tình Bách Lý Viêm cũng khẽ biến, mở miệng nói.
"Đúng rồi, Ma Quang đạo hữu đâu?" Thạch Xuyên Không nhướng mày, mở miệng hỏi.
"Ngay vừa rồi, cảm ứng giữa ta và Ma Quang đã triệt để biến mất... Ta thử dùng tâm thần câu thông, nhưng căn bản cảm ứng không được hắn." Ánh mắt Hàn Lập thu vào, lắc đầu nói ra.
"Cái gì?" Thạch Xuyên Không kinh ngạc nói.
"Chẳng lẽ Ma Quang đạo hữu hắn đã vẫn lạc..." Vẻ mặt Hồ Tam khó tin, nói ra.
"Vừa rồi hắn nói giúp chúng ta kéo dài thời gian một nén nhang, bất kể như thế nào, hắn đã làm được..." Hàn Lập còn chưa nói rõ đáp án, chỉ nói như vậy.
Mọi người nghe vậy, đều trầm mặc lại.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật