Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân tông
Mắt thấy Giải Đạo Nhân chạy ra xa, Phệ Kim tiên Thái Ất cảnh cũng không đuổi theo, thân ảnh cực lớn của nó lơ lửng phía trên vực sâu, nhìn xuống phía dưới không ngừng bốc lên sát khí cuồn cuộn, trong mắt hiện lên một tia do dự.
"Hai mươi năm một trận xuân thu đại mộng, chỉ làm được như thế sao? Hặc hặc... Hặc hặc..." Đúng lúc này, dưới đáy vực sâu bỗng nhiên có một thanh âm vang dội như chuông, cuồn cuộn lên.
Hàn Lập nói lời ấy tinh chuẩn vô cùng, như lấy đất chọi trúng chỗ đau của Phệ Kim tiên, làm trong hai mắt nó bốc lên lửa giận, nhưng thân hình vẫn không nhúc nhích.
"Muốn ăn bổn tiên nữ, chỉ sợ ngươi không đủ năng lực, có gan thì tới thử xem, bổn tiên nữ ở đây chờ ngươi..." Ngay sau đó, thanh âm Kim Đồng như đổ thêm dầu vào lửa từ chỗ sâu trong đáy cốc truyền ra.
Phệ Kim tiên nghe xong lời ấy, quả nhiên triệt để bốc lên lửa giận, quanh thân không ngừng chớp động kim quang, ngay rìa xuất hiện đường vân hình răng cưa, thoạt nhìn giống như kim sắc hỏa diễm thiêu đốt.
Chỉ thấy quanh thân nó có một tầng hoa văn kim sắc di động, hình thể rất nhanh thu nhỏ lại chưa đến trăm trượng, mà theo thân hình nó thu nhỏ lại, "Lửa vàng" bao phủ bên ngoài cơ thể liền trở nên càng thêm ngưng thực, thoạt nhìn tựa như thân được quấn lên một tấm áo hỏa diễm.
Ngay sau đó, Phệ Kim tiên Thái Ất liền lao xuống, trực tiếp chui vào bên trong sát khí dày đặc dưới vực sâu.
Giáp trùng được tầng áo hỏa diễm che chở, sát khí vực sâu cũng nhao nhao tránh lui ra, bị ngăn cách bên ngoài mấy trượng.
Mặc dù như thế, trong mắt Phệ Kim tiên Thái Ất cảnh vẫn như cũ tràn đầy vẻ chán ghét, rõ ràng thập phần không thích sát khí vực sâu này.
Nó một đường đi xuống, tốc độ so với Hàn Lập lúc trước không ngừng đột phá cực hạn thăm dò từng đoạn, rõ ràng nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Cũng không lâu lắm, nó liền thấy Hàn Lập cùng Kim Đồng đang đứng ở đáy vực sâu.
Ánh mắt Phệ Kim tiên chớp lên, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nam tử Nhân tộc này cùng tiểu gia hỏa đồng loại kia, rõ ràng trong thời gian ngắn ngủi hai mươi năm đồng thời tăng lên tu vi không ít, cái này thật sự có chút không hợp với lẽ thường.
Không biết vì cái gì, lấy tu vi Thái Ất Hậu Kỳ của nó, vậy mà trong lòng cũng sinh ra một tia cảnh giác, không có tùy tiện tiếp tục lướt xuống, mà lơ lửng ở phía trên, hai mắt chuyển động đánh giá đáy cốc.
Nhìn qua phía dưới, nó liền phát hiện tại đáy cốc có sát khí dày đặc, có một ít đồ vật được tận lực che giấu, bên trong đang có chấn động Linh lực nhè nhẹ không dễ phát hiện truyền ra, tựa hồ bố trí một tòa pháp trận.
Trong mắt Phệ Kim tiên hiện lên một vòng mỉa mai vui vẻ, bỗng nhiên há miệng phun mãnh liệt một cái, một đạo vòi rồng màu vàng lập tức từ trong miệng phun ra, cuồng quét chỗ sâu trong đáy cốc.
Những nơi vòi rồng đi qua, sát khí cùng cát đá bị đạo đạo tinh quang cuồng phong thật nhỏ kẹp lấy quấy nhiễu, tản ra hai bên vách núi, trên mặt đất lập tức lộ ra từng bệ đá hình tròn cùng những lá cờ đen hình tam giác.
Những bệ đá và cờ đen này dưới vòi rồng thổi cuốn, ngã trái ngã phải, nhao nhao thoát ly vị trí trận tuyến ban đầu, rơi về phía sau thạch bích, một tòa đại trận lập tức mất đi tác dụng.
"Cái này là do các ngươi bố trí?" Miệng Phệ Kim tiên phun tiếng người, hỏi.
Dưới vực sâu, Hàn Lập cùng Kim Đồng đều thận trọng, giữ im lặng.
Thấy không có người trả lời, Phệ Kim tiên bỗng nhiên có chút tự giễu bản thân, rõ ràng lại đi lo lắng một tiểu quỷ chỉ vừa mới bước vào Thái Ất sơ kỳ cùng bất quá một gã Nhân tộc Kim Tiên đỉnh phong, có thể làm ra thủ đoạn gì để mình phải kiêng kị chứ?
"Tiểu gia hỏa, ta và ngươi vốn là nhất thể, chờ ngươi dung nhập vào trong cơ thể ta, lúc đó sẽ thấy nhiều năm truy đuổi trốn tránh nhau như vậy, kỳ thật không có chút ý nghĩa. Ngươi đi theo hắn như vậy, còn không bằng hiện tại thúc thủ chịu trói đi." Phệ Kim tiên Thái Ất mở miệng nói ra.
"Hừ, theo như ngươi nói, vậy tại sao ngươi không ngoan ngoãn để ta ăn tươi, dung nhập vào trong cơ thể ta? Cái này cũng không giống là dung hợp nhất thể?" Kim Đồng gắt giọng một cái, hỏi ngược lại.
"Ta và ngươi mặc dù là một thể, tâm trí cảnh giới đã có phân chia. Cảnh giới ta cao hơn ngươi không chỉ một bậc, thôn phệ ngươi tự nhiên dễ như trở bàn tay, còn nếu ngươi muốn thôn phệ ta, tự nhiên không dễ dàng như vậy. Huống hồ lấy tâm trí hài đồng của ngươi, kết cục sớm muộn gì cũng bị kẻ khác thôn phệ, hiện tại sao không dung hợp cùng ta, có lẽ ta sẽ giữ lại cho ngươi một ít trí nhớ... Nói thật, thấy ngươi bước vào Thái Ất sơ kỳ, từ đáy lòng ta cũng có vài phần cao hứng đấy." Bây giờ Phệ Kim tiên Thái Ất cảnh ngược lại không có vội vàng xao động và tức giận như lúc trước, chậm rãi nói ra.
Hàn Lập một mực không nói gì, thời điểm nghe đến đó, mới mở miệng nói ra: "Đúng ra mà nói, Kim Đồng được bộ dáng như bây giờ, ngươi muốn thôn phệ nàng, vẫn nên hỏi chủ nhân này là ta mới được."
"Chỉ là một Nhân tộc Kim Tiên cảnh, cũng dám nói xằng bậy chủ nhân của ta, ngươi thật đáng chết!" Phệ Kim tiên Thái Ất nghe vậy, đột nhiên giận dữ.
Hai chân trước nó giao thoa với nhau, bỗng nhiên vung lên, hai đạo tinh quang hình trăng lưỡi liềm lập tức bay vụt tới Hàn Lập nhanh như tên bắn.
Tinh quang này không khác gì so với lúc Kim Đồng phóng ra, nhưng tốc độ nhanh gấp mấy lần, hầu như chớp động một cái đã đến trước người Hàn Lập.
Hàn Lập cảm thấy khí tức cứng lại, một cỗ lực lượng vô hình đập vào mặt.
Nhưng may mà hắn đã sớm chuẩn bị, kim quang vòng quanh trên mặt mãnh liệt, Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể nghịch chuyển, thân hình mơ hồ một cái liền mang theo Kim Đồng thoáng hiện một bên.
Cùng lúc đó, cổ tay hắn chuyển một cái, hai đạo quang mang một đen một trắng đồng thời bắn ra, đánh tới Phệ Kim tiên.
Vật màu trắng kia Phệ Kim tiên có chút ấn tượng, chính là cái chặn giấy bạch ngọc trước kia Hàn Lập sử dụng qua một lần, lần trước bị nó đánh lui, bị tàn phá không chịu nổi, không nghĩ tới lần này vậy mà lại được tế xuất ra nữa.
Nương theo đó là một hồi tiếng gió gào thét vang lên, cái chặn giấy khắc đầu man sư đột nhiên phóng đại, hóa thành một đạo vết rách trải rộng ra thành lạc đà bướu trắng như tuyết, ép xuống đầu Phệ Kim tiên.
Vật màu đen kia lại là một khối nghiên mực dài mảnh, bay thẳng đến dưới chân Phệ Kim tiên, vừa rơi xuống đất liền nảy lên một cái hóa thành một mảnh biển lửa đen kịt, đốt Phệ Kim tiên hừng hực.
Hai kiện bảo vật này đều lấy được từ Phong Thiên Đô, vốn đều là Tiên khí có uy lực không tầm thường, nhưng lúc này đối mặt Phệ Kim tiên lại lộ ra lực lượng không đủ.
Trong miệng Phệ Kim Tiên khẽ chê cười một tiếng, một chân trước đưa lên phía trên vẽ dọc xuống một cái, một đạo tinh quang lập tức bắn ra, đánh tới lạc đà bướu trắng như tuyết.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn.
Lạc đà bướu trắng như tuyết đứt gãy từ giữa ra, hào quang tản ra, hóa thành hai khối chặn giấy tàn phế, rơi xuống mặt đất.
Ngay sau đó, Phệ Kim tiên lại há rộng miệng khẽ hấp mãnh liệt, biển lửa đầy mặt đất lập tức ngưng tụ thành một cỗ sóng lửa hình đinh ốc, như trường kình hấp thủy bị nó hút vào trong bụng không dư thừa chút nào.
Nhưng vào lúc này, dị biến nổi lên!
Lúc trước bị hỏa diễm màu đen che đậy cả vùng đất, từng đám thạch trụ bạch ngọc minh khắc các loại phù văn đột ngột nhao nhao từ dưới đất mọc lên, tụ tập thành một toà thạch trận màu trắng cự đại, lóe ra hào quang sáng như tuyết, chống đỡ lại Phệ Kim tiên bên kia.
Cùng lúc đó, hai bên vách núi đá đồng thời sáng lên tia sáng trắng chói mắt, bốn đạo phù văn to trăm trượng khắc trên đá đồng thời từ trong bức tường chui ra, hóa thành bốn phù văn quang ảnh cực lớn, chụp xuống đầu Phệ Kim Tiên.
Bốn đạo phù văn này không phải vật của hắn, theo thứ tự là "Thanh Long khốn mộc phù", "Bạch Hổ thước kim phù", "Chu Minh cử hỏa phù" cùng "Chân Vũ cự thủy phù" ở bên trong Tứ Tượng phù trận, chính là ban đầu Hàn Lập lấy được trong hòm nặng Bát Bảo, dùng bốn phù lục này làm căn cơ, trút xuống đại lượng Tiên Linh Lực tuyên khắc trên thạch bích đấy.
Theo đó từng tiếng hổ gầm long ngâm vang lên, một Giao Long màu xanh đáp xuống, một đầu Cự Hổ màu trắng lao thẳng xuống, một con chim Xích Diễm khổng lồ bay nhào đến, một đầu Huyền Vũ da giày như giáp xông tới, lấy xu thế khốn thủ bốn phương áp thẳng tới Phệ Kim tiên.
"Con sâu cái kiến ti tiện, chút tài mọn!" Phệ Kim tiên nổi giận quát lên một tiếng.
Bốn phía bên ngoài thân nó nổi lên tinh quang, vô số quang nhận óng ánh tiêm mỏng như đao bắn ra dày đặc, hầu như trong nháy mắt liền đánh cho đại trận thành trăm ngàn lỗ thủng như cái sàng.
Mà bốn đầu dị thú hạ xuống, căn bản ngăn cản không nổi quang nhận này, hai ba lần bị đánh trúng làm Linh khí mỏng manh, hóa thành bốn sợi khói mù tiêu tán ra.
Nhưng mà không chờ nó kịp nghỉ ngơi một lát, một đạo âm ảnh cự đại lăng không từ trên không rơi đập xuống, hóa thành một toà lầu các ba tầng cự đại vô cùng, thoáng cái liền bao phủ nó vào trong.
Bên trong lầu các vàng son lộng lẫy, Phạm âm lượn lờ quanh trần nhà, từng trận sóng âm cổ quái lay động truyền đến, làm Phệ Kim tiên lập tức cảm thấy có chút bồng bềnh lên, nó hoảng hốt, tựa hồ lại bị khốn trụ trong mộng cảnh lúc trước.
"Rống..."
Chỉ nghe trong miệng nó truyền đến một thanh âm Hi...iii như thú rống, một tiếng gầm cực lớn lập tức trùng kích ra, trong nháy mắt liền chấn vỡ Phạm âm trong toà lầu các ba tầng, ngay cả toà lầu các cũng lập tức sinh ra vô số vết rạn dày đặc.
Hàn Lập nhìn xem một màn này, ánh mắt không khỏi hơi nhảy dựng lên, Phệ Kim tiên này trải qua hai mươi năm bị ảo cảnh tra tấn, lực lượng thần thức tựa hồ cũng theo đó trở nên cường hãn hơn vài phần.
Dựa theo hắn đoán chừng trước kia, toà lầu các ba tầng đặt trong hồ lô xanh biếc rèn luyện qua một đoạn thời gian này, có thể đủ vây khốn Phệ Kim tiên trong mười hơi thở, đủ cho hắn tranh thủ một chút thời gian thi triển Chân Ngôn Bảo Luân, nhưng sự thật căn bản chỉ ba hơi thở công phu cũng chèo chống không nổi.
"Phanh" một tiếng vang thật lớn!
Toà lầu các ba tầng vang lên tiếng nứt vỡ, hóa thành vô số mảnh vỡ, sụp đổ xuống.
Cùng lúc đó, Hàn Lập quát lớn: "Ma Quang đạo hữu, còn không ra tay, đợi đến khi nào?"
Hắn vừa dứt lời, một bóng người màu đen toàn thân giấu trong sát khí cuồn cuộn, bỗng nhiên hiện ra sau lưng Phệ Kim tiên, hai tay nắm chặt một cây trường thương toàn thân đen kịt mang phong cách cổ xưa, từ đằng sau đâm tới.
Bóng người kia dĩ nhiên là Ma Quang nhập thi hài Hôi Tiên, không biết gã vận dụng bí pháp gì, bây giờ khí tức chấn động trên thân thình lình đúng là Thái Ất sơ kỳ.
Chỉ thấy phía trên trường thương hắc quang mãnh liệt, vết máu trên đầu thương càng nở rộ đạo đạo quang tia huyết hồng, xoay quanh mũi thương không thôi, ngưng ra từng đạo thương ảnh huyết hồng giống như hoa sen, phát ra trận trận thanh âm rít gào sắc nhọn làm lòng người kinh hãi.
Thân thương run run, vết sáng lướt nhanh tới như du long, mang theo một cổ sát phạt chi khí mãnh liệt đến cực điểm đâm về phía Phệ Kim tiên, uy lực triển lộ ra so với Hàn Lập thử nghiệm ngày trước mạnh hơn mấy chục lần.
Phệ Kim tiên Thái Ất đã sớm phát hiện, thân thể không tránh né chút nào, hai chân trước giơ lên nghênh đón hắc thương kia.
Khác biệt giữa cả hai thật lớn, mỗi loại cuốn theo khí thế không tầm thường, như là thanh thép chống lại cây kim, kịch liệt đánh vào nhau
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật