Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
"Chúng ta là người tu luyện, không phải đều như vậy sao?" Tử Linh nhíu mày nói.
"Cho nên cực ít người có thể tiến giai Đại La hậu kỳ, ngoài lý do tu luyện gian nan, không thể nào chém ra Thiện Thi cũng là một nguyên nhân trọng yếu." Hai tay Hàn Lập mở ra nói.
"Vậy làm sao bây giờ?" Tử Linh cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, gương mặt xinh đẹp ngưng đọng lại.
"Trước mắt bất luận là tu vi cảnh giới, hay là pháp tắc tu luyện của ta đều đạt đến Đại La trung kỳ đỉnh phong, tiếp tục bế quan cũng không có ý nghĩa. Hay là đi ra ngoài du lịch một thời gian, không chừng có thể đột phá." Hàn Lập trầm ngâm một chút, đề nghị.
"Ta từng nghe Giải tiền bối nói qua, Tiên Nhân cao giai có đôi khi gặp bình cảnh, không phải ở chỗ tu vi pháp tắc bản thân, mà ở chỗ tâm cảnh, cảm ngộ bản nguyên chân lý thế giới này... Lại nói, ta còn chưa từng đi qua Chân Tiên giới, cho dù tại Ma Vực cũng một mực vì các sự tình mà bôn ba... Hàn huynh cần phải mang theo ta đi tham quan những nơi này đấy." Trong mắt Tử Linh hiện lên vẻ vui mừng, mặt giãn ra cười nói.
"Địa vực Chân Tiên giới rộng lớn, hơn xa Ma Vực, có rất nhiều nơi kỳ lạ, tất nhiên sẽ không để cho nàng thất vọng. Lại nói, những năm qua chỉ lo tu luyện, ta cũng chưa từng hảo hảo dạo chơi Chân Tiên giới này, nhân cơ hội này đi xem một chút." Hàn Lập bị cảm xúc Tử Linh ảnh hưởng, sầu não trong lòng theo đó tiêu tán.
Hắn phất tay ôm chặt Tử Linh, bay ra ngoài không gian Hoa Chi.
...
Bắc Trú Tiên Vực là một Tiên vực cỡ nhỏ ở Chân Tiên giới, thiên địa nguyên khí cũng không nồng đậm, chỉ vì bầu trời Tiên Vực này thường xuyên xuất hiện hiện tượng cực quang lộng lẫy không gì sánh được mà nổi danh.
Đương nhiên chuyện này là nói đến Tiên nhân Thái Ất cảnh trở lên. Còn người tu vi dưới Kim Tiên cảnh, khả năng cả đời cũng chưa chắc rời khỏi nơi Tiên vực mà mình sinh ra. Người tu vi thấp hơn thì ngay cả chỗ đại lục mình sống cũng chưa hẳn đã rời đi, đừng nói đến tùy tâm sở dục ngao du tại các đại Tiên Vực.
Kỳ thật tuyệt đại đa số tu sĩ cấp cao, ngoại trừ số rất ít, hiếm có người từ bỏ bế quan khổ tu mà ngao du tứ phương du lịch. Cho dù thành Tiên Nhân cao giai, cũng sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào tiếp tục tăng trưởng tu vi chính mình.
Vùng cực bắc Bắc Trú Tiên Vực, trên một mảnh đại lục quanh năm băng phong, có một tòa Thiên Bộc sơn mạch, đỉnh núi tuyết đọng từng đống, cao vút trong mây.
Sau khi băng tuyết hòa tan, nước tụ hợp lại thành thác nước. Cả toà sơn mạch với thế núi kỳ lạ, tạo thành mấy ngàn thác nước to to nhỏ nhỏ, tráng lệ không gì sánh được.
Mỗi khi cực quang xuất hiện, thác nước chiết xạ ra cực quang trên trời, toàn bộ dãy núi sẽ bao phủ trong mỹ cảnh cực kỳ mộng ảo, khiến người say mê.
Lúc này, tại đỉnh núi, hai người một nam một nữ đứng song song, chính là Hàn Lập và Tử Linh đã biến ảo dung mạo, thưởng thức mỹ cảnh tựa như ảo mộng chung quanh.
...
Thiên Sào hồ ở Ngọc Hồ Tiên Vực, hồ này chứa nhiều thượng phẩm linh ngọc. Trong hồ quanh năm cuồn cuộn sương mù, mà sương mù lại biến hoá theo thời tiết khác nhau, khi thì màu trắng, khi thì tím, khi thì màu hồng phấn.
Biến ảo sương mù bực này, lại thêm thượng phẩm linh ngọc, khiến cho thanh danh Thiên Sào hồ lan xa.
Một chiếc thuyền con nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ, Hàn Lập và Tử Linh chèo thuyền du ngoạn trên hồ, thần sắc không màng danh lợi, bình tâm đánh cờ.
...
Hỏa Điểu sơn mạch ở Thiên Hoả Tiên vực, bởi vì nhiều chỗ ngọn núi có hình dạng như chim bay nên có tên gọi đó.
Dưới mặt đất nơi đây là nham tương quay cuồng, thường xuyên có Địa Hỏa từ những đỉnh chóp đỉnh núi như chim bay này phun trào ra, phảng phất vô số con chim bay khổng lồ phun ra thiên viêm.
Trên một ngọn núi lửa đã tắt, Hàn Lập và Tử Linh đứng kề vai sát cánh, thưởng thức kỳ cảnh vạn hỏa phun trào.
...
Lục Nê chiểu trạch thần bí của Lưu Lan Tiên Vực, Hồng Nhật hải dương của Thương Hải Tiên Vực, Phong Bạo sơn mạch của Huyền Phong Tiên Vực...
Những Tiên Vực kỳ lạ của Chân Tiên giới này, Hàn Lập và Tử Linh đều nhất nhất tìm đến tham quan.
Lấy tu vi Hàn Lập bây giờ, độn tốc cực nhanh, vượt qua một chỗ Tiên Vực cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Ngắn ngủi hơn hai trăm năm, hai người đã đi qua hai ba mươi Tiên Vực, gặp qua vô số cảnh đẹp kỳ lạ, dị vực phong tình.
Bất quá Chân Tiên giới thực sự quá lớn, những nơi bọn hắn đi qua, so với toàn bộ Chân Tiên giới, bất quá chỉ là một góc viên đan dược mà thôi.
Bởi vì kiêng kị thế lực Thiên Đình và Luân Hồi điện, hai người đều đi đến Tiên Vực cỡ trung - tiểu, mà lại không ngừng biến ảo dung mạo. Một đường đi tới rất là trôi chảy, cũng không bị người nhận ra.
Tây bộ Phi Dực Tiên Vực, nơi đây có một dãy núi liên miên, phía trên dãy núi mọc đầy một loại cây trúc màu máu. Từ trên cao nhìn xuống, phong cảnh toàn bộ dãy núi cực kỳ tráng lệ.
Mỗi lần gió nổi lên, Huyết Trúc Lâm theo gió lay động, thanh âm ào ào phảng phất sóng cả quay cuồng, cho nên có lời ca tụng Trúc Hải, khá nổi tiếng.
Gần Huyết Trúc sơn mạch có một thành nhỏ là Ngọc Sơn thành. Cao nhất trong thành là một tòa tửu lâu ba tầng, Hàn Lập và Tử Linh đang ngồi gần cửa sổ.
Bọn hắn đang uống một loại rượu ngon màu đỏ tươi, tản mát ra trận trận thanh hương lá trúc kỳ dị, chính là dùng rễ Huyết Trúc sản xuất thành rượu ngon.
"Huyết Trúc Hải quả nhiên danh bất hư truyền, còn có Huyết Trúc Tửu này, mặc dù là phàm tửu, nhưng hương vị cũng rất tốt, thật sự là không uổng công chuyến này." Tử Linh bưng chén rượu lên nếm thử một miếng rượu ngon, trên mặt lộ vẻ say mê.
Hàn Lập uống một hơi cạn sạch chén rượu, khẽ gật đầu.
Hắn có thể xưng là đại gia trong việc giám thưởng rượu ngon, Huyết Trúc Tửu này mặc dù là đồ vật phàm tục, mùi rượu lại cho người ta một loại tang thương, rất khó có được.
Hàn Lập đặt chén rượu xuống, nhìn xuống phía dưới.
Trong thành người đi đường như thoi đưa, rộn rộn ràng ràng.
Trong không gian Hoa Chi hai mươi vạn năm, trong lúc hắn cảm ngộ Thiện Thi, hắn cũng đã tu luyện hai tầng Luyện Thần Thuật cuối cùng, tiến cảnh nhanh chóng.
Bây giờ hắn đã tu thành tầng thứ sáu Luyện Thần Thuật, thần thức lần nữa tiến nhanh.
Giờ phút này, Hàn Lập không triển khai thần niệm dò xét, nhưng toàn bộ Ngọc Sơn thành đều đã thu hết vào trong mắt.
Ngọc Sơn thành là thành trì phàm tục, trong thành tụ tập các loại nhân vật tam giáo cửu lưu, quan viên, thư sinh, thương nhân, võ giả, nông phu, lại có rất nhiều tên ăn mày.
Nhiều loại thanh âm, tràn ngập vô số cảm xúc phức tạp, có vui, có giận, có buồn, có chán, còn có chấp nhất, tham lam, cừu hận các loại, đập vào mặt.
Hàn Lập đột nhiên khẽ thở dài một tiếng, châm một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
"Thế nào?" Tử Linh nhìn lại.
"Không có gì, chỉ là có chút cảm khái hồng trần muôn màu, bất luận là người phàm tục, hay là tu sĩ chúng ta cũng không khỏi bị cuốn vào trong đó, không ai có thể siêu thoát." Hàn Lập từ tốn nói.
"Tiên Nhân chúng ta mặc dù thọ nguyên rất lâu, gần như không chết, cũng vô pháp thoát khỏi ân oán tình cừu, gút mắc thế sự." Tử Linh cũng đặt chén rượu xuống, thở dài.
Hàn Lập nhìn về phía nơi xa, im lặng không nói.
"Hàn huynh, ngươi cảm ứng Thiện Thi vẫn không tiến cảnh?" Tử Linh hỏi.
Hàn Lập im lặng lắc đầu, hai đầu lông mày hiện ra một tầng u sầu.
"Ngươi đã bồi ta hơn hai trăm năm, đi qua rất nhiều nơi, ta rất thỏa mãn. Nếu không từ ngày mai, ngươi hãy chuyên tâm bế quan đi, có lẽ trong những năm này cảm ngộ, có thể có thu hoạch." Tử Linh im lặng một lát, nhẹ nhàng nói.
"Sự tình trảm thi khác với việc tu luyện, cũng không phải cứ luyện tập nhiều là có thể tìm ra. Nếu không Chân Tiên giới này tại sao có nhiều người dừng bước tại đây như vậy. Ta có loại dự cảm, mấu chốt tiến giai Đại La hậu kỳ là trong trần thế này, chúng ta hay là đi chung quanh một chút, tìm thêm cơ duyên." Hàn Lập lắc đầu, nói như thế.
Tử Linh nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, gật đầu nhẹ.
Hàn Lập cầm bầu rượu lên rót đầy chén cho hai người, đối ẩm một chén.
"... Lăng Vân lão thần tiên kia tế lên một thanh phi kiếm, bạch quang kia dài đến vạn trượng, ánh sáng nhật nguyệt đều phải ảm đạm. Nghiệt Long kia lập tức bị dọa đến hồn bất phụ thể, quay người định chạy trốn, nhưng chạy trốn đến nơi nào chứ? Chỉ thấy kiếm quang kia lóe lên, một chân trước Nghiệt Long bị chém đứt, long huyết đỏ tươi như trút nước xuống, trong khoảnh khắc đã nhuộm đỏ đầm nước." Một thanh âm truyền đến, là một lão giả trên tửu lâu đang kể chuyện. Lão kể chính là một cố sự Kiếm Tiên trừ hại cho dân.
Phi Dực Tiên Vực cực kỳ coi trọng ranh giới tiên phàm. Người tu tiên cấm xuất hiện trong phàm tục, cho nên đối với dân chúng tầm thường thì Tiên Nhân mờ mịt mà thần bí, là đề tài nói chuyện thu hút nhất.
Lão này kể chuyện hấp dẫn, cố sự cũng đặc sắc, vây quanh không ít khách uống rượu.
Nghe chuyện, khách uống rượu phụ cận đều ồ một tiếng, mắt không chớp nhìn chằm chằm lão thuyết thư nhân, chờ đợi đoạn sau.
Lão thuyết thư nhân không lập tức mở miệng, bình chân như vại ho khan một tiếng, nâng chung trà lên nhấp một ngụm.
Cùng lúc đó, một thiếu nữ áo xanh mười lăm mười sáu tuổi bên cạnh lão chậm rãi đi ra, giơ một cái rổ, khuôn mặt tươi cười uyển chuyển thi lễ một cái về phía đám người.
Đây là mở miệng đòi tiền, người kể chuyện kể quả thật không tệ, lại thêm thiếu nữ này có khuôn mặt thanh tú động lòng người, không ít tửu khách tự nhiên nhao nhao khẳng khái mở hầu bao, ném tiền vào rổ. Thuyết thư tiên sinh cười ôm quyền chào hỏi những khách nhân.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, mỉm cười.
Hắn từ nhỏ sống ở trong sơn thôn, thuyết thư bực này cũng không có cơ hội được nghe, tối đa cũng chỉ nghe người trong thôn ra bên ngoài, kể một chút về thế giới bên ngoài.
Khi đó chính mình, không khác những khách uống rượu này, tràn đầy thu hút đối với thế giới không biết bên ngoài và những sự tình màu sắc sặc sỡ được người trong phàm tục lưu truyền là thần thoại kia.
Thiếu nữ áo xanh cúi đầu nhặt tiền. Nàng này vốn da thịt trắng nõn, lúc này lộ ra một đoạn cổ trắng nõn nà, càng tăng thêm dung mạo xinh đẹp. Có mấy khách nhân vô lại lớn tiếng trêu chọc, khen dáng dấp cô nương rất đẹp mắt...
Da mặt thiếu nữ áo xanh cực mỏng, lập tức trên mặt ửng hồng, nhưng cũng không đình chỉ nhặt tiền, chỉ là không ngừng dùng rổ che hai gò má. Bộ dáng thẹn thùng nửa kín nửa hở này, càng làm mấy tên vô lại kia thèm nhỏ dãi không thôi.
Thiếu nữ tựa hồ cảm giác được ánh mắt mấy người bất thiện, vội vàng nhặt tiền xong liền lui xuống.
Trong mấy tên vô lại kia, một thanh niên phục sức xa hoa, dung mạo hèn mọn, ngay lúc thiếu nữ đi qua, đột nhiên cười quái dị một tiếng, đưa tay một phát bắt được cổ tay thiếu nữ.
Mong các MTQ ủng hộ nhóm dịch bns để nhóm có thêm động lực dịch. Thông tin nhận ủng hộ cho nhóm dịch PNTT2:
Số tài khoản: 7301 8358
Chủ tài khoản: Nguyễn Hải Quân
Ngân hàng: VPBank - CN Gò Vấp, TP. HCM.
Thiếu nữ mặc áo xanh kia lập tức "A" một tiếng, hét ầm lên.
Trong miệng thanh niên mặc hoa phục kia nồng nặc mùi rượu, tựa hồ đã uống đến thần trí không rõ, đưa tay sờ cằm thiếu nữ, trêu ghẹo: "Tiểu nương tử dáng dấp cực kỳ mỹ lệ, ngươi là người phương nào, đừng đi thuyết thư nữa, ca ca dẫn ngươi đi ăn đồ tốt..."
Mặt mũi thiếu nữ áo xanh tràn đầy vẻ kinh hoảng, lớn tiếng cầu cứu.
Thuyết thư lão giả kia hoảng hồn, chạy tới cứu thiếu nữ, lại bị thanh niên mặc hoa phục kia đẩy ra.
Thanh niên tựa hồ có võ công, lực tay không nhẹ. Thân thể lão giả văng ra đánh vỡ một mảnh lan can, phun ra một ngụm máu tươi, cả người uể oải ngã xuống.
"Gia gia!" Thiếu nữ áo xanh kêu khóc, ra sức giãy dụa, lại không tránh thoát được chút nào.
Những tửu khách trên lầu nhìn thấy nhiễu loạn, một ít người nhát gan nhao nhao rời đi.
Hàn Lập nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia không vui, nhưng vẫn ngồi tại chỗ cũ, cũng không động đậy.
Loại sự tình đùa giỡn con nhà lành này, trong phàm tục có thể nói nhìn lắm thành quen, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều xảy ra, cũng không tính là việc đại sự gì. Ngược lại đám người nghe kể chuyện trước đó, trong lòng bất giác có chút xúc động.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật