Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
"Đúng rồi, Nhiệt Hỏa đạo hữu, Hồ Tam nói lời ấy có đúng không? Trong Kinh Tràng đó thật có chứa Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết?" Hàn Lập chú ý tới biến hoá vi diệu trên mặt Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, truyền âm hỏi.
"Tòa Kinh Tràng kia là Tiên khí bản mệnh của Di La Tổ sư bổn môn, Di La Kinh Tràng, Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết xác thực giấu ở trong đó, kính xin Lệ đạo hữu giúp ta đoạt được bảo vật này, đến lúc đó ta chỉ cần Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết bên trong, còn Di La Kinh Tràng này có thể tặng cho ngươi." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn chần chờ một chút, cắn răng truyền âm nói ra.
"Chỉ cần đủ khả năng, tự nhiên cố hết sức." Hàn Lập hơi trầm ngâm, truyền âm trả lời.
Khí sắc nữ tử da xanh kia so với Hồ Tam đỡ hơn một chút, nhìn Hàn Lập cùng Nhiệt Hỏa Tiên Tôn một cái, cảm ứng được tu vi hai người chẳng qua là Kim Tiên, lập tức mất đi hứng thú, dời ánh mắt đi.
"Đúng rồi, còn chưa giới thiệu, vị này chính là Dịch Bào Hội Bích Xà Tiên Tử, bây giờ liên thủ cùng chúng ta, đối kháng mấy tên Thiên Đình này." Hồ Tam lập tức giới thiệu.
"Ngưỡng mộ đã lâu." Hàn Lập chắp tay nói.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cũng lên tiếng chào.
Kết quả Bích Xà Tiên Tử kia lại không quan tâm đến lời nói hai người, lật tay lấy ra một quả đan dược màu lam ăn vào.
"Bích Xà Tiên Tử chính là người Hải Yêu tộc, đối với tu sĩ chúng ta có chút địch ý, kính xin nhị vị chớ trách." Hồ Tam thấy vậy, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng, truyền âm cho Hàn Lập cùng Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, có chút áy náy giải thích.
Mặc dù Dịch Bào Hội là một tổ chức cấp dưới của Luân Hồi Điện, nhưng gã vẫn không có quyền chỉ huy Bích Xà Tiên Tử, hơn nữa tu vi Bích Xà Tiên Tử hơn xa gã, đã đạt đến Thái Ất cảnh hậu kỳ, trong giao phong tiếp theo có thể có tác dụng hết sức quan trọng, giờ phút này tuyệt đối không thể đắc tội.
Bất quá lúc này gã cũng muốn lôi kéo Hàn Lập cùng Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, nhất là Hàn Lập, mặc dù chỉ là một gã tu sĩ Kim Tiên cảnh, nhưng cho gã một loại cảm giác sâu không lường được.
"Không sao." Hàn Lập đương nhiên sẽ không để ý loại chuyện nhỏ nhặt này, truyền âm trả lời.
"Lệ đạo hữu, sau khi tiến vào di tích Chân Ngôn Môn này, chúng ta liền tách ra, ta một mực chưa kịp nói với ngươi nội dung nhiệm vụ Luân Hồi Điện lần này, chính là cướp lấy tòa Kinh Tràng kia, bên trong còn có Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, kính xin ngươi hỗ trợ ta." Thanh âm Hồ Tam đột nhiên vang lên trong tai Hàn Lập.
Hàn Lập nghe thế, trong nội tâm khẽ động, quả nhiên mục tiêu Luân Hồi Điện cũng là Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết.
"Hồ đạo hữu yên tâm, nếu là nhiệm vụ Luân Hồi Điện, tại hạ tất nhiên dốc hết toàn lực." Hắn lập tức truyền âm trả lời, miệng đáp ứng.
Hiện tại Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cùng Hồ Tam đều xin hắn hỗ trợ cướp lấy Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, hắn đều lên miệng đáp ứng, rốt cuộc giúp đỡ bên nào, chỉ có thể đợi lát nữa đi một bước tính một bước a.
Cái tai Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thoáng nhúc nhích một chút mà không ai để ý, liếc mắt Hàn Lập cùng Hồ Tam một cái, trong mắt hiện lên một tia quang mang kỳ lạ.
Trong lúc mấy người bọn Hàn Lập nói chuyện, ba người Thiên Đình đối diện bên kia cũng truyền âm trao đổi.
"Vậy mà lại có hai tên gia hỏa xông vào, hừ! Hai vị cũng không nên lưu thủ, kéo dài thời gian sẽ không có lợi!" Xi Dung nhíu chặt mày rậm, trầm giọng truyền âm nói.
"Lưu thủ? Nhắc tới mới nói, trong ba người chúng ta, lưu thủ tối đa cũng là Xi đạo hữu ngươi, đừng cho là ta không biết thân phận của ngươi." Tô Lưu lộ vẻ cười lạnh, nói ra.
Xi Dung nghe vậy thân thể hơi chấn động, trên mặt lập tức phủ một lớp sương lạnh, ánh mắt phát lạnh, không khỏi có một tia sát cơ bắn ra.
Vẻ mặt Tô Lưu vẫn bình tĩnh, hiển nhiên không sợ Xi Dung chút nào.
Công Thâu Thiên một bên nghe hai người nói thế, ánh mắt cũng chớp động một hồi, tò mò liếc Xi Dung một cái, nhưng lập tức liền dời ánh mắt đi.
"Hừ! Hiện tại đại sự quan trọng, ta không dài dòng cùng ngươi, trước toàn lực giết chết bốn người này, ngươi có ý kiến gì không?" Xi Dung hít sâu một hơi, vẻ sắc lạnh trên mặt như thủy triều rút đi, hỏi.
"Trước giết chết những kẻ thù bên ngoài này đã, sau đó hãy nói chuyện khác." Đuôi lông mày Tô Lưu nhảy lên, cũng không có chống đối với Xi Dung nữa.
"Vậy được rồi, một hồi Bích Xà kia giao cho ta,
Tô Lưu ngươi chịu trách nhiệm Hồ Tam, về phần Công Thâu Thiên, ngươi đi giết hai tên Kim Tiên kia." Xi Dung suy nghĩ một chút, sau đó nói như thế.
Tô Lưu cùng Công Thâu Thiên nghe vậy, cũng không có dị nghị.
Kết quả sau khi ba người thương nghị xong, đang muốn động thủ thì Nhiệt Hỏa Tiên Tôn chợt tiến lên trước một bước, cất giọng nói:
"Chư vị đạo hữu chậm động thủ đã, trước hết nghe ta một lời đã."
Ba người Xi Dung khẽ giật mình, liếc nhau một cái, dừng động tác lại, đám người Hồ Tam ở đây cũng bất thình lình sững sờ trước một màn này.
"Chư vị đạo hữu thuộc các thế lực khác nhau, ở nơi này tranh đoạt bảo cũng là điều dễ hiểu, bất quá trên đường tại hạ đi tới Chân Ngôn Cung này, đã gặp Hôi Tiên tập kích, số lượng còn không ít, hơn nữa bọn hắn còn xây dựng pháp trận truyền tống vượt giới, chỉ sợ cũng mưu đồ bảo vật nơi này, rất có khả năng sẽ nhanh tìm tới nơi này. Chư vị đạo hữu, Hôi Tiên chính là tử địch của tất cả thế lực Tiên Giới, chúng ta không bằng tạm thời bãi đấu, mai phục tại đây, trước hợp lực tiêu diệt những Hôi Tiên kia, sau đó lại tranh đoạt mấy món bảo vật này, như thế nào?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhìn về phía song phương, lại muốn khuyên bảo bọn hắn dừng tay.
Nghe nói thế, mọi người tại đây ngoại trừ Hàn Lập, đều nao nao, tiếp theo sắc mặt mỗi người một vẻ.
"Hôi Tiên! Chuyện này là thật?" Sắc mặt Hồ Tam sắc ngưng lại, hỏi.
"Tất cả đều là thật, Lệ đạo hữu cùng ta một đường cùng đi, cũng đã giao thủ với những Hôi Tiên kia." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhìn Hàn Lập một cái, nói như thế.
"Không sai, xác thực chúng ta gặp Hôi Tiên tập kích." Hàn Lập thoáng gật đầu nhẹ, nói ra.
Tuy hắn nói vậy, nhưng trong lòng không khỏi lẩm bẩm, không biết giờ phút này Nhiệt Hỏa Tiên Tôn đột nhiên nói vậy là vì cái gì, chẳng lẽ thật sự muốn dựa vào chút ít lời nói này mà khiến song phương bãi đấu?
Sắc mặt Hồ Tam ngưng trọng, ánh mắt chớp động, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Đôi mi thanh tú của Bích Xà Tiên Tử cũng hơi nhăn lại.
Ba người Xi Dung, Tô Lưu, Công Thâu Thiên lần nữa trao đổi thoáng ánh mắt một chút, trên mặt đều lộ ra vẻ cười lạnh, ngay sau đó thân hình bỗng nhiên bắn ra, xông đến đám người Hàn Lập nhanh như điện.
"Muốn kéo dài thời gian, lấy cớ này không khỏi quá mức vụng về rồi." Công Thâu Thiên cười lạnh một tiếng, Hỏa Giao cự kiếm đại thịnh hỏa diễm, phun ra từng ngọn lửa màu đỏ, thoạt nhìn phảng phất như một Hoả Long ngửa mặt lên trời gào thét, chém một cái về phía đỉnh đầu Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cùng Hàn Lập, uy thế so với lúc trước lớn hơn rất nhiều.
Tô Lưu cũng vung tay lên, tiếng sấm sét nổ vang, từng đạo ngũ sắc lôi quang vừa thô vừa to thoáng một phát từ trong cơ thể gã tuôn ra mãnh liệt, sau đó đọng lại hóa thành hai ngũ sắc điện mãng dài hơn mười trượng, thanh thế cực kỳ kinh người.
Điện mãng lập tức phóng lên trời, giương nanh múa vuốt xông đến Hồ Tam.
Xi Dung há miệng một cái, phun ra một mảnh hoả vân đỏ thẫm, cuồn cuộn kịch liệt, phát ra tiếng nổ mạnh ù ù.
Hỏa vân cuồn cuộn, vô số mưa lửa như thiên thạch rơi xuống, đánh về hướng Bích Xà Tiên Tử.
Ba người hiển nhiên không tin lời nói Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, nói đánh liền đánh.
Đám người Hàn Lập vội vàng nghênh chiến, Nhiệt Hỏa Tiên Tôn phi thân lui về phía sau, trong tay loé lên xích quang, nhiều ra thanh quạt ba tiêu đỏ thẫm, hung hăng vỗ một cái.
"Ầm ầm" một tiếng, một đạo hoả trụ màu đỏ từ trong quạt phun ra, phóng lên trời.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn đồng thời há to miệng, lại phun ra một đạo phù lục màu xanh mơ hồ, lóe lên dung nhập vào trong hoả trụ màu đỏ.
Phù lục lóe lên vỡ vụn ra, hóa thành một cỗ vòi rồng xanh mờ, hòa làm một thể với hoả trụ màu đỏ.
Trong chốc lát, phong hỏa chi lực tương dung, hỏa trụ màu đỏ đột nhiên biến lớn gấp mấy lần, hóa thành một đạo hoả trụ thô to lớn hơn mười trượng, thanh thế cực kỳ to lớn, nghênh đón hoả diễm cự kiếm.
Công Thâu Thiên cười lạnh một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết, hỏa diễm cự kiếm phát hỏa quang quay tít một vòng, hóa thành một đầu rồng hoả diễm dữ tợn, miệng lớn khẽ hấp mãnh liệt.
Hỏa trụ to lớn bắn ra không bị khống chế, cuồn cuộn chui vào trong miệng lớn đầu rồng, trong nháy mắt bị cắn nuốt toàn bộ.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thấy cảnh này, sắc mặt khẽ biến, không đợi lão đưa ra kế sách đối ứng, hỏa diễm cự kiếm trên không trung đã phách trảm xuống.
Hoả lực thiêu đốt đáng sợ bao phủ xuống, tựa hồ thiêu đốt hết thảy.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cảm thấy thân thể trầm xuống, phảng phất bị cự sơn đè xuống, động tác trở nên chậm chạp vô cùng.
Hoả lực ép xuống mãnh liệt, sắc mặt lão lập tức trở nên đỏ bừng, toàn thân tựa hồ cũng muốn bốc cháy theo.
Vào thời khắc này, tàn ảnh màu xanh lóe lên, một thanh cự kiếm màu xanh trống rỗng xuất hiện trước hỏa diễm cự kiếm, mang theo thanh âm nổ đồm độp bổ tới phía trước.
Hai thanh cự kiếm va chạm nhau, phát ra một tiếng nổ mạnh rung trời.
Hỏa diễm cự kiếm bị ngăn lại, đứng giữa không trung.
Ngay sau đó, một đạo thanh quang từ phía sau bắn tới, quấn lấy thân thể Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, kéo lão về phía sau, trong chớp mắt vượt ra xa hơn trăm trượng.
Thân ảnh Hàn Lập nhoáng một cái, xuất hiện trước người Nhiệt Hỏa Tiên Tôn.
Công Thâu Thiên thấy cảnh này, vẫn như cũ không có kinh sợ, ngược lại khóe miệng hơi nhếch lên, tựa hồ âm mưu đã thực hiện được, trong tay bấm niệm pháp quyết một cái.
Đầu rồng trên hoả diễm cự kiếm há to miệng miệng lớn, thoáng một phát từ đó phun ra mười đạo hoả quang màu đỏ, là mười đại phiên đỏ thẫm, trên mỗi đại phiên hỏa diễm sôi trào, cuồn cuộn ngưng tụ thành vô số hư ảnh Hỏa Điểu, Hỏa Xà, Hỏa Hổ..., tản mát ra hỏa diễm chi lực đáng sợ, có thể nấu biển đốt núi.
Mười mặt hỏa phiên quay tít một vòng, lập tức hình thành một cái lồng giam hỏa diễm, vây cự kiếm màu xanh vào giữa.
Thân thể Hàn Lập khẽ run lên, liên hệ với Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lập tức giảm đi không ít, sắc mặt khẽ biến, vội vàng bấm niệm pháp quyết gọi nó về.
Cự kiếm màu xanh run rẩy không thôi, phía trên lôi điện màu vàng nhảy lên kịch liệt, nhưng giãy giụa không thoát khỏi lao tù hỏa diễm kia.
"Tiên khí bị Thập Phương Ly Hỏa Phiên của ta giam cầm, còn vọng tưởng triệu hoán trở về? Ha ha, không có kiếm này, xem ngươi còn có thủ đoạn gì nữa!" Công Thâu Thiên cười đắc ý, đầu vai run lên, từ đỉnh đầu toát ra mảng lớn hỏa quang màu đỏ, dung nhập vào trong hỏa diễm cự kiếm.
Hoả quang bên ngoài hoả diễm cự kiếm lần nữa đại thịnh, nhưng không có chém xuống, mà mũi kiếm khẽ run lên, phía trên sáng lên một đoàn bạch quang chói mắt.
"Vèo" một tiếng, một đoàn hoả cầu màu trắng từ mũi kiếm bắn ra, lúc đầu chỉ to cỡ chén cơm, sau đó nhanh chóng biến lớn, hóa thành đường kính mấy trượng, giống như một viên thiên thạch hung hăng đập tới Hàn Lập.
Phía trên hoả cầu bạch sắc hỏa diễm cuồn cuộn, loại bạch diễm này có vẻ tinh khiết, rõ ràng không có bất kỳ tạp chất nào.
Những nơi hoả cầu màu trắng đi qua, hư không vặn vẹo một hồi, tạo ra từng vết tích màu đen.
Bạch diễm ẩn chứa hỏa lực kinh người, vậy mà có thể đốt cháy hư không!
Càng làm cho người kinh hãi chính là, theo hai tay Công Thâu Thiên nhanh chóng bấm quyết, liệt diễm trên hỏa diễm cự kiếm lại tuôn ra, liên tiếp bắn ra sáu bảy đoàn hoả cầu màu trắng, quanh quẩn phụ cận một chút, sau đó phô thiên cái địa bắn nhanh tới Hàn Lập.
Trong lúc nhất thời, bạch diễm xoay tròn trước người Hàn Lập, hư không nổi lên từng vòng rung động mắt thường có thể thấy được, lại để cho Hàn Lập căn bản muốn tránh cũng tránh không được.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật