Chương 620: Xem kịch

Dịch giả: Độc Hành

"Công Thâu huynh, tranh thủ thời gian!" Gậy trúc nam tử quát to.

Y liên tiếp thi pháp, sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt, cánh tay trên mặt kính cũng có chút run rẩy, hiển nhiên chèo chống thần thông này cũng cật lực dị thường.

Sắc mặt đại hán tóc đỏ Công Thâu Thiên nghiêm nghị, trong miệng ngâm tụng nhanh chú ngữ, sau đó hai tay nắm vào hư không kéo một cái.

Mặt trời màu trắng giữa không trung bỗng nhiên sáng lên, mặt ngoài hiện ra một tầng ngọn lửa màu trắng, mang theo tiếng nổ lớn ù ù từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên bóng người màu bạc kia.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!

Mặt trời màu trắng lóe lên bỗng nhiên bạo liệt ra, bao phủ bóng người màu bạc lại, trong nháy mắt bạch quang nở rộ chói mắt, tràn ngập toàn bộ Linh Vực.

Một cỗ chấn động thâm bất khả trắc từ trong mặt trời màu trắng bạo liệt tản ra, tàn phá bữa bãi không gian chung quanh, hư không phụ cận cũng hiện ra từng vết nứt, tựa hồ toàn bộ không gian đều bị xé nứt ra.

Mặt kính màu xanh trong nháy mắt bạo liệt biến mất, một lần nữa hóa thành Linh Vực màu xanh.

Nhưng bị cỗ lực lượng pháp tắc đáng sợ này xông lên, Linh Vực màu xanh cũng giải thể từng khúc, rất nhanh sụp đổ hoàn toàn.

Linh Vực màu xanh vỡ tung, chấn động pháp tắc không ngừng chút nào, tiếp tục trùng kích lên trên Linh vực hoả diễm màu đỏ.

Công Thâu Thiên hét lớn một tiếng, kiệt lực duy trì Linh Vực hoả diễm, gắt gao cầm cố cỗ lực lượng bạo liệt đáng sợ này lại, không để khuếch tán ra, bằng không chỉ sợ toàn bộ Tụ Côn nội thành sẽ bị hủy diệt một nửa.

Sau mấy hơi thở, rốt cuộc lực lượng pháp tắc đáng sợ chậm rãi biến mất, bạch quang chói mắt tràn ngập toàn bộ Linh Vực cũng nhanh chóng tiêu tán.

Lúc này sắc mặt Công Thâu Thiên trắng bệch như tờ giấy, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ vui mừng, phất tay tản đi Linh vực hoả diễm màu đỏ, gã nhìn lại chỗ bóng người màu bạc kia.

Mặt trời màu trắng này là thần thông mà gã cùng gậy trúc nam tử kết hợp hai cỗ lực lượng pháp tắc tạo ra, tuy rằng hai người kết hợp pháp tắc cũng chưa hoàn thiện, nhưng cũng giống như một kích toàn lực của Thái Ất cảnh hậu kỳ.

Ngân Hồ kia bất quá là Thái Ất sơ kỳ, bị mặt trời màu trắng này đánh trúng trực tiếp, không có khả năng còn sống, chẳng qua là thi thể gã không nên quá kém mới tốt, bằng không sẽ không có bằng chứng, khó giao nộp nhiệm vụ.

Sau khi tường lửa cùng Linh Vực nồng đậm che kín ánh mắt mọi người biến mất, mọi người vây xem nơi xa huyên náo ong ong một trận, giờ phút này người hội tụ lại xem càng nhiều, đều nhìn lại ba người bên trong.

Ánh mắt Hàn Lập sáng lên nhìn vào bên trong.

Bạch quang chung quanh hoàn toàn tiêu tán nhanh, một thân thể cháy đen nằm rạp trên mặt đất xuất hiện trước mặt mọi người.

Kết quả Công Thâu Thiên đưa mắt nhìn qua, nụ cười trên mặt chợt ngưng kết, thân thể cháy đen kia có thân hình cao gầy, đầu tóc màu xanh, thình lình chính là nam tử như cây trúc kia.

Giờ phút này toàn thân y cháy đen, tựa hồ bị cháy rụi, trên thân thể còn hiện ra từng vết nứt, nhưng không có nhiều máu tươi chảy ra, toàn bộ thân thể nhìn như một cái bao rách, may mà trong miệng vẫn còn khí tức.

"Vương huynh!"

Công Thâu Thiên trợn mắt há hốc miệng, nhưng sau một khắc lập tức phản ứng nhanh, thân hình thoắt một cái xuất hiện bên cạnh gậy trúc nam tử, lật tay lấy ra hai tấm phù lục, một xanh biếc, một huyết hồng.

Hai tấm phù lục này tản mát ra linh lực kinh người, còn ẩn chứa một loại chấn động pháp tắc nào đó, hiển nhiên là đạo phù không bình thường.

Giờ phút này Công Thâu Thiên không để ý nhiều như vậy nữa, bấm quyết vung lên, hai tấm đạo phù lập tức sáng lên, sau đó hóa thành một đoàn lục quang cùng một đoàn huyết quang, sáp nhập vào trong cơ thể gậy trúc nam tử.

Thân thể bị tàn phá của gậy trúc nam tử nhanh chóng chuyển từ đen sang đỏ, chỗ tàn phá nhanh chóng hiện ra từng đạo tơ máu, xen lẫn trọng tổ lại, khí tức trên người cũng theo đó tăng lên, hơi thở không còn mong manh như vừa rồi.

Lúc này sắc mặt Công Thâu Thiên mới buông lỏng, quay đầu nhìn lại chỗ gậy trúc nam tử đứng vừa rồi.

Chỉ thấy một bóng người màu bạc đứng ở nơi đó, chính là Ngân Hồ.

Giờ phút này hai tay gã giao trước ngực, kết thành một cái thủ ấn, hai mắt tản mát ra ngân quang chói mắt, làm cho người khó mà nhìn thẳng.

Hai tay Ngân Hồ kết ấn chợt buông ra, trong mắt tản mát ra ngân quang lập tức nhanh chóng ảm đạm, lộ ra vẻ mặt tái nhợt, khóe miệng mang theo một tia cười yếu ớt.

Tên tu sĩ áo tím vẫn đứng chắp tay tại chỗ như cũ, quần áo trên người trơn bóng như mới, một chút tro bụi cũng không bị nhiễm, ba người Ngân Hồ chiến đấu không màng sống chết, lại không lan đến gần người này chút nào.

Y quay đầu nhìn về hướng ba người Ngân Hồ một cái, rất nhanh liền dời đi ánh mắt đi.

Thấy một màn này, mọi người vây xem ồn ào.

Nhìn tình hình này, tựa hồ Ngân Hồ lấy một chọi hai, vẫn tiếp tục chiếm thượng phong.

"Huyễn Chi pháp tắc... Vậy mà tu luyện đến trình độ như thế!" Hai con ngươi đại hán tóc đỏ nhìn Ngân Hồ, mặt lộ vẻ kinh nộ.

Trong khi nói chuyện, gã ôm thân thể gậy trúc nam tử bay ngược ra sau.

"Ta để ngươi đi sao?" Ngân Hồ nói nhàn nhạt một câu, một tay nhấc lên, đầu ngón tay đại phóng ngân quang, đang tính bắn ra.

Vào thời khắc này, hư không phía trên chấn động một cái, một đạo điện chớp năm màu lăng không hiện ra, bổ xuống đầu Ngân Hồ, tốc độ nhanh khó tưởng được.

Ngân Hồ biến sắc, thân hình lập tức bắn ngược về sau trốn tránh, nhưng tốc độ đạo điện chớp năm màu này quá nhanh, hơn nữa trước đó không có dấu hiệu nào, muốn tránh đã không kịp.

Điện chớp năm màu như vật sống thiểm điện cuốn một cái, bọc lại cánh tay trái của gã.

"Phốc" một tiếng vang nhỏ, cánh tay Ngân Hồ trực tiếp đứt thành từng khúc, sau đó biến thành tro tàn.

Thân thể gã mơ hồ một cái, sau một khắc xuất hiện cách đó trăm trượng.

Thế nhưng đường điện chớp năm màu không có dừng lại buông tha, như giòi trong xương truy tung theo, quấn tới vị trí khác của Ngân Hồ.

Sắc mặt Ngân Hồ lạnh lẽo, cánh tay phải vung lên.

Chỗ mi tâm gã loé lên tinh quang, một đạo hư ảnh xiềng xích óng ánh chợt lóe lên.

Lập tức điện chớp năm màu lệch ra, trượt qua bên cạnh thân thể gã, rơi trên mặt đất, chui vào trong đó.

"Xoẹt" một tiếng vang lên, mặt đất lập tức hiện ra một lỗ đen, bay lên một đạo khói xanh lượn lờ.

Hàn Lập thấy cảnh này, hai con ngươi đại thịnh ánh sáng.

Đây là... lần thứ hai Ngân Hồ thi triển bí thuật thần niệm này.

Thân hình Ngân Hồ lại nhoáng một cái, rời khỏi đó khoảng trăm trượng, bỗng nhiên há miệng phun ra một đạo huyết quang, rơi vào chỗ cụt tay.

Tay cụt hiện lên ra từng đạo tơ máu, nhanh chóng chớp động, trong nháy mắt mọc ra một cánh tay mới.

Hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn lại giữa không trung

Chỉ thấy nơi đó loé lên ánh chớp năm màu, một bóng người lăng không nổi lên, chậm rãi rơi xuống.

Người này là một trung niên nam tử, vóc người cực kỳ cao lớn, so với người thường cao hơn gần nửa, da màu cổ đồng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, phảng phất như điêu khắc từ sắt thép thành, ánh mắt lẫm liệt, không giận mà uy.

Gã mặc trên người một kiện áo giáp màu vàng, cũng là một giám sát tiên sứ.

"Tô Lưu!" Ngân Hồ nhíu mày, giữa hàm răng nói ra một cái tên.

"Giám sát sứ Tô Lưu! Hắn cũng tới!" Cảnh Dương thượng nhân lộ vẻ kinh ngạc, kêu nhẹ.

"Giám sát sứ Tô Lưu? Là vị giám sát tiên sứ tọa trấn Tụ Côn thành ngươi nói đó hả?" Hàn Lập thấp giọng hỏi.

"Chính hắn, Giám sát sứ Tô Lưu chính là đại tu sĩ Thái Ất cảnh đỉnh phong, lần này chỉ sợ Ngân Hồ nguy hiểm rồi." Cảnh Dương thượng nhân khẽ thở dài, nói.

"Ngân Hồ là trọng phạm truy nã của Thiên Đình, Cảnh Dương đạo hữu ngươi chính là phó sơn chủ Bách Tạo sơn, cũng có thể coi là người một phương của Thiên Đình, nghe khẩu khí ngươi tựa như đang lo lắng Ngân Hồ bị bắt." Trong mắt Hàn Lập chớp lên quang mang, thấp giọng nói.

Cảnh Dương thượng nhân nghe vậy thân thể run một cái, vội vàng nhìn lại chung quanh, thấy tất cả mọi người gần đó đang nhìn hướng Tô Lưu giữa không trung, không chú ý tới hai người đối thoại, lúc này mới sắc mặt buông lỏng.

"Lệ đạo hữu, ta bất quá thuận miệng nói, lời nói đùa bực này tuyệt đối không nên nói ra, vạn nhất bị người Thiên Đình biết, tại hạ sẽ gặp đại phiền toái." Cảnh Dương thượng nhân không ngừng kêu khổ truyền âm nói.

"Ha ha, Cảnh Dương đạo hữu yên tâm, ta đã sớm thi triển cấm chế cách âm xung quanh, vừa rồi nói chuyện, ngoại nhân không nghe được, Lệ mỗ há lại không biết nặng nhẹ như vậy." Hàn Lập cười ha ha một tiếng, truyền âm trả lời.

Cảnh Dương thượng nhân khẽ giật mình, nhìn kỹ lại phụ cận hai người, quả nhiên thấy một tầng cấm chế nhỏ bé không dễ nhận ra, bao hai người lại, ngăn cách với chung quanh.

Trong lòng của gã buông lỏng, đồng thời lại có chút chấn kinh.

Hai người đứng sóng vai chỗ này, Hàn Lập thi pháp bố trí cấm chế, vậy mà gã không phát giác chút nào, thực lực đối phương chỉ sợ còn trên gã dự đoán.

Nơi xa đương trường, trong mắt Ngân Hồ nổi lên vẻ kiêng dè, sau đó thân hình chợt nhoáng một cái.

Phụ cận chớp động ngân quang, hơn mười bóng người màu bạc như thật như ảo hiện lên lần nữa, nhanh chóng bay về bốn phương tám hướng.

"Nếu đã tới, cần gì rời đi vội vã." Giữa không trung, Tô Lưu cười lạnh một tiếng, hai tay khẽ động, mười ngón tay bỗng nhiên chụp một cái vào hư không với tốc độ mắt thường khó mà nhìn thấy được.

Âm thanh lôi điện vang lên “tư tư”, lúc này có vài chục đường hồ quang điện năm màu từ đầu ngón tay y bắn ra, điện xạ đuổi theo bóng người màu bạc.

Tốc độ bóng người màu bạc mặc dù cực nhanh, thế nhưng tia hồ quang điện năm màu càng nhanh hơn, lóe lên liền đuổi kịp bóng người màu bạc kia, lập tức cuốn lấy một cái.

Một cỗ chấn động chí dương pháp tắc từ trong hồ quang điện năm màu bộc phát ra, che mất bóng người màu bạc kia.

Xoẹt một tiếng, những bóng người màu bạc kia đều vỡ vụn ra, phiêu tán biến mất.

Chỉ còn lại một bóng người màu bạc, chính là bản thể Ngân Hồ đang phi độn bỏ trốn.

Giữa không trung, Tô Lưu cười nhạt một tiếng, mười ngón tay biến đổi lần nữa.

Xuy xuy xuy!

Hồ quang điện năm màu lập tức hội tụ lại với nhau, trong nháy mắt hóa thành bốn đầu lôi long năm màu, mỗi một đầu đều dài mười mấy trượng, toàn thân tràn ngập hồ quang điện năm màu, vang lớn tiếng “tư tư”, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Bốn đầu lôi long lắc đầu vẫy đuôi nhoáng một cái, sau một khắc lăng không xuất hiện trên không Ngân Hồ, vờn quanh rồi cắn xuống.

"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, một cỗ cự lực to lớn khó có thể tưởng tượng từ trên thân bốn đầu lôi long bộc phát ra, bao phủ Ngân Hồ lại.

Thân hình phi độn của Ngân Hồ đột ngột chậm lại gấp mười lần, sắc mặt gã biến đổi, trong miệng hét lớn một tiếng, hai tay vội vàng huy động.

Mi tâm gã đại phóng tinh quang, mấy hư ảnh Thần Niệm Chi Liên hiện ra, bay nhào tới bốn đầu lôi long làm chúng chao đảo một cái, lộ ra một khoảng cách.

Ánh mắt Ngân Hồ sáng lên, thân hình thoắt một cái hóa thành một đạo ngân ảnh bắn ra.

"Ầm ầm" một trận tiếng vang kinh thiên động địa!

Một chùm sáng điện chớp năm màu lớn trăm trượng nổi lên, cực kỳ rực rỡ lóa mắt.

Từng đạo hồ quang điện năm màu thô to di chuyển trong chùm sáng. Chùm sáng lôi điện đụng vào cái gì, hết thảy đều vô thanh vô tức biến thành hư vô, phảng phất một đầu cự thú đáng sợ có thể thôn phệ hết thảy

Nhưng trong chùm sáng điện chớp năm màu xuất hiện trong nháy mắt, một đạo ngân ảnh từ đó bắn ra, lóe lên hiện ra thân ảnh Ngân Hồ.

Giờ phút này nhìn gã khá chật vật, sắc mặt tái nhợt thêm mấy phần, quần áo trên người vỡ vụn, trên cánh tay và thân thể cũng hiện ra từng vết thương đen kịt, nhưng cũng không quá nặng.

Hắn chợt nghiêng đầu, nhìn phía sau kêu ầm lên:

"Này, ta nói ngươi đừng ra tay, ngươi cũng không cần ở một bên xem kịch như thế chứ!"

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật