Dịch: Tiểu Tán Tu
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Trước cửa chính cung điện, sóng khói mênh mông, ngoài những tên Quỷ Binh đang đứng chen chúc nhau, còn có hai con Quỷ Tướng cao to, tay cầm binh khí, sừng sững đứng đó.
Một trong hai tên tuy hình dáng là người, nhưng đầu lại là đầu trâu, trông vô cùng dữ tợn, cả người gã mặc áo giáp sắt màu đen dày cộm, trong tay cầm cây côn khắc chằng chịt Quỷ Văn, một nửa đỏ thẫm, một nửa xanh lam, giống như nước và lửa cùng tồn tại trên đó.
Tên còn lại cũng đồng dạng thân hình là người, nhưng trên cổ lại mọc ra đầu ngựa, mặc một bộ giáp đỏ như máu, một tay mang chuỗi xích đỏ như sắt nung, một tay cầm quỷ trảo trắng hếu, phía trên còn dính vết máu màu đen.
Hai gã này đứng canh cửa, không nhúc nhích, phảng phất như hai pho tượng điêu khắc, làm cho cả tòa đại điện càng âm trầm đáng sợ, tựa như Âm Tào Địa Phủ Diêm La trong truyền thuyết.
Nhưng lạ thay, phía trên cửa đại điện, không treo bất kì tấm biển nào, hai cánh cửa cũng khép chặt.
Hiện tại, sâu trong lòng đất phía dưới cung điện, đang tồn tại một không gian cực lớn. Bên trong, ánh lửa lập loè khắp nơi, chiếu sáng mọi góc hẻo lánh.
Ở giữa không gian, có một bệ đá hình lục giác rộng hơn ngàn trượng, cao hơn mặt đất khoảng ba thước, toàn thân bóng loáng như gương, trong bệ đá lõm xuống tạo thành một cái hồ, chứa đầy huyết dịch.
Mà ngay trên hồ máu, lóe lên một đoàn huyết quang đỏ sậm. Trên đó có từng sợi tơ máu quấn quanh, ở giữa treo một cái Lục Giác Luân Bàn cực lớn.
Trên Luân Bàn khắc đầy phù văn, truyền ra từng cỗ dao động kì dị, ngoài ra còn tản mát một cỗ khí tức cổ quái giống như tồn tại cùng trời đất, khiến người ta khi đứng trước mặt nó sẽ cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé.
Giờ phút này, ở bên cạnh hồ máu, đối diện với lục giác Luân Bàn, một nam tử mặc áo đen, thân hình cao lớn đang đứng đó, đầu đội mũ rộng vành, mang khăn màu đen, che đậy toàn bộ khuôn mặt vào trong.
Nhưng mà, càng cổ quái hơn là khí tức trên người nam tử mũ rộng vành này ẩn giấu, nhìn như người bình thường, nhưng lại giống núi cao hùng vĩ, khí thế ép xuống Luân Bàn hình lục giác kia.
Tấm khăn che màu đen trên mặt nam tử rủ xuống ngực, gã giống như đang cúi đầu trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Vào thời khắc này, từ xa bỗng truyền đến tiếng bước chân, một cô gái mặc váy đen, làn da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp, tay đang dắt nữ tử mặc quần áo màu lam, đi về phía bệ đá.
Cô gái mặc váy đen không ai khác chính là Giao Tam.
Dung mạo của nàng đã thuộc vào hàng tuyệt mỹ, nhưng nữ tử áo lam kia còn hơn nàng ba phần, chính là người được Luân Hồi Điện gọi là “Như Sương”.
Nếu có Hàn Lập ở đây, chắc chắn hắn sẽ không chấp nhận sự thật này, bởi vì nữ tử tên “Như Sương” bất luận là dung mạo hay cử chỉ thần thái, đều giống Nam Cung Uyển như đúc. Trên thực tế, nàng xác thực chính là Nam Cung Uyển.
Giao Tam kéo tay nàng, chỉ cảm thấy trên làn da trắng nõn, hơi có chút lạnh buốt, cùng bàn tay đang ấm dần lên của mình hình thành sự đối lập rõ nét.
So với sự đối lập nhiệt độ trong lòng bàn tay, nỗi lòng của Giao Tam giờ phút này còn mâu thuẫn hơn. Lông mày của nàng khẽ nhăn lại, biểu cảm trên mặt có vẻ ngưng trọng, thỉnh thoảng nhìn trộm Như Sương một cái.
Từ lúc biết được Như Sương là mẹ của mình, Giao Tam đã không thể nào đối đãi với nàng như trước nữa. Chỉ là do thần hồn của Như Sương không đầy đủ, đối với hành động lén quan sát của Giao Tam cũng hồn nhiên không phát hiện ra, khuôn mặt vẫn bình tĩnh đi theo Giao Tam đến giữa thạch đài.
“Điện chủ.”
Khi đến bên cạnh hồ máu, Giao Tam buông tay Như Sương ra, thi lễ với nam tử mũ rộng vành.
Như Sương cũng thi lễ giống Giao Tam.
“Vào đi.” Luân Hồi Điện Chủ quay người lại, ánh mắt rơi vào trên thân hai người, nói.
Giao Tam nghe vậy, dắt tay Như Sương, đi đến cạnh hồ.
Như Sương thoáng chần chờ một chút, nhìn về phía Giao Tam.
Giao Tam cười ôn hòa với nàng, ý bảo nàng đi vào trong hồ.
Như Sương khẽ vén váy, đi dọc theo cầu thang từng bước vào trong hồ máu.
Hồ máu cũng không quá sâu, khi nàng đi đến giữa hồ, máu cũng chỉ ngang ngực nàng mà thôi.
Nhưng khi nàng vừa mới đứng lại, muốn quay người nhìn về phía Giao Tam bên này, bỗng nhiên hai mắt tối sầm lại, lâm vào hôn mê, cả người ngã ra sau, bất tỉnh.
Giao Tam thấy Như Sương sau khi hôn mê, trôi lơ lửng trên mặt hồ, cũng không quá kinh ngạc, tựa hồ đã sớm biết chuyện này, chỉ là trong ánh mắt vẫn còn có chút nghi kị.
“Điện chủ, người bảo ta mang…mẹ ta tới nơi này, là vì cái gì? Tại sao mẹ ta không có chút kí ức nào về ta, không biết ta và nàng có quan hệ mẹ con?” Giao Tam khẽ chau mày, nhịn không được hỏi.
“Mẹ của ngươi không nhớ ra ngươi là bởi vì nàng đã luân hồi qua một kiếp, trí nhớ đã mất hết, không nhớ ra được ngươi.” Luân Hồi Điện Chủ nói.
“Đã luân hồi qua một kiếp là sao?” Giao Tam hỏi.
“Ý của ta…Chính là ở kiếp trước nàng mới đích thực là mẹ của ngươi, tên “Cam Như Sương”. Mà ở kiếp này, nàng mang họ Nam Cung, tên chỉ có một chữ Uyển. Muốn mẹ ngươi nhớ ra ngươi, cần giúp nàng khôi phục trí nhớ ở kiếp trước.” Luân Hồi Điện Chủ trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi nói.
Khi Giao Tam nghe được ba chữ “Nam Cung Uyển”, cảm thấy có chút quen tai, nhưng cũng không để ý, chỉ sững sờ, hỏi: “Cam Như Sương…Ta là Cam Cửu Chân, vậy họ của ta lấy theo họ mẹ sao?”
Trong đầu nàng, xuất hiện vô số vấn đề, mẹ nàng kiếp trước vì sao mà chết? Cha mình là ai? Mẹ nàng đã luân hồi qua một kiếp, có còn là mẹ của nàng không?
Bất quá cuối cùng, nàng cũng chỉ hỏi một câu: “Vì sao ta cũng không nhớ ra mẹ mình?”
“Kiếp trước, lúc mẹ ngươi qua đời, chính là ngày sinh ra ngươi. Ngươi chỉ gặp nàng một chút, sao có thể nhớ được nàng?” Luân Hồi Điện Chủ nói.
“Mẹ ta vì ta mà chết sao?” Toàn thân Giao Tam lạnh buốt, hỏi.
“Không phải.” Luân Hồi Điện Chủ chém đinh chặt sắt nói.
“Có thể mẹ ta….”
“Cửu Chân, vấn đề của ngươi quá nhiều, tất cả đợi sau khi nàng khôi phục trí nhớ rồi hẵng nói.” Luân Hồi Điện Chủ lạnh lùng cắt ngang lời của nàng.
Giao Tam nghe vậy, trầm mặc, đứng ở một bên, nhìn chăm chú vào bóng người ở giữa hồ.
Hai tay trước người Luân Hồi Điện Chủ hợp lại, trong miệng ngâm tụng, bắt đầu bấm niệm pháp quyết.
Chỉ thấy áo bào trên người gã dù không có gió nhưng vẫn tự phồng lên, từng đợt pháp tắc đỏ sậm từ trong lan ra, hai tay gã chỉ về phía Luân Bàn lục giác trên không trung, một quang trụ màu đỏ như thực chất đánh vào Luân Bàn.
Ngay sau đó, một tiếng thét dài vang lên, Luân Bàn lục giác lập tức xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Vầng sáng màu đỏ bốn phía xung quanh cũng bị Luân Bàn xoáy vào, kéo theo máu trong hồ cũng gợn sóng. Ở giữa Luân Bàn, bắn ra tia sáng màu hồng thẳng tắp, dội xuống người Nam Cung Uyên, bao bọc nàng vào trong.
Nam Cung Uyển bị tia sáng bao phủ, lông mày hơi nhăn lại, hai con ngươi dưới mí mắt chuyển động liên tục, giống như đang lạc vào trong giấc mơ nào đó.
Bất quá chỉ rất nhanh, dị động trên người nàng đã dừng lại, cả người bắt đầu chậm rãi chìm xuống, cuối cùng chui xuống dưới đáy hồ.
…
Giữa đầm lầy Hoàng Tuyền, huyết vân che khuất bầu trời, hạp cốc ban đầu đã xa dần, nhóm Hàn Lập cưỡi thuyền trúc giờ phút này đang đi xuyên qua sơn cốc, phía trên đỉnh đầu đan cả vào huyết vân.
“Đợi ra khỏi khu vực này, khoảng cách tới hồ không còn xa nữa.” Quỷ Vu mở miệng nói.
Hàn Lập gật gật đầu, không trả lời.
Dọc đường tới nơi này, coi như thuận lợi, lúc trước hai lần thiếu chút nữa bị gió lốc thổi bay, cuối cùng cũng biến nguy thành an, có thể thấy được Quỷ Vu nói mình biết đường thủy bí ẩn này không phải là giả.
Ước chừng sau nửa canh giờ, thuyền trúc xuyên qua phía dưới một cơn gió lốc, thủy vực bỗng nhiên hiện ra trước mắt, phạm vi rộng khoảng nghìn dặm, chẳng những không thấy huyết vân, ngay cả gió lốc cũng không có.
“Kì quái, nơi đây tại sao ngay cả một cơn gió lốc cũng không có?” Quỷ Vu thấy thế, ngạc nhiên nói.
“Không có gió lốc chẳng phải là chuyện tốt sao?” Đề Hồn nghi ngờ hỏi.
“Chưa hẳn đã tốt. Nơi này không có gió lốc, đã sai lệch so với dự tính ban đầu của chúng ta. Điều này cho thấy, chưa chắc con đường thủy lúc trước không phải không có gió lốc. Lỡ đâu đường bị chặn lại, chúng ta sẽ bị vây lại trong đầm lầy này.” Hàn Lập lắc đầu, nói.
Đúng lúc này, thần sắc hắn bỗng nhiên hơi đổi, hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía bức tường huyết vân.
Ngay sau đó, phía sau bức tường huyết vân xuất hiện một âm ảnh cực lớn.
“Đó là…” Sắc mặt Quỷ Vu biến đổi, thì thào nói.
Thần niệm của Đề Hồn khẽ động, trong mắt hiện lên một tia cổ quái.
Lúc huyết vân vừa bốc lên, một con Ngạc Quy khổng lồ màu đen, lớn chừng ngàn trượng, bay lên từ dưới mặt hồ.
Hàn Lập nhíu mày nhìn lại, chỉ thấy dưới thân nó sinh ra bốn cái vây cá cực lớn. Mỗi lần chuyển động, sẽ thổi ra một cơn gió lốc màu đen, tạo thành khí lưu ở khoảng không giữa nó và đầm lầy, nâng cả người nó lơ lửng bay đi.
“Đây là dị thú gì vậy? Ngay cả gió lốc cũng không ảnh hưởng tới nó?” Đề Hồn hỏi.
“Không thể nào, loài U Phù Minh Quy này đã sớm tuyệt tích hơn mười vạn năm, làm sao có thể xuất hiện ở đây được?” Quỷ Vu mặt đầy kinh ngạc, khó tin nói.
“Phía trên có người.” Ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ, nói.
Quỷ Vu và Đề Hồn nghe vậy, nhìn lại về phía đó, chỉ thấy mờ mờ trên lưng Cự Quy, có bảy tám bóng người đang đứng.
Trong đó, người cầm đầu thân hình cao lớn lạ thường, mặc chiếc áo choàng màu xám, nhưng bên trong là một bộ bạch ngọc khô lâu óng ánh, tinh khiết như ngọc, quanh người có khí lưu màu trắng lúc ẩn lúc hiện vờn quanh, tản mát ra một cỗ khí tức cực kì cường đại.
Đứng sau lưng bạch cốt khô lâu, là một nam tử không đầu, toàn thân đỏ như máu, cao ba trượng, hai vú trước ngực thay cho hai mắt, đôi tay cầm thanh huyết sắc cự phủ*, chính là Huyết Lệ.
*Huyết sắc cự phủ: chiếc rìu màu máu
Sau lưng Huyết Lệ còn vài người đang đứng song song với nhau, trong đó có cả tên Âm La, thống lĩnh đám quỷ binh đuổi giết Hàn Lập.
Hàn Lập thấy đám người này, bọn chúng cũng đồng dạng nhìn về phía Hàn Lập.
Trong mắt Huyết Lệ lóe lên vẻ tàn khốc, tung người lên, bay vào giữa không trung, vung mạnh cự phủ trong tay, bổ xuống đầu Hàn Lập.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật