Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
"Ma Quang đạo hữu!" Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, trong miệng hét lớn một tiếng.
Ma Quang không nói hai lời, tay áo vung lên mãnh liệt, khói đen cuồn cuộn như thực chất từ trên thân gã phun ra, hóa thành tám đạo Vụ Long màu đen, bay múa như xúc tu bạch tuộc, không ngừng đập nện lên đoàn Nghiệp Hỏa to như cối xay.
"Phanh phanh phanh..."
Từng trận thanh âm nổ vang không ngừng, hoả tinh màu đen bắn ra, chính giữa có từng sợi hỏa diễm màu đen quấn quanh Vụ Long, thẳng đến hướng Ma Quang.
Lông mày Ma Quang nhăn lại, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, hai tay áo chấn động mãnh liệt, một cỗ khí tức lập tức tuôn ta như vỡ bờ, tách hắc diễm Nghiệp Hỏa ra.
Những hắc diễm Nghiệp Hỏa lẻ tẻ rơi xuống trên thân Hồ Tam, lập tức bốc lên khói đen, nhưng bị hào quang phỉ thuý mãnh liệt mặt ngoài cản ra.
Y cảm thấy một hồi sát khí nồng đậm nhập vào cơ thể, thức hải cũng giống như bị trọng kích, phát ra tiếng vù vù một hồi, nhưng được Ngự Phong Trấn Thần Phù che chở nên chỉ hơi hôn mê một chút, cũng không có sinh ra cảm giác hung lệ.
Nhưng không ngờ lớp này chưa xong thì lớp khác lại đến!
Những cối xay Nghiệp Hỏa này bay liên tục không ngừng dưới Hỏa Trì, hắc diễm cuồn cuộn với xu thế ngút trời hóa thành một bức tường lửa màu đen, bắn tới bọn hắn.
Thạch Xuyên Không thấy thế, ngón cái nhấn lên dây đàn Tỳ Bà, đột nhiên gảy dây đàn một cái.
Một hồi sóng âm kịch liệt mang theo Không Gian Chi Lực cường đại phóng về phía trước, giống như chiếc chiến hạm vạn tấn bay thẳng đụng vào tường cao Nghiệp Hỏa, trực tiếp phá khai một lỗ thủng to mấy trượng.
Thạch Xuyên Không kéo nhanh dây đàn, không dám buông lỏng chút nào, đạo sóng âm kia liền liên tục không ngừng, ra sức duy trì lỗ thủng.
"Đi nhanh, ta chống đỡ không được lâu nữa." Thạch Xuyên Không cắn chặt răng, hô lên.
Hàn Lập không dám chần chờ, một màn sáng màu vàng khuếch trương ra, hóa thành một đạo Thời gian Linh Vực bao không gian chung quanh vào, cấp tốc bay vút về phía trước.
Nhưng mà lúc Linh Vực màu vàng va chạm cùng Nghiệp Hoả, một cỗ sát khí nồng đậm lập tức từ bốn phương tám hướng thẩm thấu vào, theo Linh Vực trực tiếp xuyên vào trong cơ thể Hàn Lập.
Trong miệng Hàn Lập phát ra một tiếng kêu đau đớn, bên trong thức hải nhấc lên sóng gió động trời, một cỗ hung sát vô cùng mãnh liệt bộc phát ra, hầu như trong nháy mắt sẽ cắn nuốt hắn.
Cũng may hắn đã sớm vận chuyển toàn lực Luyện Thần Thuật, mới không bị sát khí bỗng nhiên bộc phát khống chế tâm trí.
Ngay sau đó, toà sơn phong tuyết trắng đứng lặng trong thức hải của hắn sáng rõ phù văn, từng trận chấn động vô hình nhộn nhạo ra, dần dần trấn áp sóng gió trong thức hải hắn xuống.
Mà dưới sự đốt nóng của Nghiệp Hỏa, hào quang Linh vực của Hàn Lập lại nhanh chóng ảm đạm.
Hắn chau mày, trong miệng quát khẽ một tiếng, tay áo vung lên, có vài sợi siềng xích ánh sáng màu xanh đồng thời kích xạ ra, cuốn lấy đám người Bách Lý Viêm vào, Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể cấp tốc nghịch chuyển, thân hình bỗng nhiên lướt nhanh tới trước, trong nháy mắt mang theo đám người xuyên qua lỗ thủng chạy ra khỏi bức tường Nghiệp Hoả.
Bọn hắn vừa mới chạy ra, Thạch Xuyên Không liền chống đỡ hết nổi, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, thu hồi ngón tay trên dây đàn, trên bụng loang lổ vết máu.
Không còn sóng âm chèo chống, bức tường lửa màu đen liền khép lại, hỏa diễm lại bốc lên kịch liệt.
Bất quá, lúc này mọi người đang lướt gấp tới, khoảng cách đi xuyên qua thông đạo Nghiệp Hoả đến Tẩy Hồn khu còn chưa tới mười trượng nữa.
"Cuối cùng đã tới..."
Trong lòng mọi người âm thầm thở dài một hơi, thời điểm đang tính nhảy qua thông đạo thì dị biến phát sinh!
Chỉ thấy ngay chỗ cửa thông đạo bỗng nhiên sáng lên một vòng phù văn pháp trận, nguyên bản Nghiệp Hoả màu đen chậm rãi chảy xuôi đột nhiên tăng vọt như đại hồng thủy, rồi vọt mạnh ra.
Nghiệp Hỏa cuồn cuộn vọt tới trước mặt, khoảng cách thật sự quá ngắn, đám người Hàn Lập vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức bị tách ra, nhao nhao rơi xuống hoả trì phía dưới.
Hắc diễm trong hoả trì cuồn cuộn mãnh liệt, lập tức nuốt bọn họ vào trong.
Hàn Lập vừa mới ngã vào trong Nghiệp Hỏa, lập tức phát hiện liên hệ thần hồn giữa mọi người thông qua Ngự Phong Trấn Thần Phù đã bị đứt gãy, không đợi hắn kịp đi ứng cứu thì Nghiệp Hoả màu đen từ bốn phương tám hướng đã cuốn tới, bám vào áo giáp màu màu xanh sẫm của hắn bốc cháy lên kịch liệt.
Từng trận sát khí vô cùng mãnh liệt nương theo sóng nhiệt cuồn cuộn xâm nhập vào cơ thể hắn, áo giáp màu xanh sẫm vậy mà không cách nào ngăn trở, Hàn Lập chợt cảm thấy quanh thân xiết chặt, giống như bị tầng tầng xiềng xích quấn quanh... mà sát khí chiếm giữ trong Tiên khiếu cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Cũng may thần hồn hắn vẫn bảo vệ nghiêm ngặt như cũ, vẫn chưa bị sát khí quấy nhiễu, nên không đến mức lâm vào điên cuồng.
Trong miệng Hàn Lập quát khẽ một tiếng, sau lưng chớp động kim quang, Chân Ngôn Bảo Luân gào thét ra, phóng xuất ra từng trận kim quang.
Những nơi kim quang đi qua, Nghiệp Hoả màu đen cuồn cuộn mãnh liệt dường như bị đóng băng lại, hầu như không động đậy được nữa, nhưng bên trên truyền ra nhiệt lực cùng sát khí lại không yếu bớt chút nào.
Hàn Lập chau mày, thân hình đột nhiên nhảy lên, theo Chân Ngôn Bảo Luân bay ra ngoài Hỏa Trì.
Nhưng mà còn không đợi hắn ổn định thân hình, trên đỉnh đầu bỗng nhiên như có mây đen áp đỉnh, một mảnh ô quang trùng trùng điệp điệp rơi xuống.
Hắn ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy một ấn vuông đen kịt to như cối xay cơ hồ không bị Thời Gian pháp tắc ảnh hưởng, đang giáng xuống thân mình, dưới đáy khắc bốn chữ đỏ tươi như máu "Bao La Vạn Tượng", chính giữa có một cỗ lực lượng nhiếp hồn, làm hắn tránh thoát không được.
Hàn Lập kinh hãi, cũng không rõ cuối cùng xảy ra chuyện gì, chỉ nâng lên một quyền đánh tới hắc ấn.
Chỉ thấy một đạo quyền ảnh cự đại màu xanh bay vọt lên, trong nháy mắt biến lớn như căn phòng, trùng trùng điệp điệp oanh kích lên hắc ấn.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!
Quyền ảnh màu xanh hầu như trong nháy mắt chống đỡ không nổi, tan vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Một cỗ sóng khí màu xanh khuếch tán về bốn phía, còn hắc ấn kia vẫn tiếp tục trấn áp xuống.
Trong miệng Hàn Lập quát lớn một tiếng, cơ bắp trên thân phồng lên kịch liệt, trực tiếp hóa thân thành Sơn Nhạc Cự Viên cao hơn mười trượng, hai tay đánh lên hướng hắn ấn trên đỉnh đầu.
"Ầm" một tiếng trầm đục.
Ấn vuông màu đen lớn như cối xay đột nhiên biến lớn gấp mấy lần, đè ép xuống nắm đấm Hàn Lập.
Trong miệng Hàn Lập kêu lên một tiếng buồn bực, chỉ cảm thấy hắc ấn như một toà núi cao vạn trượng, lấy lực lượng khí lực hắn bây giờ vậy mà cũng khó có thể chống đỡ được, bị đè rơi xuống hướng Hỏa Trì.
Hắn bây giờ đã hiểu, cũng không phải hắc ấn này không bị Thời Gian pháp tắc ảnh hưởng, mà là lực lượng trên đó thực sự quá mức khủng bố, đã có thể ảnh hưởng không gian ở trình độ nhất định, cho nên mới không chút trở ngại nện vào bản thân mình.
Nếu không có Thời Gian pháp tắc trì hoãn, chỉ sợ tốc độ hắc ấn này càng thêm mau lẹ, lực lượng ẩn chứa sẽ càng tăng thêm kinh khủng.
"Chậc chậc, Thời Gian pháp tắc, Chân Linh huyết mạch... Thủ đoạn ngược lại thật là không kém, trách không được dám vụng trộm lẻn vào La Sinh khu. Nói đi, các ngươi là người nào, Luân Hồi vực hay là Thiên Đình?" Lúc này, một hồi tiếng cười cổ quái truyền đến, một thanh âm khàn khàn nói ra.
Hai tay Hàn Lập mạnh mẽ chống đỡ đại ấn màu đen, lân phiến tử kim giăng đầy trên thân, ra sức ngăn cản Nghiệp Hỏa ăn mòn, theo tiếng nói nhìn lại.
Chỉ thấy trên cây cầu kia có một người đang treo lơ lửng cách mặt đất một xích.
Trên người gã mặc một kiện trường bào màu đen bóng loáng, trên đỉnh đầu đeo một cao quan cổ quái, khuôn mặt một màu trắng bệch, bên trong đôi mắt là một màu xám trắng nồng đậm, so với Mặc Vũ năm đó càng nồng đậm hơn.
Dung mạo gã có chút âm nhu, giống như nữ tử, nhưng không có thanh tú, lại khác với những Cửu U tộc nhân lạnh lùng trước kia, trên mặt gã ngược lại treo một vẻ vui vẻ. Thấy gã, trong nội tâm Hàn Lập lạnh lẽo một hồi.
Mà để cho Hàn Lập càng thêm kinh hãi chính là, tu vi người này thâm trầm như biển, rõ ràng là một tu sĩ cấp bậc Đại La.
Sau lưng gã còn đứng hai Dị tộc đầu có hai sừng trâu cổ quái, tất cả thần tình hờ hững, mặt không chút biểu tình.
Hai dị tộc sừng trâu này giống với lúc trước Hàn Lập thấy tại lâu đài luyện khôi, tựa hồ là cùng một chủng tộc, bất đồng chính là hai tên trước mắt này rõ ràng là thành phẩm đã được luyện chế xong, hai tay cùng đầu vai mọc lên xương trắng nhọn lồi ra bên ngoài, trong tay còn quấn từng vòng xiềng xích đen kịt hiện ra hào quang kim chúc.
Mà một đầu xiềng xích là một thân ảnh bị trói như bánh chưng.
Hàn Lập nhìn kỹ liền phát hiện đó là Hồ Tam, lúc này hai mắt y nhắm nghiền, sinh tử không rõ.
Trong hư không bên kia, bảy tám tên U Nô mặc giáp tay cầm từng sợi xiềng xích màu đen, đang bao vây Thạch Xuyên Không đang ôm đàn Tỳ Bà màu bạc vào chính giữa.
Những U Nô mặc giáp này khác với những tên đã gặp lúc trước, mí mắt dưới lân phiến không phải màu xám trắng mà là đen kịt, chỗ lồng ngực lộ ra một lỗ thủng khổng lồ, bên trong khảm một thứ như lò sưởi, thiêu đốt lên Nghiệp Hỏa màu đen.
Tất cả xiềng xích màu đen trong tay chúng đều quăng ra ngoài, phía trên quấn quanh Nghiệp Hỏa hừng hực, từ bốn phương tám hướng bay đến quấn quanh, quay chung quanh hình thành một cái lồng giam hình tròn bao Thạch Xuyên Không vào trong.
"Boong" một tiếng vang lên.
Thạch Xuyên Không gảy dây đàn mãnh liệt, một tầng sáng trắng nhộn nhạo ra, hóa thành một tầng không gian bích chướng, ngăn xiềng xích màu đen bên ngoài lại.
Những U Nô mặc giáp kia thấy thế, hai người chính giữa nhẹ nhàng lách qua, trực tiếp nhào tới lồng giam hình tròn, lò sưởi trong lồng ngực đột nhiên sáng lên một vòng minh văn cổ quái, hai luồng Nghiệp Hỏa đen kịt co rút lại, sau đó bỗng nhiên bạo liệt ra.
Một cỗ lực lượng cực lớn từ trong nổ bể ra, không gian bích chướng mà Thạch Xuyên Không nỗ lực chống đỡ lập tức bị phá vỡ.
Cách đó không xa, hai tay Bách Lý Viêm đã chuyển thành màu đen kịt, hắc lân phía trên nổi lên cao thấp không đều giống như bụi gai, hai tay cũng biến thành hai Long trảo cực lớn, phía trên quấn quanh từng sợi hắc diễm, truyền ra khí tức khá giống Hỏa Trì phía dưới, hiển nhiên rơi vào đường cùng, bản thân vất vả áp chế được Nghiệp Hỏa, lại lần nữa phóng thích ra ngoài.
Không giống như Thạch Xuyên Không, đối thủ của gã chỉ có một người.
Mà khi Hàn Lập thấy rõ khuôn mặt người đó, trong lòng càng kinh hãi đến cực điểm.
Bởi vì người này không ai khác, thình lình đúng là Tô Lưu!
Lúc này trên thân Tô Lưu đã không còn nửa điểm khí tức Tiên nhân, vốn gã mặc áo giáp giờ cũng đã biến mất không thấy gì nữa, gã ở trần, trên thân trải rộng những miệng vết thương lớn đã khâu lại nhìn thấy giật cả mình, lồng ngực cũng bị mở ra một cái động lớn, bên trong khảm một thiết cầu, phía trên giăng đầy phù văn, mơ hồ có Nghiệp Hỏa bốc lên.
Trên đầu vai cùng trên hai tay gã là hai sợi xiềng xích màu đen, toàn bộ đâm xuyên qua hai cánh tay, từ lòng bàn tay kéo dài ra, điểm cuối xiềng xích là một thanh búa hai lưỡi màu đen, cùng một quả Lưu Tinh Chuỳ có gai nhọn.
Hàn Lập thấy tình hình này, đồng tử co rụt lại mãnh liệt.
Hắn chú ý tới, đôi mắt Tô Lưu đã không còn hào quang, đồng dạng biến thành màu xám trắng, thoạt nhìn toàn bộ cơ thể sát khí hừng hực, xem như đã là Hôi Tiên.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật