Dịch: Tiểu Tán Tu
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Hoàng Tuyền đại trạch, sâu bên trong thạch điện xám trắng.
Luân Hồi Điện Chủ bấm niệm pháp quyết thúc giục lục giác luân bàn nhanh chóng xoay tròn, một luồng sáng màu hồng từ trong luân bàn bắn vào thân thể Nam Cung Uyển, sau đó luồng sáng này khuếch tán hóa thành màn sáng màu đỏ bao phủ Nam Cung Uyển vào trong.
Thân thể Nam Cung Uyển đã bay ra khỏi ao, lơ lửng trong không trung, trên người nàng tỏa ra bạch quang nhàn nhạt như mộng ảo, hòa lẫn với màn sáng màu đỏ, sau đó vô số hình ảnh bắt đầu sinh ra, tựa như kí ức nào đó.
Nếu Hàn Lập ở đây, chắc chắn có thể nhận ra những hình ảnh này là cuộc sống mà Nam Cung Uyển đã từng trải qua trước kia, thỉnh thoảng còn xuất hiện bóng dáng Hàn Lập.
Ánh mắt Luân Hồi Điện Chủ khẽ quét qua những hình ảnh này, sau đó đưa tay bấm niệm pháp quyết một chút, lại có thêm luồng hào quang đỏ sậm từ trong tay y bắn ra, chui vào lục giác luân bàn.
Phù văn phía trên lục giác luân bàn sáng lên toàn bộ, tỏa ra ánh sáng mãnh liệt. Cùng lúc đó, phía cạnh ngoài của luân bàn loé lên hắc quang, xuất hiện sáu hắc động màu đen.
Trong hắc động đen kịt, sâu không thấy đáy, tựa như câu thông cùng nơi thần bí nào đó.
Một tay khác của Luân Hồi Điện Chủ vung lên, hào quang đỏ sậm từ trên tay y bắn ra, hóa thành ảo ảnh bàn tay đỏ sậm, thò vào một trong những hắc động đen kịt kia.
Sau một lát, bàn tay đỏ sậm thu về, bên trong còn nắm một đám mây tản ra thải quang, bên trong chớp động vô số hình ảnh kí ức.
Luân Hồi Điện Chủ cũng không hề bận tâm đến những hình ảnh đó, đôi mắt lộ ra vẻ vui mừng, lật tay vỗ nhẹ, điều khiển đám mây kia dung nhập vào trong người Nam Cung Uyển.
Thân thể Nam Cung Uyển chấn động, quanh người lại xuất hiện hào quang mộng ảo màu cam.
Hai luồng hào quang mộng ảo vây quanh thân thể của nàng bắt đầu xoay tròn, Luân Hồi Điện Chủ bấm niệm pháp quyết điều khiển lục giác luân bàn, trợ giúp hào quang màu cam, muốn áp chế hào quang màu trắng.
Thế nhưng hào quang màu trắng dị thường cứng cỏi, dù bị áp chế, nhưng vẫn yên lặng, một mực chiếm giữ khu vực của mình.
Hai mắt Nam Cung Uyển nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt lại, tựa hồ tiếp nhận thống khổ nào đó.
Giao Tam đứng ở một bên, mặt lộ vẻ khẩn trương.
Luân Hồi Điện Chủ nhíu mày, tay đang bấm niệm pháp quyết dừng lại một chút.
“Điện chủ…tại sao lại như vậy?” Giao Tam nhạy cảm phát hiện ra biến hóa tâm tình của Luân Hồi Điện Chủ, hỏi.
“Mẫu thân của ngươi ở kiếp này có thể chất kết hợp với Luân Hồi Pháp Tắc khá vững chắc, trí nhớ kiếp này vô cùng kiên cố, vượt quá dự liệu của ta, rất khó trấn áp. Nếu cưỡng ép thi pháp… Ta sợ tạo thành tổn hại thân thể nàng.” Luân Hồi Điện Chủ nói.
“Nếu không dùng biện pháp mạnh cưỡng ép, vậy còn biện pháp nào không?” Giao Tam lo lắng hỏi.
Luân Hồi Điện Chủ đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên lông mày nhăn lại, nhìn ra phía bên ngoài.
Vào thời khắc này, tiếng chém giết, còn có tiếng nổ mạnh ù ù từ bên ngoài truyền đến.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có người xông vào Hoàng Tuyền đảo?” Giao Tam kinh sợ nói.
“Người tới chính là lão già Cốt Hoàng kia, năm đó lão giả vờ quy thuận, kì thực vẫn một mực chưa từ bỏ ý định với Lục Đạo Luân Hồi Bàn… Có lẽ lão biết ta đang thi pháp cứu người nên mới dám xâm phạm? Ồ, hắn cũng tới, ngược lại là trùng hợp vô cùng.” Tiếng Luân Hồi Điện Chủ rất bình tĩnh, sau đó lại khẽ ồ lên một tiếng.
“Hắn? Hắn là ai?” Giao Tam hỏi.
Luân Hồi Điện Chủ khoát tay áo, không trả lời câu hỏi của Giao Tam.
“Điện chủ, bởi vì Chính Phản Toàn Phong, nên đã rút lực lượng chủ yếu trên đảo. Bây giờ trên Hoàng Tuyền đảo cũng không còn lại bao nhiêu người.” Giao Tam nhíu mày nói.
“Không sao, việc này ta đã có sắp xếp, vừa vặn nhân cơ hội này, tiện thể quét sạch đám người chống đối, đáng tiếc lần này bọn chúng tới ít hơn so với dự liệu… Ngươi dùng Luân Hồi Lệnh, thúc giục Luân Hồi đại trận bên ngoài, trước tiên ngăn cản Cốt Hoàng, ta sẽ có đủ thời gian hoàn thành việc thi pháp.” Luân Hồi Điện Chủ vung tay lên, một luồng hào quang đỏ sậm chói mắt bắn ra, rơi vào trước người Giao Tam.
Bên trong hào quang là một lệnh bài có sáu cạnh, có chút tương tự với lục giác luân bàn, phía ngoài lập loè vô số đồ án ngôi sao, tỏa ra vạn đạo hào quang đỏ sậm.
“Vâng.” Giao Tam tiếp nhận lệnh bài, lập tức bay ra bên ngoài.
“Đã nhiều năm không ra tay, người trên Tiên Giới có lẽ chỉ biết Cổ Hoặc Kim, không ai còn nhớ đến ta nữa.” Luân Hồi Điện Chủ đưa mắt nhìn Giao Tam rời đi, lẩm bẩm trong miệng.
…
Trên đảo, đám người Hàn Lập và Cốt Hoàng rơi vào bên cạnh thạch điện được bao phủ bởi màn hào quang đỏ sậm, sắc mặt cả đám khẽ động.
Màn hào quang này ẩn chứa một cỗ lực lượng pháp tắc vô cùng cường đại, đúng là Luân Hồi pháp tắc.
Nhưng không biết vì sao, cỗ lực lượng pháp tắc này mang cho hắn cảm giác vô cùng quen thuộc.
“Luân Hồi đại trận? Hôm nay có lẽ tên kia không thể phân thân. Đại trận nếu không có ai chủ trì, cũng chẳng đáng nhắc tới.” Cốt Hoàng nhìn màn hào quang đỏ sậm bao quanh thạch điện, cười lạnh một tiếng, giơ tay lên lần nữa.
Toàn bộ không gian đều bị bạch cốt màu trắng bao phủ, vô cùng vô tận uy áp từ trong bạch cốt tản ra.
Tiếng nổ long trời lở đất vang lên, bầu trời như bị xé rách thành hai mảnh. Một bạch cốt cự trảo từ trên trời bổ xuống, chụp vào màn hào quang trên thạch điện.
Cùng là bạch cốt cự trảo, nhưng lần này uy lực của nó mạnh hơn gấp mười lần so với trước kia.
Bạch cốt cự trảo chụp vào màn hào quang, nhưng toàn bộ hòn đảo đều bị uy lực của cự trảo bao phủ, lập tức bị chia năm xẻ bảy, chìm vào trong Hoàng Tuyền đại trạch. Chỉ có cung điện xám trắng được bảo vệ bởi cấm chế, vẫn đang lơ lửng giữa không trung.
Mà màn hào quang màu đỏ sậm giờ phút này kịch liệt rung rung, mặc dù gắng gượng ngăn cản bạch cốt cự trảo nhưng cũng trở nên mỏng hơn, sắp bị xé rách.
Vào thời khắc này, một tiếng kêu khẽ từ trong đại điện truyền ra, sau đó hào quang đỏ sậm chói mắt bắn ra, chui vào trong màn hào quang.
Màn hào quang giống như được ăn thuốc bổ, lập tức khôi phục độ dày ban đầu, hơn nữa còn dày thêm.
Cùng lúc đó, xung quanh Hoàng Tuyền đại trạch sáng ngời, một tầng hào quang đỏ sậm lộ ra, chiếu rọi Hoàng Tuyền đại trạch thành màu đỏ tươi.
Không chỉ như vậy, hào quang đỏ sậm còn bay thẳng tới chân trời, va chạm cùng bạch cốt màu trắng trên không trung.
Hai cỗ man lực ầm ầm đụng vào nhau, gió lốc trong Hoàng Tuyền đại trạch điên cuồng bị đẩy ra, hư không xung quanh vỡ vụn từng tấc. Vô số mảnh vỡ không gian bắn ra, thiên địa bị tàn phá vô cùng nghiêm trọng.
Một cỗ lực cắn nuốt từ không gian vỡ vụn truyền ra xung quanh, muốn cắn nuốt tất cả mọi thứ.
Đám người Hàn Lập thấy cảnh này, cả năm người tụ tập lại, Tiên Khí hộ thể sáp nhập với nhau, chống lại mảnh vỡ và vết nứt không gian tập kích.
Đám người Huyết Lệ cũng giống vậy, tất cả đều tụ tập lại xung quanh Cốt Hoàng.
Quỷ Vu hơi chần chờ, hóa thành một bóng đen từ bên cạnh người Hàn Lập bay sang đám người Cốt Hoàng.
Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, cũng không ngăn cản Quỷ Vu rời đi.
Phía dưới Hoàng Tuyền đại trạh dường như bị Luân Hồi cấm chế bao phủ, cũng lơ lửng trên cao, không bị vết nứt không gian cắn nuốt.
Vào thời khắc này, một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn từ trong đại điện bay ra, lơ lửng trên không trung.
Nội tâm Hàn Lập khẽ động, bóng người kia hắn phi thường quen thuộc, đúng là Giao Tam.
Giao Tam giờ phút này cũng phát hiện ra đám người Hàn Lập, trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc, tựa như ý thức được gì đó.
Bất quá tình huống hiện tại khẩn cấp, nàng rất nhanh đã dời ánh mắt đi, trong miệng lẩm bẩm, hai tay bấm niệm pháp quyết không ngừng.
Hào quang đỏ sậm chói mắt tỏa ra từ trên người nàng, hình thành một ảo ảnh lục giác luân bàn đỏ sậm.
Hào quang đỏ sậm trải rộng khắp trong Hoàng Tuyền đại trạch bắt đầu biến hóa theo nhịp thi pháp của Giao Tam, biến Hoàng Tuyền đại trạch thành lục giác luân bàn khổng lồ, nhanh chóng chuyển động.
Ở trung tâm luân bàn, rõ ràng là thạch điện màu trắng xám.
Màn hào quang đỏ sậm xung quanh thạch điện giờ phút này cũng phát sinh biến hóa, phía trên hiện ra pháp trận to khoảng trăm trượng, vô số phù văn đỏ sậm nhỏ xíu bay lên.
“Ầm ầm” một tiếng trầm đục, một quang trụ to chừng mười trượng từ trong pháp trận hiện ra, đâm thẳng lên bầu trời.
Hàng vạn phù văn màu đỏ lập loè trên quang trụ, tỏa ra khí tức cực kì sắc bén và âm trầm, tựa hồ có thể chọc thủng trời xanh.
Tất cả diễn biến nói thì phức tạp, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt.
“Ầm” lại một âm thanh nổ mạnh vang lên, bạch cốt cự trảo bị chấn bay ra.
Cốt Hoàng cũng không tự chủ được bị ép đạp lui lại vài bước.
Đám người Huyết Lệ đứng cạnh Cốt hoàng cũng bị quang trụ tấn công, giống như lá rụng trong gió xoáy, toàn bộ bị đánh bay.
Ầm ầm âm!!
Bốn tên thủ hộ Đại La sơ kì bị quang trụ ảnh hưởng, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp vang lên, thân thể trực tiếp nổ tung, biến thành thịt nát xương tan.
Huyết Lệ, đại hán mặt đen, u linh áo đen có tu vi cao hơn, kịp thời lui về phía sau, tránh thoát một kiếp.
Mà Quỷ Vu chỉ là tàn hồn, theo lý là yếu nhất, nhưng không biết gã thi triển thần thông gì, vậy mà cũng kịp thời tránh đi, thoát được kiếp nạn.
Về phần đám người Hàn Lập, nguyên bản đứng ở chỗ khá xa, ngay khi quang trụ vừa xuất hiện, hắn đã ra hiệu cho mọi người tránh đi, nên cũng không bị tổn hại chút nào.
“Chủ nhân, nàng không phải là Giao Tam ư? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, đây là địa bàn của Chuyển Luân Vương mà?” Đề Hồn truyền âm trao đổi cùng Hàn Lập và Kim Đồng.
“Chẳng lẽ… Chuyển Luân Vương có liên quan tới Luân Hồi Điện?” Kim Đồng cũng suy đoán.
“Cũng có thể, tóm lại trước tiên đừng hành động gì cả, miễn cho đám người Cốt Hoàng biết chúng ta có quan hệ với Giao Tam, yên lặng theo dõi kỳ biến là được.” Hàn Lập truyền âm trả lời.
Đề Hồn và Kim Đồng khẽ gật đầu đồng ý.
Hàn Lập lập tức truyền âm cho Thạch xuyên Không và Tử Linh nói rõ mọi chuyện, để hai người không được tùy tiện hành động. Bọn họ tất nhiên không dị nghị gì, chỉ là lúc này sắc mặt Thạch Xuyên Không có chút khó coi.
Lúc Hàn Lập thả gã và Tử Linh ra ngoài, gã mới biết được hiện tại có không ít người muốn ngấp nghé Lục Đạo Luân Hồi bàn, còn bị ép gia nhập đội ngũ của vị Đạo Tổ U Minh giới Cốt Hoàng này.
Kể từ đó, cơ hội mượn dùng bảo vật này giảm xuống rất nhiều, ngoài ra còn bị cuốn vào một cuộc phân tranh không rõ ràng.
Ngược lại, phản ứng của Tử Linh đối với việc này có chút bình tĩnh, tựa hồ trong mắt nàng, những sự tình như này sớm đã quá quen thuộc, nàng rất nhanh tin tưởng vào quyết định của Hàn Lập.
“Nếu như sắp tới gặp phải phiền toái gì, hãy vào không gian Hoa Chi.” Hàn Lập hiển nhiên cũng nhìn ra sự lo lắng của Thạch Xuyên Không, nhưng cũng không muốn nói thêm gì nhiều. Sau khi sắp xếp xong, lập tức im lặng, dời ánh mắt nhìn về thạch điện bên dưới.
Vừa rồi Giao Tam thi triển ra lực lượng Luân Hồi kinh thiên động địa, ngay cả vị Cốt Hoàng Đạo Tổ này cũng bị đánh lui. Luân Hồi cấm chế xung quanh thạch điện tuyệt đối không tầm thường, chỉ sợ là do chính tay vị Luân Hồi Điện Chủ trong truyền thuyết bố trí.
Kết hợp với lời nói của Quỷ Vu, chỉ sợ vị Chuyển Luân Vương chiếm giữ nơi đây, thân phận thật sự chính là Luân Hồi Điện Chủ.
Mà Giao Tam giờ phút này lại cả gan dám một thân một mình trực diện chiến đấu với Cốt Hoàng, thần tình cũng không có vẻ gì sợ hãi, chẳng lẽ vị Luân Hồi Điện Chủ kia thực sự ở trong điện?
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật